Edit: Thu Thuyền
Beta: ngocquynh520
Ra là, Thượng Quang Ngưng Nguyệt sai bọn người Hổ báo đến ngay khoảng đất trống trước mặt châm lửa, ngọn lửa mới châm nhanh chóng bừng lên, mũi nhọn của nó bay cao tận trời cuốn lấy những ánh sáng đỏ tươi phía sau, lửa vốn đang hướng về phía bọn họ đột nhiên chuyển về phía đỉnh núi phía Tây.
“Rầm” một tiếng vang lên, lửa ở đỉnh núi phía tây phóng như như điên mãnh liệt va chạm vào lửa của bọn lính mới châm.
Hai thế lửa mạnh mẽ bao quanh nhau, lưu luyến không muốn rời, khói đen bay lên đầy trời tạo thành lóc xoáy đen ngòm, ở hướng khác của đỉnh núi phía Tây ngọn lửa hung ác mạnh mẽ tràn tới làn khói đen, nhanh chóng bị dập tắt ở trước mắt mọi người.
Trừ tiếng gió nơi rừng núi đang gào thét mọi thứ còn lại điều bị bao phủ bởi sự u ám và tĩnh mịch. Giờ phút này, Hiên Viêm Diễm, Hổ báo cùng với các Tướng sĩ kinh ngạc đến nổi không kịp phản ứng đây?
Một nơi âm u khác ---
“Chủ Thượng, chuyện này…cũng quá kỳ lạ đi?” Cảnh tượng trước mắt làm hai mươi hắc y nhân ngạc nhiên vô cùng, chớp chớp hai mắt đang co giật, tầm mắt nhìn người đeo mặt nạ Thần Đế dữ tợn.
Tây thần đế không mở miệng, hai mắt híp lại tầm mắt tập trung nhìn về hướng lửa bị dập tắt, tóc dài đen tuyền xõa trên vai, tùy ý bay tán loạn theo gió.
Vô số lính của Hắc Ưng doanh chạy tới đỉnh núi phía tây lấy nước dập tắt lửa, đã bị hắn phái thuộc hạ âm thầm an bài độc tiễn, thành công đánh gục bọn họ.
Nếu như có thể, hắn muốn giúp đỡ Khương Thái hậu đánh bại tất cả bọn Hắc ưng, chôn cất Hiên Viên Diễm và tướng sĩ Hổ báo chết không toàn thây trong biển lửa.
Đáng tiếc chính là, hắn phái thuộc hạ đến long Diệu Hoàng Triều quá ít, hơn nữa vào cái đêm hắn gửi thư đoạt mạng tới Dạ Dật Phong và Tiêu Hàn, thuộc hạ của hắn bị tổn thất hơn phân nữa.
Vì vậy, dựa theo lực lượng của hắn ở Long Diệu Hoàng Triều hôm nay, miễn cưỡng chỉ có thể giúp đỡ Khương Thái Hậu diệt trừ bọn Hắc Ưng tiến đến dãy núi phía tây dập lửa. Nhưng…như vậy thì cũng đủ rồi.
Cứ ngỡ rằng chỉ cần dùng lửa mạnh sẽ có thể thuận lợi bức lui Hiên Viên Diễm và đám Hổ báo, khiến họ hết cách mà buông tha địa hình có lợi thế dễ thủ khó công, để khi Khương Thái Hậu dẫn theo Huyền Sư doanh tấn công Hổ Báo doanh ồ ạt, thì sẽ tạo ra cục diện hai bên chịu tổn thất không nhỏ.
Vậy mà, hắn ngàn tính vạn tính, lại không nghĩ đến Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Cô ta vừa đến đã thành công phá hủy âm mưu của hắn rồi.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Phương pháp dập lửa của Thương Quan Ngưng Nguyệt lại rất quỷ dị, ngọn lửa hùng mạnh cư nhiên bị dập tắt?
Tạm thời không nói đến Thượng Quan Ngưng Nguyệt là con của Thánh chủ Linh cung, thừa kế linh lực của Thánh chủ, cho dù Thánh Đế Linh cung có linh lực mạnh kinh khủng thì tuyệt đối không có khả năng dựa vào linh lực mà có thể dập tắt lửa một cách dễ dàng được?
Tây Thần Đế mang mặt nạ dữ tợn, cả người tỏa ra sát khí, hai mắt nhìn về phương xa, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng phủ xuống người hắn, hơi thở ngông cuồng yêu mị nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh lùng nói: “ Truyền lệnh xuống, những người mai phục ở Long Diệu Hoàng Triều lập tức rút lui trở về nước.”
