Edit: Thuyền Thu
“Nếu chúng ta cự tuyệt điều kiện của ngươi thì sao?” Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong đồng thanh trả lời, đôi mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt gợn sóng, đáy lòng không khỏi buồn bã và phiền muộn.
Ra là… nàng không tiếc tánh mạng đánh cuộc với bọn họ, kỳ thực là muốn bức bọn họ ký kết hiệp ước hòa bình với Long Diệu Hoàng Triều, trong vòng một trăm năm không được xâm phạm lãnh thổ của nhau. Hiên Viên Diễm à Hiên Viên Diễm, ngươi đến tột cùng may mắn đến cỡ nào, cư nhiên cưới được một tiểu Vương Phi thông minh như vậy.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đi đến bên cạnh đài pháo, ngón tay khẽ phẩy bột phấn màu vàng lên thân pháo, thanh âm không mang theo nửa phần rung động nói: “Nếu như các ngươi cự tuyệt điều kiện của ta, đại biểu các ngươi nguyện ý chết. Như vậy, trận chiến này ta đánh cuộc tính mạng của các ngươi, ta rất vui chơi đùa với các ngươi một chút.”
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đánh cuộc tánh mạng của ta, ta cũng đánh cuộc mạng của ngươi, ta không tin ngươi thật sự có can đảm hạ lệnh nổ pháo.” Dạ Dật Phong cắn chặt răng, sắc mặt khẽ biến nói.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mặc dù ngươi cam tâm tình nguyện vứt bỏ tính mạng, nhưng nếu ngươi chết, Hiên Viên Diễm sẽ cực kỳ bi thương, tinh thần sa sút, làm gì còn tâm trạng chống cự với trăm vạn đại quân Bắc Dực quốc đây? Trên đường đến hoàng tuyền, ngươi chờ mà nhìn Long Diệu Hoàng Triều ngươi bảo vệ bằng cả tánh mạng bị san thành bình địa đi.” Tiêu Hàn hít một hơi thật sâu, thanh âm mang theo khí lạnh trả lời.
“Có một điều ta quên nói cho các ngươi biết, cái gọi là đồng quy vu tận chỉ có thuộc hạ của ta và các ngươi, không bao gồm Thượng Quan Ngưng Nguyệt ta. Nếu như các ngươi đã cự tuyệt điều kiện của ta, ta sẽ chờ đạp máu, thân thể cùng xương cốt của các ngươi, con người của ta rất từ bi nhất định ta sẽ độ hóa vong hồn lạnh lẽo cho các ngươi.” Đầu ngón tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhanh chóng rút khỏi thân pháo, theo gió môi mọng khẽ cong lên, đầu ngón tay của nàng khẽ chạm lên dây cung của huyết tỳ bà.
“ Ý của ngươi là ngươi có thể tránh né vô số mũi tên bén nhọn tập kích?” trong mắt Dạ Dật Phong tràn đầy kinh ngạc, mắt phượng khẽ híp lại nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong tay đang ôm huyết tỳ bà.
“Huyết tỳ bà chính là bảo vật của Linh Cung, cho dù các ngươi hạ lệnh vạn mũi tên cùng bắn, chỉ cần ta dùng linh lực gẫy nhẹ huyết tỳ bà, ánh sáng của nó cũng đủ bảo vệ ta. Cho nên, độc tiễn của các ngươi đối với ta mà nói căn bản chính là thùng rỗng kêu to.” Trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt tràn ngập ý cười, bĩu môi nói.
Cái gì? Báo vật huyết tỳ bà ẩn giấu trong Địa Hạ cung điện, cư nhiên là Thánh Vật thần bí của Linh Cung? Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, sắc mặt của Tiêu Hàn Và Dạ Dật Phong bỗng chốc trắng bệch, thân thể cứng ngắc đứng yên tại chỗ.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, điều kiện của ngươi, ta… đồng ý.” Dạ Dật Phong khôi phục ánh mắt sợ hãi, môi tràn ra thanh âm bất đắc dĩ thỏa hiệp nói. Khó trách Thượng Quan Ngưng Nguyệt cố ý muốn dùng tánh mạng đánh cuộc, giằng co cả nửa ngày, thì ra tánh mạng của nàng bọn họ không thể làm gì được. Được rồi, hôm nay xem như hắn chịu thiệt vậy.
“Thái Tử Thương Nguyệt đã đồng ý điều kiện của ta rồi. Như vậy, Thái tử Bắc Dực, ngươi đồng ý hay còn muốn đánh cược với ta?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở môi mọng kiều diễm nói, mắt ngọc cười như không cười ngừng lại trên khuôn mặt lạnh như băng của Tiêu Hàn.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, một khi ta hạ lệnh phóng ra độc tiễn, huyết tỳ bà chỉ có thể bảo vệ được ngươi, nhưng hơn hai trăm người ảo ảnh ngươi mang theo sẽ bị độc tiễn xuyên tim mà chết. Chẳng lẽ… ngươi không quan tâm hơn hai trăm người Ảo ảnh sẽ chết vì ngươi sao?” Tiêu Hàn mở miệng chậm rãi nói, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
“Dùng tánh mạng hèn mọn của chúng ta đổi lấy tánh mạng cao quý của thái tử Bắc Dực và mười lăm vạn tinh binh, chúng ta cớ sao không chịu đây?" Thanh âm của chúng Ảo ảnh trả lời vang dội, mặt không mang biểu cảm quét mắt nhìn Tiêu Hàn.
“Ngươi có nghe rõ không? Chúng Ảo ảnh của ta rất thích cùng người Bắc Dực quốc xuống hoàng tuyền đấy.” Ngón tay ngọc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ vén mái tóc, dung nhan yêu mỵ cười lưu luyến nói.Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn.
“Như vậy…Vô Ngân công tử cùng với bốn tùy tùng của y thì sao đây? Vô Ngân công tử giúp ngươi không phải ít, ngươi thật có thể đứng yên nhìn hắn bị vạn tên xuyên tim sao?” Chân mày của Tiêu Hàn chau lại, môi mõng khẽ cong lên thanh âm lạnh lẽo nói.
“Tại hạ cùng với bốn tùy tùng từ lâu đã xem nhẹ sống chết, chết đối với chúng ta mà nói cũng chỉ là một lối giải thoát mà thôi. Thái tử Bắc Dực thì khác, ngươi dã tâm bừng bừng mưu toan thống nhất thiên hạ, mục đích của ngươi chưa hoàn thành, ngươi không muốn mang theo tiếc nuối mà chết chứ?” Không chờ Thượng Quan Ngưng Nguyệt trả lời, Vô Ngân công tử ưu nhã cười, thanh âm lạnh nhạt ôn nhu như nước nhẹ nhàng hòa vào trong gió.
“Thái tử Bắc Dực, ngươi là ngươi thông minh, nên căn nhắc kỹ trước khi quyết định. Lấy tánh mạng của mười lăm tinh binh Bắc Dực quốc cùng hơn hai trăm tánh mạng đánh cuộc, rốt cuộc như thế nào mới gọi là đáng giá đây?” Ánh mắt Vô Ngân công tử và bốn người tùy tùng mang theo sự lạnh lẽo cùng khinh thường nhìn về phía Tiêu Hàn.
Hắn không quan tâm lời nói của chúng Ảo ảnh, Vô Ngân công tử và bốn tùy tùng của y. Ánh mắt của hắn thẳng tắp khóa ở trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, miệng gằn từng chữ một: “Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chẳng phải ngươi rất thích chơi trò đánh cược sinh mệnh sao? Hiện tại, ta liền đánh cuộc, ta không ngại cho ngươi thưởng thức chúng Ảo ảnh, Vô Ngân công tử và bốn gã tùy tùng bị vạn tên xuyên tim mà chết”
“Vậy sao?” ánh mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt ẩn chứa nụ cười khát máu, môi đỏ mọng lạnh nhạt tràn ra hai chữ.
Hai mắt Tiêu Hàn nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cánh tay giơ lên, mở môi lạnh lùng nói: “Tinh binh Bắc Dực quốc nghe đây, cung tên trong tay nhắm ngay chúng Ảo Ảnh. Cùng lui về phía sau, chuẩn lui khỏi sườn núi.”
“Dạ, Thái tử.” Thanh âm của tinh binh Bắc Dực quốc trả lời vang dội, đồng thời giơ cung tên trong tay lên hướng về phía tim chúng Ảo Ảnh.
Ngay lúc bọn họ chuẩn bị di động bước chân, thân thể chậm rãi quay ngược lại hướng chân núi, hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiện ra khí lạnh, thanh âm rét lạnh cực kỳ: “Chúng Ảo ảnh nghe lệnh, chỉ cần tinh binh Bắc Dực rời khỏi sườn núi, cácngươi lập tức phát nổ đại pháo.”
“Dạ, Vương phi.” thân thể chúng Ảo Ảnh đứng thẳng tắp, giọng nói vô cùng thần phục lên tiếng.
“Binh lính dừng lại” Hàm răng của Tiêu Hàn lập tức cứng rắn nặn ra bốn chữ, hai mắt khó tin nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng… cư nhiên không quan tâm tánh mạng của Vô Ngân công tử với hơn hai trăm người Ảo ảnh?
“Được rồi, thật ra ta đang đùa với ngươi đấy. Ngươi nói không sai, ta đúng là không đành lòng tận mắt chứng kiến Vô Ngân công tử cùng với hơn hai trăm người Ảo ảnh bị vạn mũi tên xuyên tim.” Cùng lúc đó, vẻ mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nhún nhún vai một cái, thanh âm cười đùa làm Tiêu Hàn tức muốn phun máu.
“Hí…” Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, khóe miệng Dạ Dật Phong co rút hít một ngụm khí lạnh, bàn tay cũng nâng cao lên, điên cuồng gãi tóc của mình.DiễnđànLêQuýĐôn.
