"Ngươi có thể vận nội lực biến xúc xắc thành bụi phấn, ta cũng có thể lợi dụng uy lực của nhẫn Huyền Băng Thiết làm thế. Đến lúc mở ra, hai chúng ta đều là không điểm, cũng chính là hoà nhau. Nếu muốn đánh cuộc, nhất định phải phân thắng thua, hoà nhau chẳng có chút ý nghĩa nào." Thượng Quan Ngưng Nguyệt cúi đầu, không chút để ý vuốt ve móng tay, ngẩng đầu lên, hai mắt cười đến rực rỡ nhìn về phía Lăng Tiêm Tiêm.
"Được, vậy chúng ta lập một luật lệ. Khi mở xúc xắc ra, xúc xắc của chúng ta phải hoàn hảo không chút tổn hại, nếu như có bất kỳ một viên xúc xắc nào hóa thành bột, vậy coi như người đó thua." Lăng Tiêm Tiêm hít một hơi thật sâu, thu lại khiếp sợ trong lòng, tiếp híp mắt lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Ta đồng ý." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhún vai một cái, lười biếng cười nói.
"Nếu như chỉ lắc ba con xúc xắc, đối với ngươi và ta mà nói thật không có tính khiêu chiến, không bằng chúng ta gia tăng chút khó khăn?" Lăng Tiêm Tiêm khẽ nhướng đôi mày thanh tú lên, hai mắt ẩn giấu nụ cười lãnh lệ. Bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt dễ dàng đoán được ý định, điều này làm cho Lăng Tiêm Tiêm hết sức căm tức, cho nên nàng quyết định không chỉ muốn Thượng Quan Ngưng Nguyệt thua, mà còn làm cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt thua không còn mặt mũi.
"Làm thế nào gia tăng khó khăn đây?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt không lộ biểu tình gì, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ.
"Mỗi người lắc 30 viên xúc xắc, lúc mở ra, người nào lắc được số điểm nhỏ nhất, người đó thắng." Lăng Tiêm Tiêm ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng, gằn từng chữ một.
"30 viên?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhướng mày phượng, khóe môi tạo ra một đường cong xinh đẹp.
"Thế nào, ngươi sợ?" Lăng Tiêm Tiêm nhếch môi, nụ cười đầy vẻ giễu cợt.
"Không, ta chỉ là cảm thấy lắc 30 viên xúc xắc vẫn không có tính khiêu chiến, không bằng tăng thêm chút khó khăn nữa đi, chúng ta lắc 60 viên xúc xắc như thế nào?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt tà mị cười, lời nói ra không làm cho người ta kinh ngạc thì cũng đứng hình.
"Được, liền lắc 60 viên xúc xắc." Tròng mắt Lăng Tiêm Tiêm vốn là sâu sắc đánh giá Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ý đồ bắt lấy sự khiếp đảm trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt có chút ngẩn ra, dung nhan kiều diễm tản ra hơi thở lạnh lẽo nói: "Người tới, lập tức đưa 120 viên xúc xắc đến chiếu bạc."
"Dạ, đại tiểu thư." Hai thị vệ trung niên phủ Tả thừa tướng, kiêm chức bảo vệ Chí Tôn sòng bạc ứng tiếng, tiếp lập tức lắc mình đi thu xếp xúc xắc.
"Hí. . ." Cùng lúc đó, đám con bạc vây quanh đang vểnh lên tai lắng nghe đối thoại giữa Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng Lăng Tiêm Tiêm, đồng thời hít một hơi khí lạnh. Điên rồi, hai người này cùng điên rồi. Nếu bỏ 60 viên xúc xắc vào cốc xúc sắc, như vậy gần như là bị lấp đầy rồi, còn lắc thế nào a?
Ngân Lang cùng Thanh Báo cũng giật giật khóe môi nhìn nhau, cái trán có một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ rơi xuống. Ta nói vương phi a, ngài có thể đừng khảo nghiệm sức chịu đựng của chúng ta nữa được không, ngài mang đến cho chúng ta thật sự quá nhiều kích thích rồi.
Dạ Dật Phong bỗng dưng đem quạt trong tay khép lại, khóe môi treo lên một đường cong khó lường, tuấn mâu thâm thúy nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Đại tiểu thư, xúc xắc người muốn đã chuẩn bị xong." Trong nháy mắt, hai tên bảo vệ đã đem 120 viên xúc xắc chia đều thành hai đống, trải ở trên bàn bạc.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hôm nay ta sẽ để cho ngươi khắc sâu cảm nhận, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình, tự rước lấy nhục." Trong đôi mắt mị hoặc của Lăng Tiêm Tiêm chứa sự lạnh lùng, rét lạnh nói, tiếp bàn tay nàng vỗ mạnh một cái. 60 viên xúc xắc trong nháy mắt từ mặt bàn cuồn cuộn bay lên, tiếp đều lả tả rơi vào một cốc xúc xắc.
