"Tả tướng, thái hậu điên rồi sao?" Lại bộ thượng thư véo véo cánh tay, khóe mắt quét thẳng tới tả thừa tướng. Khương thái hậu thân phận vô cùng tôn quý thế nhưng lại cúi người với nữ nhi của tướng quân, này này này. . .
Hộ bộ thượng thư cũng ấn huyệt nhân trung (huyệt giữa miệng và mũi) của Binh bộ thượng thư, thật vất vả mới kéo cái người thiếu chút nữa hôn mê trở nên thanh tỉnh.
Liều mạng nhu nhu đôi mắt già, Hộ bộ thượng thư ngay cả trán cũng vã mồ hôi lạnh nhìn về phía hữu thừa tướng nói: "Hữu tướng, ta sẽ không phải xuất hiện ảo giác đi?"
Nhìn chúng đại thần ngổn ngang trong gió, Hiên Viên Diễm chỉ cầm chén ngọc trên bàn, bạc môi khẽ mở nhấp một ngụm rượu, ánh mắt u lãnh không chút gợn sóng quét về phía Khương thái hậu.
Còn Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì hoàn toàn không nhìn biểu tình kinh hãi của các đại thần, chỉ thấy nàng hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Cầu Cầu đang ngấu nghiến ăn chuối.
Hoàng đế Hiên Viên Ly thanh tỉnh lại, tay nắm chặt thành quyền hít sâu mấy hơi xong, hắn dời bước đi tới trước mặt Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn nói: "Bắc Dực thái tử, Thương Nguyệt thái tử, Long Diệu ta có chút quốc sự cần xử lý, chỉ sợ. . ."
"Long Diệu Hoàng, xử lý quốc sự quan trọng hơn. Bản thái tử vừa vặn cũng muốn nhanh về nước, sẽ không ở chỗ này lưu lại thêm, bản thái tử bái biệt Long Diệu Hoàng." Tiêu Hàn đầu ngón tay khẽ động, đặt chén ngọc xuống bàn, hắn ôm quyền với hoàng đế Hiên Viên Ly, tiếp liền mặt không chút thay đổi đi khỏi ngự hoa viên.
die»ndٿanl«equ»yd«on"Bản thái tử cũng lòng nóng như lửa đốt muốn về Thương Nguyệt quốc, cho nên cũng không ở lại thêm." Dạ Dật Phong hơi hơi cúi người với Hiên Viên Ly, giọng điệu đạm nhu nói.
Sau đó hắn xoay người, đặt chén ngọc xuống bàn. Tà mâu ngạo nghễ xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Dạ Dật Phong biểu tình tươi cười cất bước rời khỏi ngự hoa viên.
Nhìn thấy bóng dáng hai thái tử đã biến mất trong ngự hoa viên, Hiên Viên Ly chậm rãi đi tới bên cạnh Khương thái hậu. Nhìn Khương thái hậu giờ phút này vẫn cúi người với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, trong lòng Hiên Viên Ly sâu kín thở dài.
"Khẩn cầu Thượng Quan tiểu thư rời khỏi Long Diệu Hoàng triều." Trong nháy mắt thanh âm chua sót không chịu nổi của Hiên Viên Ly xuất ra, Hiên Viên Ly cũng cúi người với Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Trời ạ, thánh thượng cùng thái hậu điên rồi sao?"
"Mẹ ơi, ai có thể nói cho ta biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Ảo giác, đây nhất định là ảo giác."
Chúng đại thần vỗ ót vỗ ót, ấn huyệt nhân trung ấn huyệt nhân trung, đặc biệt còn có một đại thần không chịu nổi một màn làm người ta sợ hãi vô cùng này, thân hình ngả về sau, trực tiếp ngất đi.
"Nàng chính là đứa nhỏ Linh Cung thánh chủ cùng Thượng Quan Hạo sinh ra, hơn nữa còn có được linh lực của Linh Cung thánh chủ." Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu quay đầu, hai tròng mắt khủng hoảng nhìn nhau, bọn họ cắn răng đồng thời nói.