Giờ phút này, nếu như trước mặt hắn có một bức tường, Dạ Dật Phong hắn nhất định sẽ hung hăng mà đập đầu vào đó vài cái. Hắn cuối cùng cũng lãnh giáo được bản lĩnh của Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi, nàng cần gì mang đại pháo tàn phá linh hồn của con người, với trình độ của nàng, nàng chỉ cần nói vài câu, cũng đủ làm người ta tức đến hộc máu rồi.
Quả nhiên, một giây trước vẫn còn khiếp sợ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, một giây kế tiếp sắc mặt Tiêu Hàn trong nháy mắt xanh mét.
“Thương Quan Ngưng Nguyệt, ngươi đang chơi với khỉ sao?” Hai mắt Tiêu Hàn bắn ra tia lửa, thanh âm rống giận từ trong môi tràn ra.
“Thái tử Bắc Dực, ngươi có ý gì? Sao tự hạ thấp bản thân rồi, ngươi nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống con khỉ mà? Cho nên… ta làm sao lại chơi đùa với khỉ đây?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt đầu khẽ nghiêng hai mắt vô tội chớp chớp vài cái nhìn Tiêu Hàn, vẻ mặt khiến Tiêu Hàn phát điên.
“Ngươi…” Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt theo gió lọt vào tai hắn, trong nháy mắt gân xanh trên trán Tiêu Hàn nổi lên mãnh liệt, hai quả đấm bóp chặt lại giận đến run người.
“Ha ha—” Vô Ngân công tử và bốn gã tùy tùng, cùng những người còn lại liều mạng nhịn cười, cuối cùng bọn họ vẫn không thể nào nén nổi, mà bên này Dạ Dật Phong và thuộc hạ của y đang cố gắng đè nén tiếng cười nhưng vẫn không chịu nổi mà cười ra tiếng.
Da Dật Phong nhìn bộ mặt tức đến muốn giết người của Tiêu Hàn, trong lòng cảm thấy may mắn: Cũng may hắn thức thời đồng ý điều kiện của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu không lúc này hắn đã bị Thượng Quan Nhưng Nguyệt đùa giỡn giống Tiêu Hàn, tức giận muốn phun máu.
Trong thiên hạ, người có thể đồng thời đùa giỡn hắn và Tiêu Hàn trong lòng bàn tay, làm hai người bọn họ tức giận không thôi, còn hung hắn phản kích lại bọn họ. Chỉ sợ rằng trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt ra thì không còn người thứ hai
Nghĩ đến đây trong lòng Dạ Dật Phong có chút chua chát. Hắn sao lại có cảm giác này, trong thời gian ngắn khó mà xác định được.
“Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sự nhẫn nại của ta có giới hạn. Nếu ngươi khiêu chiến sức nhẫn nại của ta, Tiêu Hàn ta không tiếc dùng tánh mạng của bản thân và tinh binh Bắc Dực muốn cùng ngươi và chúng Ảo ảnh đồng vu quy tận.” Tiêu Hàn hoàn toàn tức giận, môi tràn ra lời nói như chém đinh chặt sắt.
“Thái tử Bắc Dực, thật sự là ta không đành lòng tận mắt chứng kiến chúng Ảo ảnh và Vô Ngân công tử bị vạn mũi tên xuyên tim, ngươi cũng giống ta không muốn tinh binh Bắc Dực bị ngàn pháo nổ chết. Nhưng đây là trên chiến trường, ta làm sao có thể qua loa kết thúc đây? Nếu hôm nay ta truyền chuyện này ra ngoài, cho mọi người biết mười lăm vạn tinh binh Bắc Dực quốclại sợ hai trăm người Ảo ảnh của Long Diệu Hoàng Triều, thảm bại rút lui tại chiến trường. Thử hỏi, mặt mũi người Bắc Dực quốc còn đâu?” Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt thâm thúynhìn Tiêu Hàn, môi tràn ra lời nói yếu ớt.
“Ngươi…” Thân thể Tiêu Hàn bỗng nhiên cứng đờ, hắn rất muốn lên tiếng phản bác lời nói của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng bản thân hắn lại chẳng biết nói gì.
“Cho nên, nên suy nghĩ vì mặt mũi của dân chúng Bắc Dực quốc thôi, thế này được không, ta và người cùng tỷ thí”. Mắt phượng yêu mị với đôi chân mày thanh tú, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà ác nói.
“Ta và ngươi cùng tỷ thí?” Hai mắt Tiêu Hàn khóa lại trên người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng nói vô cùng kinh ngạc.
“Đúng! Nếu như ngươi thắng, ta sẽ không phát nổ đại pháo, cũng sẽ không sử dụng linh lực của huyết tỳ bà. Bọn ta sẽ đứng yên tại chỗ, mặc cho tinh binh Bắc Dực bắn ra ngàn tên, xuyên qua tim chúng ta mà chết.” Thượng Quan Ngưng Nguyệt kiều diễm cười, phong tình mị hoặc, tóc khẽ bay trong gió…tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp.