"Bảo hắn ở bên ngoài đợi một lát." Hiên Viên Diễm lạnh nhạt trả lời, đồng thời hai mắt mị hoặc cười nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Nguyệt nhi không phải nói cho mình xem thứ tốt sao? Đừng nói hiện tại Trần tướng quân một mình đi đến, cho dù hắn suất lĩnh thiên quân vạn mã đuổi giết đến đây, cũng phải chờ mình và Nguyệt nhi nói chuyện xong đã.
"Diễm, vẫn nên xem thư của Khương thái hậu trước đi." Để lại hiệp nghị trong tay áo, Thượng Quan Ngưng Nguyệt bưng ly trà trên bàn lên uống, khóe môi hiện lên ý cười.
die»ndٿanl«equ»yd«on"Tuân mệnh." Ngữ khí tràn ngập nhu tình, Hiên Viên Diễm cúi mắt nhìn chén trà đã sớm lạnh. Nhàn nhã đổ nước sôi vào, xong mới mở miệng nói: "Ngân Lang, bảo Trần tướng quân tiến vào."
"Vâng, vương gia." Ngân Lang vừa dứt lời, Trần tướng quân thân mang khôi giáp màu đen nhanh chóng nhảy vào.
"Mạt tướng tham kiến Thụy vương." Trần tướng quân tuy rằng cung kính thỉnh an, nhưng lại vẫn đứng ngạo nghễ trước mặt Hiên Viên Diễm.
Nhấp một ngụm trà, Hiên Viên Diễm cười yếu ớt nhìn về phía Trần tướng quân nói: "Nước trà vị rất tốt, không biết có nhã hứng cùng phẩm một ly không?"
"Đa tạ Thụy vương! Nhưng mạt tướng phụng mệnh thái hậu đến truyền thư, chỉ sợ không có phúc thưởng trà." Trần tướng quân cứng đờ, rồi nhanh chóng cúi người, hai tay cung kính bưng thư đến trước mặt Hiên Viên Diễm.
Đối với chiến thần Thụy vương, kỳ thật hắn vẫn rất tôn kính. Nhưng Hổ Báo Doanh cùng Huyền Sư Doanh sắp khai chiến, mà hắn thân là đại tướng của Huyền Sư Doanh, chỉ có thể bất đắc dĩ phục tùng Khương thái hậu, người giữ trong tay Hổ phù, bắt buộc phải đối địch với chiến thần Thụy vương.
Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng thử chén trà lên mặt bàn, thân thủ tiếp nhận thư Trần tướng quân đưa tới. Nhìn phong thư thật dày, hắn không chút để ý quét qua chữ trên giấy.
Giống như hắn đã dự đoán, Khương thái hậu viết: ai gia sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngoan ngoãn giao Long phù ra. Chỉ cần ngươi giao Long phù ra, ai gia tự nhiên sẽ không tiêu diệt Hổ Báo Doanh. Nếu không, ngươi sẽ chờ họ tan xác, thân nhân họ mặc áo tang, đau lòng khóc than đi.
Hiên Viên Diễm ném thư lên bàn, từ trong lòng lấy ra một phong thư đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho Trần tướng quân, nhàn nhạt cười nói: "Thư của Khương thái hậu bổn vương đã nhận, bổn vương cũng có một phong thư, làm phiền Trần tướng quân giao cho Khương thái hậu."
"Thư của Thụy vương, mạt tướng nhất định sẽ đưa tận tay thái hậu, mạt tướng xin cáo lui." Trần tướng quân nhận thư xong hành lễ với Hiên Viên Diễm, biểu tình không chút thay đổi xoay người đi ra ngoài.
Hiên Viên Diễm trầm mặc nhìn bóng dáng Trần tướng quân, ngay khi Trần tướng quân sắp bước ra khỏi lều, Hiên Viên Diễm bỗng nhiên mở miệng kêu: "Trần tướng quân."
"Không biết Thụy vương còn có gì phân phó?" Trần tướng quân phút chốc quay người lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Hiên Viên Diễm.
die»ndٿanl«equ»yd«onHiên Viên Diễm lại bưng chén trà lên, chén trà nóng bốc lên từng đợt sương mù, hắn mở miệng chậm rãi nói: "Hiện tại Khương thái hậu lựa chọn án binh bất động, ý đồ là muốn tiêu diệt tướng sĩ Hổ Báo Doanh của bổn vương. Mà bổn vương lúc này cũng án binh bất động, Trần tướng quân có biết là vì cái gì sao?"
"Mạt tướng đần độn, khẩn cầu Thụy vương giải thích." Trần tướng quân cụp mắt xuống, bàn tay nắm thư không khỏi xiết chặt hơn.