“Dạ, chủ Thượng.” Hai mươi tên hắc y bịt mặt cung kính khom lưng, xoay người biến mắt ngay tại chỗ.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, xem ra đại cuộc đã định, Long Diệu Hoàng Triều vì ngươi mà tồn tạ. Đã như vậy, Bản Đế không cần thiết ở lại Long Diệu Hoàng Triều xem nội bộ tiếp tục giằng co. Ta sẽ ngồi xem Long Diệu Hoàng Triều, Thương Nguyệt Quốc và Bắc Dực quốc, diễn ra trận chiến đẫm máu, mà Thần Quốc ta sẽ ngồi hưởng ngư ông thủ lợi” Tây Thần Đế nhếch môi, thanh âm lạnh lùng nham hiểu mĩm cười, tay khẽ vung lên đã không thấy bóng dáng.
Gió lưu luyến trên không trung không muốn rời, không khí mờ ảo tựa như u linh (âm phủ) trêu chọc trước mặt chúng tướng sĩ Hổ Báo, bọn họ vẫn đứng yên tại chỗ, không kiềm chế nổi sợ hãi trong lòng.
Hình ảnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt thành công dập tắt ngọn lửa, làm linh hồn bọn họ rơi xuống tận biển sâu, cũng làm bọn họ cảm nhận sâu sắc cái gì là cuối cùng của sự kinh sợ.
Bọn họ thật đáng chết, cư nhiên ngu ngốc chất vấn Tiểu Vương Phi. Tiểu Vương Phi quả thật như lời ảo ảnh Ngân Lang và Thanh Báo đã nói, không thể đoán được người có bao nhiêu bản lĩnh!
Chúng tướng sĩ Hổ Báo đang nghĩ lại những gì hai người kia nói, giờ phút này bọn họ vô cùng kĩnh hãi và tự trách, hai mắt Ngân Lang nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, (nhanh chóng cất vũ khí), bóng dáng nhảy lên trước mặt nàng, bộ dạng kích động nói: “Vương Phi, người…người quả thực lợi hại đi.”
Thanh Báo khép cái miệng đang mở lớn lại, bóng dáng vụt dưới đất chạy nhanh đến trước mặt của Thượng Quan Ngương Nguyệt, hai mắt tràn đầy nịnh nọt lấy lòng nói: “ Vương phi ngài thật giỏi, Thanh Báo van xin ngài, ngài có thể nói cho thuộc hạ biết vì sao lửa có thể dập tắt lửa được không?”
Trước giờ bọn họ toàn nghe nói chỉ có nước mới có thể dập lửa, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy lửa cư nhiên có thể dập tắt lửa, chuyện này quả thật vượt qua khả năng của con người.
Nếu như có thể biết trong đó ẩn giấu huyền bí gì, cho dù bọn họ chết ngay lập tức cũng đáng giá. Thanh Báo không thể không thừa nhận, hắn lại bị trí thông minh của Tiểu Vương Phi thuyết phục một lần nữa.
Hai mắt Hiên Viên Diễm chớp chớp, người cứng lại nhìn chăm chăm Thượng Quan Ngưng Nguyệt, rồi nhanh chóng dời đến bên nàng, ánh mắt đầy dấu chấm hỏi nhìn nàng nói: “ Nguyệt nhi, chuyện này…xảy ra như thế nào? Vì sao hai ngọn lửa lại có thể va chạm vào nhau, kinh ngạc hơn là khi chạm vào nhau thì lửa lại tắt đây?”
Thương Quan Ngưng Nguyệt kiều diễm cười, mắt ngọc chuyển động, mở môi đỏ mọng nhẹ nhàng nói: “ Lợi dụng dưỡng khí ngăn lửa, chỉ cần dưỡng khí không đủ lửa sẽ bị dập tắt, mấu chốt chính là dưỡng khí.”
“Dưỡng khí?” Ngân Lang và Thanh Báo ngây ngốc nhìn nhau, đồng thời giơ tay lên gãi gãi đầu mình. Không biết…dưỡng khí là cái gì à?
Dĩ nhiên, không riêng gì Thanh Báo và Ngân Lang, tất cả mọi người ở đây không ai biết dưỡng khí là gì. Khóe miệng Hiên Viên Diễm không nhịn được giật giật vài cái, hai mắt khó hiểu mở miệng hỏi: “ Khụ khụ…Nguyệt nhi, dưỡng khí là gì?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay vén sợi tóc bị gió thổi bay lên, vẻ mặt yêu mị cười nói: “ Dưỡng khí là không khí, hợp chất không màu, không mùi, không vị.”
Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt giải thích, Hiên Viên Diễm không khỏi đưa tay lên vuốt vuốt huyệt thái dương, sương mù trong mắt càng dày hơn hỏi: “ Không khí chính là một hợp chất?”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm, ánh mắt dí dỏm chớp chớp khẽ cười, cánh tay giơ lên thân mật ôm Hiên Viên Diễm nói: “Hì hì…Giải thích các ngươi cũng không hiểu. Các ngươi chỉ cần biết một điều, không chỉ có nước mới có thể dập tắt lửa, mà lửa cũng có thể dập lửa. Chỉ là, nếu không nắm bắt thời cơ và khoảng cách chính xác, hiệu quả sẽ ngược lại.”
Thật ra nàng rất muốn nói cho bọn họ hiểu. Nhưng thời đại này kiến thức hạn chế, mà nếu nàng kiên nhẫn giải thích, chỉ sợ bọn họ cũng không thể nào hiểu hết kiến thức rộng lớn của thế kỷ hai mươi.
Khương Thái Hậu lợi dụng gió Đông Nam ngay lúc nó thổi mạnh nhất mà châm lửa, nhưng bà ta không biết chính nó cũng gây bắt lợi cho bà ta, vì nhiệt độ quá cao dẫn đến dòng khí không ngừng lên cao, vì vậy sẽ sinh ra khí áp thấp. Khi khí lưu thổi tới, tự nhiên cũng tạo thành một cơn gió, lửa sẽ theo hướng của gió mà tiến về phía Khương Thái Hậu.
Cho nên khi nàng tới cũng không vội gọi đám Hổ Báo châm lửa, bởi vì nếu như đám Hổ Báo châm lửa quá sớm, sẽ không thể khéo léo mượn lực lượng của gió. Nếu như lúc đó nàng bảo đám Hổ Báo châm lửa, lửa sẽ hoà nhập vào lửa của Khương Thái Hậu hung ác đánh về phía Diễm, Hổ Báo và mọi người trong doanh trại.
Vì vậy, nàng phải đợi đến khi thế lửa mạnh mẽ sắp đến trước mặt, tạo ra một cổ gió khác mạnh mẽ hướng về phía Khương Thái Hậu, lúc đó nàng mới cho đám Hổ Báo châm lửa.
Một khi ngọn lửa mãnh mẽ ập về phía ngọn lửa bọn lính mới châm, lợi dụng sức gió do ngọn lửa mạnh kia tạo ra hướng tới, thì hai ngọn lửa tự nhiên mạnh liệt va chạm vào nhau.
Lúc này, hai ngọn lửa không thể tàn phá vật khác nữa, đồng thời hai ngọn lửa giao nhau tạo ra dưỡng khí, như vậy một khi hai ngọn lửa đụng chạm va vào nhau, sẽ giống như là nuốt chửng lẫn nhau đồng thời cũng bị dập tắt.
Đương nhiên, biện pháp này chỉ có thể sử dụng khi sức gió mạnh, hơn nữa còn phải nắm rõ thời cơ và khoảng cách chính xác nữa. Nếu không, chẳng những không thể dập tắt lửa mà ngược lại hai thế lửa hòa hợp với nhau, tạo thành thế lửa mãnh mẽ điên cuồng mà phá hủy mọi thứ.
“Ta nghĩ…trên thế giới này người có thể dùng lửa dập lửa, trừ Nguyệt nhi ra, tuyệt đối không có người thứ hai làm được.” Hai mắt Hiên Viên Diễm tràn đầy xúc động nói, bàn tay cưng chiều khẽ xoa đầu thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Có lúc hắn nhịn không được mà hoài nghi, người hắn yêu là Nguyệt nhi hay một nàng tiên xuống trần dạo chơi, nhất thời ham chơi nên không trở về Thiên giới. Nếu không, nàng làm sao có thể hiểu thấu tất cả mọi việc?
Ví như, nàng xếp 60 mươi viên xúc xắc xếp thành một hàng! Lại ví như nàng nghiêm cứu, tạo ra đạn pháo với sức nổ kinh người và đại pháo! Lại ví như, tối nay, nàng lợi dụng thành công dưỡng khí tiêu diệt ngọn lửa, hình ảnh đó thật quỷ dị.