Sau đó, bàn tay nàng nhanh chóng lướt qua mặt bàn, đám con bạc cơ hồ mắt cũng chưa kịp nháy, cốc xúc xắc đã an vị trong tay Lăng Tiêm Tiêm.
Chỉ thấy mười ngón tay Lăng Tiêm Tiêm nhanh nhẹn vũ động, cốc xúc xắc từ mười ngón tay nàng nhảy vọt lên nhanh như chớp, đang lúc mọi người xung quanh hoa cả mắt, phanh một tiếng vang lên, bàn tay Lăng Tiêm Tiêm bỗng dưng hướng về phía mặt bàn, cốc xúc xắc lại trở lại mặt bàn.
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi có thể mang vòng tay cùng nhẫn lấy xuống giao cho ta rồi. Bởi vì. . . Ngươi tuyệt đối không có khả năng có cơ hội thắng ta." Lăng Tiêm Tiêm hếch cằm lên, hai mắt đầy ngạo nghễ nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, giọng điệu vô cùng khinh miệt nói.
"Vậy sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ trêu chọc mấy sợi tóc vương bên má, hai mắt chứa ý cười trả lời. Thật ra thì nàng căn bản không cần xem, bởi vì nàng đã nghe được Lăng Tiêm Tiêm gieo được bao nhiêu điểm rồi. Không tệ, ở phương diện này Lăng Tiêm Tiêm cũng thực sự là có thiên phú. Nhưng rất đáng tiếc, đối thủ của nàng là mình, cho nên vô luận thiên phú của nàng mạnh bao nhiêu, cũng chỉ có một kết quả, đó chính là thua.
"Trợn to con mắt của ngươi, nhìn rõ ràng đi." Lăng Tiêm Tiêm cười lạnh một tiếng, nhấc cốc lên. Trừ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, con mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên mặt bàn.
Trong nháy mắt, mọi người ngừng thở, cả Ngân Lang cùng Thanh Báo cũng thế. Trời ạ, sao lại có thể như thế? Trên bàn, 60 viên xúc xắc đứng thành sáu hàng. Mỗi một hàng đều là mười viên xúc xắc chồng lên nhau, mà phía trên các hàng toàn bộ đều là một điểm đỏ chói mắt.
"Trời ạ, Lăng Tiêm Tiêm thế nhưng đem 60 viên xúc xắc xếp thành sáu hàng?" Có người khiếp sợ bụm miệng.
"Ta quả thật chính mình không nhìn nhầm chứ?" Có người liều mạng dụi dụi mắt, hoài nghi mình có thể là nhìn lầm rồi.
"Thật không hổ là Chí Tôn Thần Bài, đây quả thực quá kinh hãi rồi." Có người trừng đến con ngươi cũng sắp rớt ra ngoài rồi.
"Chiều rộng của cốc chỉ có thể xếp thành sáu hàng xúc xắc, mà độ cao cũng chỉ có thể xếp được mười viên xúc xắc, vì vậy sáu điểm đã là điểm nhỏ nhất không cách nào vượt qua rồi. Cho nên ngươi cũng không cần thiết mất mặt xấu hổ, trực tiếp đưa vòng tay cùng nhẫn giao cho ta đi." Hai mắt Lăng Tiêm Tiêm mang theo lạnh lùng cùng khinh miệt liếc Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lòng bàn tay duỗi ra hướng tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bày ra tư thế nhận vòng tay và nhẫn.
Ngân Lang cùng Thanh Báo bỗng dưng siết chặt quả đấm, hung hăng cắn răng. Bọn họ thật không hi vọng tiểu vương phi đem Huyền Băng Thiết giao cho Lăng Tiêm Tiêm, nhưng đúng như Lăng Tiêm Tiêm đã nói, sáu điểm đã là điểm nhỏ nhất không cách nào vượt qua rồi, cho nên tiểu vương phi căn bản là không thể thắng a.
Khóe môi Dạ Dật Phong cũng nhàn nhạt nâng lên, biểu hiện thái độ đối với Lăng Tiêm Tiêm rất là hài lòng, hai mắt ý cười như có như không nhìn về phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nha đầu không biết trời cao đất rộng, cuối cùng cũng phải trả giá đắt, ngoan ngoãn đem vòng tay cùng nhẫn Huyền Băng Thiết tháo xuống đi!
Thượng Quan Ngưng Nguyệt mị hoặc nhìn bàn tay Lăng Tiêm Tiêm vươn ra, môi đỏ mọng tràn ra lời nói: "Đều nói Chí Tôn Thần Bài, thì ra bất quá chỉ như vậy. Sáu điểm đối với ngươi mà nói, xác thực đã là điểm nhỏ nhất không cách nào vượt qua rồi. Nhưng mà đối với ta mà nói, sáu điểm. . . Quá lớn."
Ách, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, ánh mắt của tất cả mọi người đều quét về phía gương mặt nàng. Ngổn ngang có, khinh bỉ có, tò mò có, khiếp sợ có. . .