Thụy vương vì sao án binh bất động, hắn sao lại không biết chứ? Nếu Thụy vương thật sự muốn đối phó Huyền Sư Doanh, hắn thân là đại tướng Huyền Sư Doanh, giờ này sao có thể bình bình yên yên đứng ở đây? Chỉ là. . .
"Bổn vương vì sao án binh bất động, hẳn là trong lòng Trần tướng quân rất rõ ràng, cho nên cần gì bổn vương giải thích chứ? Khương thái hậu nắm trong tay Hổ phù, tướng sĩ Huyền Sư Doanh nếu không tuân theo lệnh người cầm Hổ phù, liền trở thành nghịch thần tặc tử của Long Diệu Hoàng triều. Nhưng mà, nếu lòng trung thành của các ngươi cuối cùng lại chính là sự ngu muội vẽ đường cho hươu chạy, e rằng đây mới là bi ai lớn nhất của Long Diệu Hoàng triều." Hiên Viên Diễm nhẹ nhấp một ngụm trà, mở miệng gằn từng tiếng nói.
"Lời nói của Thụy vương, mạt tướng. . . sẽ cân nhắc." Sau hồi trầm mặc ngắn ngủi, Trần tướng quân cứng ngắc nói, lập tức quay người lại nhanh chóng rời khỏi lều trại.
"Tâm nếu mê, người đó là gỗ mục. Tâm nếu ngộ, người này có thể là cái người tài đức." Thượng Quan Ngưng Nguyệt thưởng thức trà, thản nhiên nói.
"Nguyệt nhi, không phải nàng vừa nói có thứ tốt cho ta xem sao?" Hiên Viên Diễm bỗng dưng quay đầu lại, cười cười nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
die»ndٿanl«equ»yd«on"Cầm xem đi." Khóe môi vẽ lên một độ cong mị hoặc, Thượng Quan Ngưng Nguyệt từ trong tay áo lấy ra hiệp nghị đã ký kết cùng Bắc Dực quốc và Thương Nguyệt quốc, đưa tới trước ánh mắt tò mò thích thú của Hiên Viên Diễm.
"Hiệp nghị Bắc Dực, Thương Nguyệt cùng Long Diệu trong một năm không xâm phạm lẫn nhau?" Nhìn thấy chữ trên hiệp nghị, bàn tay bưng chén trà của Hiên Viên Diễm bỗng dưng run lên, nước trà bắn tung tóe trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ khó tin cùng khiếp sợ.
"Hi. . . Như thế nào, hai phần hiệp nghị này không làm chàng vui sao? Sờ sờ hai phần hiệp nghị này, tận tình hưởng thụ phẫn nộ khi Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong hạ ấn ký đi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đắc ý nhếch môi lên, cười cười trừng mắt nhìn Hiên Viên Diễm.
"Nguyệt nhi, nàng cảm thấy ta hiện tại đang vui, hay là run như cầy sấy a?" Hiên Viên Diễm đột nhiên kéo cái ghế, ngồi cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ánh mắt tràn đầy hàn ý nhìn thẳng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Khụ, cái kia. . ." Khóe mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt giật giật, nhịn không được nâng tay gãi gãi đầu.
"Phần hiệp nghị này có phải là nàng vụng trộm sau lưng ta, trước đó đi tìm hoàng huynh soạn sẵn, có phải không?" Hiên Viên Diễm xiết chặt nắm đấm, cắn răng gằn từng tiếng hỏi. Hắn thừa nhận, hai phần hiệp nghị này đối với Long Diệu Hoàng triều mà nói thực sự là một kinh hỉ lớn. Nhưng đối với hắn mà nói, cũng không phải là kinh hỉ lớn, mà là sợ hãi lớn.
Nguyệt nhi đúc đại pháo uy lực vô cùng, một khi mười đại pháo bắn ra, để cho Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong chính mắt nhìn uy lực của nó, hai tên đó nhất định sẽ không mạo hiểm không công hy sinh ba mươi vạn tinh binh, cứng rắn đối đầu với Nguyệt nhi.
Cho nên, bọn họ nhất định sẽ phải chật vật lui binh. Cũng bởi vì hắn biết tâm lý của Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, nên lúc trước khi Nguyệt nhi nói muốn một mình đi sườn núi đối phó Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng hiện tại nhìn thấy hai phần hiệp nghị này, hắn liền hiểu được tất thảy. Khó trách Nguyệt nhi muốn một mình đi sườn núi đối phó Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, nguyên lai nàng không chỉ muốn bức lui Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong, mà mục đích chân chính của nàng là ký hai phần hiệp nghị này.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hiên Viên Diễm nháy mắt xanh mét, hai mắt bốc hỏa trừng trừng nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, vô cùng phẫn nộ rít gào: "Chết tiệt, nàng dám lấy mạng mình hạ cờ hiểm với Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong."