Trên tờ giấy rõ ràng viết: Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chính là nữ nhi do Linh Cung thánh chủ đã mất tích cùng Thượng Quan Hạo sinh ra. Hơn nữa Linh Cung thánh chủ đã đem linh lực truyền cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nếu để nàng ở lại Long Diệu, các ngươi có biết hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng.
die»ndٿanl«equ»yd«onTrước mắt không đề cập tới người đưa tờ giấy này là ai, có dụng ý gì? Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu rất tin tưởng, nếu Thượng Quan Ngưng Nguyệt không phải là con của Linh Cung thánh chủ đã mất tích cùng Thượng Quan Hạo, người đưa tờ giấy đã không dám viết bậy.
Trên thế giới này, không có bất luận kẻ nào dám lấy Linh Cung ra nói giỡn. Nếu người đưa tờ giấy đem thân phận Linh Cung thánh chủ tùy ý cho một người bình thường, đó chính là khinh nhờn rất lớn đối với Linh Cung, Linh Cung sứ giả tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hắn.
"Hí. . ." Hiên Viên Ly cùng Khương thái hậu vừa dứt lời, nguyên bản các vị đại thần đang ngổn ngang suy nghĩ, trong nháy mắt khuôn mặt cũng mất đi huyết sắc.
Chúng đại thần hai chân bỗng dưng mềm nhũn, đồng thời quỳ xuống hướng tới Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thanh âm run run nói: "Khẩn cầu Thượng Quan tiểu thư rời khỏi Long Diệu Hoàng triều."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt quyết không thể ở lại Long Diệu Hoàng triều, nếu không một khi Linh Cung sứ giả thần thông quảng đại cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đánh nhau, toàn bộ Long Diệu Hoàng triều sẽ hóa thành tro tàn.
Nhìn thấy một màn này, Hiên Viên Diễm phút chốc bóp nát ly rượu trong tay. Từ chỗ ngồi đứng lên đi tới trước mặt Hiên Viên Ly, đem thân hình Hiên Viên Ly kéo thẳng lên.
Hai tay đè lại vai Hiên Viên Ly, Hiên Viên Diễm ánh mắt không tiếng động nói: hoàng huynh, Nguyệt nhi đã từng cứu mạng huynh, vì sao ngay cả huynh cũng hy vọng Nguyệt nhi rời khỏi Long Diệu chứ?
Hiên Viên Ly bất đắc dĩ mím môi, ánh mắt không tiếng động trả lời: Diễm, trong lòng ngươi rất rõ ràng, Linh Cung sứ giả không phải người Long Diệu chúng ta có thể trêu chọc được.
Hiên Viên Diễm rút hai tay khỏi vai Hiên Viên Ly, hai tròng mắt u lãnh xẹt qua trên mặt Hiên Viên Ly, hắn mở miệng lãnh lệ nói: "Nguyệt nhi tuyệt sẽ không rời khỏi Long Diệu."
Nếu Nguyệt nhi rời khỏi Long Diệu, nàng chỉ có thể đi ba nước Bắc Dực, Thương Nguyệt, Tây Thần. Mà Dạ Dật Phong, Tiêu Hàn cùng với Tây Thần đế đã biết được thân phận của Nguyệt nhi, bọn họ há lại có thể cho phép Nguyệt nhi xuất hiện trong quốc gia bọn họ chứ?
Nguyệt nhi phải ở lại Long Diệu, hắn cũng không tin lấy thế lực của hắn, thế lực của đại tướng quân Thượng Quan Hạo, cùng với linh lực quỷ dị của Nguyệt nhi lại không đối phó được người của Linh Cung.
die»ndٿanl«equ»yd«on"Diễm, ngươi. . ." Nghe thấy Hiên Viên Diễm nói, hoàng đế Hiên Viên Ly cả người chợt lạnh, vẻ mặt khó tin nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Diễm điên rồi sao? Vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hắn thế nhưng không tiếc trả giá bằng toàn bộ Long Diệu Hoàng triều?
"Hí. . ." Lời nói trảm đinh chặt sắt của Hiên Viên Diễm vừa dứt, giống như là sấm sét đánh trên đầu Khương thái hậu cùng chúng đại thần.
"Thụy vương, ngươi muốn trở thành tội nhân mất nước của Long Diệu sao?" Khương thái hậu bỗng dưng đứng thẳng lên, hộ giáp khảm bảo thạch mang theo tức giận chỉ hướng Hiên Viên Diễm.
Bà nhiều năm như vậy tìm trăm phương ngàn kế, chính là muốn cho Kỳ nhi ngồi lên đế vị. Long Diệu Hoàng triều phải là thuộc Kỳ nhi của bà, bà tuyệt không để Hiên Viên Diễm hủy hoại nó.
"Thụy vương không muốn để Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời Long Diệu cũng được, xin thánh thượng hạ thánh chỉ triệu cáo thiên hạ: huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương, đem biếm làm thứ dân." Tả thừa tướng cũng đứng lên, biểu tình âm lãnh đi tới trước mặt Hiên Viên Ly, khom người nói.
"Không sai, chỉ cần Thụy vương không phải là người trong hoàng thất Long Diệu, cùng Thượng Quan tiểu thư làm một đôi vợ chồng bình thường, tin tưởng Linh Cung sứ giả sẽ không tổn hại Long Diệu Hoàng triều. Thần thỉnh thánh thượng lập tức hạ chỉ, huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương, đem biếm làm thứ dân." Đám vây cánh của tả thừa tướng cũng hùa theo đứng lên, tuy rằng toàn thể bọn họ cung kính thi lễ với Hiên Viên Ly, nhưng giọng điệu lại rõ ràng mang theo uy hiếp.
"Trẫm sẽ không hạ chỉ huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương, đem biếm làm thứ dân." Hiên Viên Ly bóp chặt quả đấm, sắc mặt xanh mét quét qua Khương thái hậu cùng phe cánh tả thừa tướng, cắn răng lạnh lùng nói.
Một khi đem Diễm biếm làm thứ dân, giang sơn Long Diệu không khác gì vật trong tay Khương thái hậu, hắn làm sao có thể để cho âm mưu của Khương thái hậu được thực hiện chứ? Dù sao giang sơn Long Diệu sớm hay muộn hắn cũng muốn giao cho Diễm, nếu Diễm vì Thượng Quan Ngưng Nguyệt, thật sự cố ý muốn vận dụng toàn bộ lực lượng Long Diệu đi đối kháng Linh Cung sứ giả, hắn. . . sẽ ủng hộ Diễm.
"Hiên Viên Ly, chẳng lẽ ngươi giống Hiên Viên Diễm, muốn hủy hoại Long Diệu Hoàng triều?" Thấy tình hình này, Khương thái hậu cũng kéo xuống ngụy trang ngày thường, hộ giáp khảm bảo thạch mang theo sự lãnh lệ cùng tức giận chỉ hướng Hiên Viên Ly.
"Chân chính muốn hủy hoại Long Diệu Hoàng triều, chỉ sợ đều không phải là trẫm cùng Thụy vương, mà là một người khác đi?" Hiên Viên Ly cũng kéo xuống mặt nạ mẫu từ tử hiếu ngày xưa, lạnh lùng híp mắt nhìn Khương thái hậu.
Hiện tại hắn rốt cục hiểu được dụng ý trong tờ giấy, vạch trần thân phận của Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nguyên lai người đó muốn lợi dụng thân phận Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kéo xuống mặt nạ hòa thuận mà hắn cùng Khương thái hậu vẫn duy trì. Nay hắn cùng Khương thái hậu đã trở mặt, chỉ sợ Khương thái hậu rất nhanh sẽ phát động nội chiến đi?
"Ngươi. . ." Khương thái hậu lập tức tản ra hơi thở thị huyết.
"Hậu cung luôn luôn không thể can thiệp triều chính, việc huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương là việc triều chính, Khương thái hậu ngài tựa hồ không có quyền hỏi đến đi?" Hữu thừa tướng phút chốc đến bên cạnh Hiên Viên Ly, hai tròng mắt lạnh như băng nhìn Khương thái hậu.
"Tả thừa tướng, ngươi đừng quên, thánh thượng mới là chí tôn một nước, phế hay không phế danh hiệu Thụy vương là do thánh thượng định đoạt. Ngươi cùng các đại thần cả vú lấp miệng em khiến thánh thượng huỷ bỏ danh hiệu Thụy vương, hay là các ngươi muốn tạo phản sao?" Hữu thừa tướng nhất cùng những người cùng phe liếc mắt mấy lần, sau đó đồng thời phóng mắt tới phe cánh của tả thừa tướng.
Thụy vương nếu để Thượng Quan Ngưng Nguyệt rời khỏi Long Diệu Hoàng triều, đương nhiên là không còn gì tốt hơn. Nhưng hôm nay thái độ của Thụy vương đã quá rõ ràng, hắn quyết định cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng tiến cùng lui, không tiếc hết thảy đi đối đầu với người của Linh Cung. Nếu là như vậy, bọn họ tự nhiên cũng phải ủng hộ Thụy vương.
die»ndٿanl«equ»yd«onKhông khí trong ngự hoa viên trong nháy mắt đông lại, hai phe đại thần nhìn nhau hừng hực lửa giận, tựa hồ chỉ hận không thể đem đối phương đốt cháy thành tro.
Hiên Viên Diễm lạnh lùng quét mắt qua mọi người, hắn đem bàn tay đặt lên vai Hiên Viên Ly, ánh mắt không tiếng động nói: Ly, ta biết ngươi sẽ ủng hộ ta.
Hiên Viên Ly nhếch môi cười nhẹ, ánh mắt cũng không tiếng động trả lời: Diễm, tuy rằng vận dụng toàn bộ lực lượng Long Diệu đi đối đầu cùng Linh Cung, kỳ thật cũng chỉ là đặt cược cho một ván bài thôi. Bất quá ta tin tưởng lấy năng lực của ngươi, Long Diệu Hoàng triều chúng ta nhất định sẽ thắng, phải không?
Đúng! Hiên Viên Diễm nắm bả vai Hiên Viên Ly, ánh mắt vô cùng kiên định trả lời.
"Hiên Viên Ly, Hiên Viên Diễm, các ngươi biết rõ sự tồn tại của Thượng Quan Ngưng Nguyệt đối với Linh Cung là khiêu khích rất lớn, Linh Cung Thánh đế tất sẽ phái Linh Cung sứ giả không chút lưu tình lấy mạng nàng. Các ngươi thế mà còn lựa chọn đứng về phía nàng, các ngươi thật sự muốn Long Diệu Hoàng triều hóa thành tro bụi sao?" Khương thái hậu cắn răng tức giận nói, mà dung nhan bà giờ phút này càng vặn vẹo không thể tả.
"Ai nói Linh Cung Thánh đế chúng ta sẽ phái sứ giả lấy mạng Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Khương thái hậu đoán bừa tâm tư của Linh Cung Thánh đế ta, chẳng lẽ ngươi muốn rơi vào kết cục giống hoa sen trong đầm?" Khương thái hậu vừa dứt lời, một thanh âm uy nghiêm không thể xâm phạm vang vọng trong ngự hoa viên.
Tiếp theo, mọi người liền nghe thấy vèo một tiếng. Một hạt châu màu đỏ không biết từ chỗ nào bay ra, lấy tốc độ cực kỳ quỷ dị lọt vào trong đầm sen.
"Xuy --" nguyên bản đầm sen trong suốt nhìn thấy đáy phút chốc dâng lên từng đợt khói trắng, trong nháy mắt lại biến thành một mảnh tối đen, mà hoa sen trong ao cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy . . .