Đại Ác Ma, Tha Cho Em Đi!

Chương 14: Nói ra mất rồi

Anh bế cô bước xuống cầu thang,dưới nhà,những người giúp việc,bác quản gia và vệ sĩ đang đi lại, thấy cảnh đó mà ai cũng sửng sốt, lần đầu anh đưa người khác giới về còn bế cô như vậy,có lẽ cô là người có vị trí quan trọng trong lòng anh,từ nay họ phải chú ý hơn rồi.

Giờ đây 2 người là tâm điểm chú ý trong nhà, ở ngoài đã bị bao con mắt nhìn vào đến về nhà cũng không yên sao?

Cô ngại ngùng quay mặt vào lồng ngực anh,2 má đỏ lên:

-Anh thấy chưa,bế gì chứ.

Đôi môi anh khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mỹ khi cô có vẻ mặt đáng yêu đó,bây giờ mới để ý kĩ,anh cười rất đẹp, đôi mắt xanh sâu thẳm không thể đoán anh đang nghĩ gì,ánh mắt mắt nhìn cô chứa sự trìu mến,dịu dàng,cô không biết ánh mắt đó độc quyền thuộc về riêng cô.

Anh cười mà sao ai cũng sợ chỉ có cô là đơ ra.

Khuôn mặt điển trai,ngũ quan tinh tế,sóng mũi cao,đôi môi mỏng gợi cảm nhìn vào mà không khỏi gợi cho cô hình ảnh lúc nãy (lau)


Bỗng nhiên anh chuyển ánh mắt xuống dưới,đó không còn là ánh mắt dịu dàng nữa mà thay vào là vẻ lạnh lùng,nghiêm khắc,sau khi bị ánh mắt của anh làm cho hoảng hồn,ai nấy đều làm việc chở lại coi như không có chuyện gì thỉnh thoảng có vài người nhìn trộm,vì cảnh tượng này thật hiếm thấy mà.

-Kệ họ,em đang nghĩ gì mà mặt đỏ lên thế.

-Đâu...đâu...đâu có nghĩ gì.

-Thật không? Em đang nghĩ đến lời tỏ tình của anh?

Thật ra khi cô nhìn môi anh,anh cũng đã đoán ra chỉ là anh muốn trêu cô mà,cô đáng yêu thế,điểm này chỉ có anh mới làm nó bộc phát được thôi,không trêu thì phí

-Không phải....

-Em đang định tỏ tình với anh?

-Không phải.

-Em muốn lấy anh?

-Không phải,sao anh cứ...

Từ không phải càng ngày càng có thêm phần khó chịu.


Anh càng nói cô lại càng tức, bảo bối của anh đang giận và lúc này,mồi lửa cuối cùng nào.

Anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ:

-Em muốn làm chuyện đó với anh?

Sau câu nói anh còn để lại nụ cười tà thật không thể chịu nổi làm cô nói ra cả sự thật vừa nghĩ trong đầu.

-Không phải, rõ ràng là việc lau giúp anh.......

Câu này vì bị anh nói cho thẹn quá hóa giận nên nó có hơi lớn nhưng ai cũng nghe thấy được ha.....

Nói đến đây cô che mồm lại,tại sao? Sao mình lại nói ra,trời đất quỷ thần ơi.

Cô đã yêu anh chưa? Người ta nói con người khi yêu thì IQ giảm xuống mà,anh thì không vì anh là đại ác ma (đây là biệt danh cô đặt cho anh,và người có thể gọi chỉ mình cô tuy nhiên gọi thế thì p chịu hậu quả.....)


Mọi người nhìn cô,cười thầm rồi làm việc tiếp,họ muốn xem nhưng không được, thật là một hôm có cô ở cái nhà này quá khác,không còn sự yên tĩnh,không còn chịu quá nhiều ánh mắt lạnh lùng,nếu anh có người yêu thì họ phải mừng đến cỡ nào chứ?

-Lau giúp anh ở đâu vậy,cưng.

-Anh.....Cô bặm môi,phồng 2 má phúng phính lên,tay đánh vào vai anh nhưng ko hề hấn gì.

-Thôi được rồi, đi ăn nào.

Đến phòng ăn anh đặt cô ngồi xuống,thức ăn được bày ra rất nhiều,bao nhiêu là món ngon cô thì không ngại gì mà cứ ăn tự nhiên.

Có ăn thì cứ thoải mái, đây là bữa thứ 2 khi ăn cùng anh,nó ko còn ngại ngùng như bữa đầu,vừa ăn cô vừa chìm trong suy nghĩ,câu nói anh yêu em cứ hiện lên mãi.