Lợi dụng đại pháo bức Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong lui binh, hoàn toàn là trong dự kiến. Nhưng nếu muốn dùng đại pháo bức bách Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong ký hiệp nghị, khả năng duy nhất chính là Nguyệt nhi đặt cược đồng quy vu tận.
"Tuy rằng đây là một nước cờ hiểm, nhưng chàng cũng biết rõ ràng, Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong tuyệt đối không bỏ được mạng mình." Không nhìn lửa giận trong mắt Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân mật níu cánh tay Hiên Viên Diễm, mềm mại nói.
Nàng đã sớm đoán được, khi Diễm nhìn thấy hai phần hiệp nghị này nhất định vui mừng. Nhưng mà vui mừng cũng nhanh chóng qua đi, chuyển hóa thành phẫn nộ.
die»ndٿanl«equ»yd«on"Nếu Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong thà chết không chịu khuất phục thì sao?" Hiên Viên Diễm lạnh lùng nói, sợ hãi lan tràn từ chân lên đầu. Vạn nhất lúc ấy Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong lựa chọn thà chết chứ không chịu khuất phục, kia hậu quả hắn quả thực không dám tưởng tượng.
"Được rồi, được rồi! Ta đáp ứng chàng, về sau nếu không có sự cho phép của chàng, Nguyệt nhi sẽ không hạ cờ hiểm nữa nha." Cánh tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vòng qua ôm lấy thắt lưng Hiên Viên Diễm, lười biếng cuộn thân hình nhỏ nhắn trong lòng Hiên Viên Diễm.
"Nhớ kỹ những lời này, nếu lại có lần sau. . ." Thanh âm Hiên Viên Diễm tuy lạnh lùng, nhưng đôi bàn tay ôm Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng có chút run run.
Ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt vẽ loạn trong ngực Hiên Viên Diễm, khóe môi khẽ nhếch, làm nũng nói: "Bớt giận chút, cam đoan không có lần sau nga."
Hiên Viên Diễm tức giận trừng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, không đáp lại lời Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà càng ôm chặt thân thể nàng. Nha đầu này, thật sự là làm cho hắn giận đến khí huyết sôi trào, nhưng cũng làm hắn yêu không thể kềm chế a!
Mặt trời gay gắt dần rơi xuống, vầng trăng cũng dần nhô lên. Ánh sáng bạc phủ lên vạn vật, gió lạnh khe khẽ thổi trong núi tạo lên tiếng xào xạc.
Giờ phút này, các tướng sĩ Huyền Sư Doanh đang dựng lều, Khương thái hậu tức giận xé nát thư trong tay. Phong thư này chính là Hiên Viên Diễm bảo Trần tướng quân đưa cho bà, trong đó viết: ngươi nếu khăng khăng phát động nội chiến trong Long Diệu Hoàng triều, bổn vương nhất định sẽ chuẩn bị tang lễ long trọng cho ngươi.
Vì bà chuẩn bị một tang lễ long trọng? Hiên Viên Diễm, chỉ sợ là ai gia phải chuẩn bị một tang lễ long trọng cho ngươi đi? Khương thái hậu vứt bức thư đã bị xé thành mảnh nhỏ, lãnh lệ nói: "Kỳ nhi, lập tức truyền lệnh cho các tướng sĩ Huyền Sư Doanh bắt đầu hành động, đưa Hiên Viên Diễm cùng Hổ Báo Doanh đi địa ngục đoàn tụ với Hiên Viên Cực."
"Vâng, mẫu hậu." Hai mắt Hiên Viên Kỳ đầy sát khí, nhe răng cười, tiếp khẩn cấp nhảy ra ngoài. . .
Qua một lúc lâu –
Trên núi bống nhiên có vô số khói đặc bốc lên. Trong khoảnh khắc khói đen cuồn cuộn bốc lên tận trời, ánh lửa màu đỏ nổi lên giữa màn đêm tạo thành một hình ảnh đẹp nhưng thê lương.
Ngọn lửa hừng hực lan tỏa như vỡ đê, gió thổi mạnh càng làm cho ngọn lửa lan nhanh, điên cuồng cháy trên đỉnh núi. Phàm là những chỗ bị lửa đi qua, vạn vật chỗ đó đều bị đốt thành tro tàn.
Nhưng mà nhìn cẩn thận chút, ngọn lửa không phải lan ra như bình thường, mà nó hình như đi theo một hướng. Hướng mà lửa cháy đến chính là hướng Hổ Báo Doanh của Hiên Viên Diễm . . .