"Tướng quân phụ thân, không ngờ người mặc y phục dạ hành lại khốc như vậy." Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch lên, giọng điệu hài hước nói. Chỉ là trong lòng nàng cũng vô cùng kinh ngạc, tướng quân phụ thân hoàn toàn có thể quang minh chính đại tới gặp mình a, vì sao phải thần bí như vậy đây?
Nếu đổi lại là quá khứ, Thượng Quan Hạo nhất định sẽ cưng chiều xoa xoa đầu Thượng Quan Ngưng Nguyệt, sau đó mỉm cười trả lời: Nguyệt nhi thích bộ dáng khốc của tướng quân phụ thân, vậy tướng quân phụ thân liền ngày ngày khốc cho Nguyệt nhi nhìn nha.
Nhưng tối nay, Thượng Quan Hạo hình như cũng không có chút tâm tình nào cùng Thượng Quan Ngưng Nguyệt đùa giỡn. Chỉ thấy hắn từ trong ngực móc ra một viên đá thủy tinh màu trắng, vẻ mặt nặng nề nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói: "Nguyệt nhi, cắt đầu ngón tay của ngươi, sau đó đem giọt máu nhỏ lên viên đá thủy tinh này."
"Tướng quân phụ thân, người có thể nói cho Nguyệt nhi biết, vì sao phải làm như vậy không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt thân thể khẽ cứng lại, đem ly trà để nhẹ trên bàn, hai mắt hoài nghi nhìn về phía Thượng Quan Hạo.
"Nguyệt nhi, trước tiên cứ theo lời cha làm đi. Chờ ngươi làm xong, phụ thân sẽ giải thích với ngươi." Thượng Quan Hạo nói xong, đem viên đá thủy tinh đưa cho Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Được rồi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chau mày, đưa tay tiếp nhận viên đá thủy tinh Thượng Quan Hạo đưa tới. Mặc dù ngôn hành cử chỉ của cha thoạt nhìn rất khác thường, nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng tin tưởng, tướng quân phụ thân tuyệt đối sẽ không hại nàng.
Chiếc nhẫn Huyền Băng Thiết trong nháy mắt nở rộ thành hình hoa sen, ngón trỏ tay phải hướng một mảnh cánh sen nhẹ nhàng lướt qua, máu tươi lập tức chảy ra. Tiếp, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem máu nhỏ lên viên đá thủy tinh.
"Quả nhiên đá thủy tinh không có phản ứng." Thượng Quan Hạo chân mày gắt gao nhíu chặt, sâu kín nói xong, hắn từ trong tay áo móc ra một tấm khăn lụa, động tác dịu dàng bao ngón tay đang chảy máu của Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Tướng quân phụ thân, hiện tại. . . Người có thể nói cho Nguyệt nhi nguyên nhân rồi chứ?" Tròng mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiên cứu viên đá thủy tinh trong tay, trên mặt là vẻ không hiểu nhìn Thượng Quan Hạo.
"Nguyệt nhi, về truyền thuyết thất thải thánh lệnh, Thụy vương nói với ngươi chưa?" Thượng Quan Hạo hít một hơi thật sâu, sau đó ngưng mắt nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Uh, Diễm đã nói rồi. Gom đủ bốn khối thất thải thánh lệnh, liền có thể tiến vào Địa Hạ Cung Điện, mà bên trong tòa cung điện kia cất giấu một bảo vật có uy lực vô cùng quỷ dị." Thượng Quan Ngưng Nguyệt gật đầu một cái, mở miệng chậm rãi nói.
"Thật ra thì ngoại trừ bốn khối thất thải thánh lệnh này, còn có một thứ có thể mở cửa chính của Địa Hạ Cung Điện. Nếu như dùng thất thải thánh lệnh mở cửa chính Địa Hạ Cung Điện, thời điểm tìm bảo vật, toàn bộ cơ quan trong cung điện sẽ bị khởi động. Nhưng nếu như dùng vật kia mở cửa chính Địa Hạ Cung Điện, tất cả cơ quan liền sẽ không bị khởi động. Mà vật kia là được. . ." Thượng Quan Hạo nói, đồng thời mắt nhìn vào viên đá thủy tinh trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Chính là nó sao?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt dĩ nhiên không có bỏ qua ánh mắt của Thượng Quan Hạo, nàng quơ quơ viên đá trong tay, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Hạo.
Thượng Quan Hạo gật đầu một cái, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu. Lần nữa nhìn vào viên đá trong tay Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thượng Quan Hạo lên tiếng: "Nó không phải màu trắng tinh, mà là màu đỏ của máu."
"Lời của cha hình như rất thâm ảo?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhíu chặt lông mày, chẳng lẽ viên đá thủy tinh này còn có thể đổi sắc?
"Phụ thân nói với ngươi như vậy, là khi viên đá thủy tinh này biến thành màu đỏ của máu, nó mới có thể chân chính mở ra Địa Hạ Cung Điện. Mà trong thiên hạ chỉ có máu của hai người mới có thể làm nó biến thành màu máu đỏ. Một là ngươi, một người khác chính là. . . Mẫu thân đã qua đời của ngươi." Thời điểm Thượng Quan Hạo nói đến hai chữ qua đời, trong mắt không cách nào khắc chế được sự đau đớn trong lòng.
"Phụ thân, mẫu thân mặc dù không còn, nhưng người còn có Nguyệt nhi a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đưa tay kéo cánh tay Thượng Quan Hạo, nhàn nhạt cười một tiếng, thanh âm nhu hòa nói. Nàng có thể cảm nhận được tướng quân phụ thân rất thích rất thích người mẫu thân đã qua đời đó, sợ rằng nếu không phải bởi vì trên đời còn có Thượng Quan Ngưng Nguyệt nàng tồn tại, tướng quân phụ thân đã sớm đi theo mẫu thân.
"Đúng, phụ thân còn có Nguyệt nhi." Thượng Quan Hạo che giấu đau đớn trong mắt, từ ái vuốt ve gương mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
"Phụ thân, người không phải nói máu của Nguyệt nhi có thể khiến viên đá này đổi sắc sao? Nhưng Nguyệt nhi đem máu nhỏ lên, nó cũng không hề biến thành màu đỏ a?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch miệng cười, nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Nguyệt nhi, viên đá này là giấu ở trong chuôi quạt lúc lâm chung mẫu thân ngươi giao cho cha. Mẹ ruột của ngươi nói, chỉ khi ngươi trưởng thành, máu của ngươi mới có thể khiến nó biến thành màu đỏ như máu. Tới khi đó, Nguyệt nhi nhất định phải dùng viên đá này lấy bảo vật trong Địa Hạ Cung Điện ra, bởi vì bảo vật có uy lực quỷ dị, có lẽ có thể giúp Nguyệt nhi tránh khỏi một kiếp nạn." Thượng Quan Hạo từng câu từng chữ giải thích.
"Nhưng hôm nay Khương thái hậu đã gom đủ bốn khối thất thải thánh lệnh, mà bà ta rất nhanh sẽ xuống Địa Hạ Cung Điện tìm kiếm bảo vật. Phụ thân không muốn bảo vật này rơi vào tay Khương thái hậu, cho nên phụ thân liền tới tìm Nguyệt nhi, muốn thử xem máu của Nguyệt nhi có thể làm nó đổi sắc sớm hơn không. Nếu như máu của Nguyệt nhi có thể làm nó đổi sắc sớm hơn, như vậy phụ thân liền chuẩn bị cả đêm xuống Địa Hạ Cung Điện, lấy bảo vật cho Nguyệt nhi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt xem xét Thượng Quan Hạo một thân y phục dạ hành, khẳng định nói.
"Uh, chỉ tiếc máu của Nguyệt nhi không làm nó đổi sắc sớm hơn được. Cho nên. . . Chỉ có thể đợi đến khi Khương thái hậu dùng thất thải thánh lệnh mở cửa Địa Hạ Cung Điện, chúng ta sẽ đi vào cùng Khương thái hậu cướp bảo vật thôi." Thượng Quan Hạo gật đầu một cái nói.
"Phụ thân, Nguyệt nhi chỉ cần có tâm chém giết, bảo vật này nhất định là thuộc về Nguyệt nhi. Nhưng trước hết, Nguyệt nhi muốn mời phụ thân trả lời hai vấn đề. Vì sao sau khi trưởng thành, máu của Nguyệt nhi mới có thể làm viên đá thủy tinh này biến thành màu đỏ như máu? Kiếp nạn mà mẫu thân ám chỉ là cái gì?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt híp mắt nhìn về phía Thượng Quan Hạo.
"Ai. . . Nguyệt nhi, như vậy đi, chờ ngươi thành công lấy được bảo vật, phụ thân sẽ giải hết mọi nghi vấn trong lòng ngươi." Thượng Quan Hạo sâu kín thở dài, đưa tay vuốt tóc Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nguyệt nhi a Nguyệt nhi, phụ thân không muốn nói cho ngươi biết, là không muốn ngươi bị cuốn vào trong sự sợ hãi a.
"Được." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười yếu ớt. Thật ra thì nàng đối với bảo vật uy lực quỷ dị cũng không cảm thấy hứng thú, nhưng nếu như lấy được bảo vật liền có thể giải đáp tất cả nghi ngờ trong lòng, nàng thật cũng không để ý cùng bọn người Khương thái hậu chơi đùa.
"Nguyệt nhi, vậy phụ thân trở về phủ tướng quân đây. Viên đá này liền giao cho con giữ, nhớ ngàn vạn đừng làm mất, ngày sau nó đối với con sẽ có trợ giúp rất lớn." Thượng Quan Hạo nói xong, lấy khăn đen lên che mặt, ngay sau đó bóng dáng chợt lóe biến mất ở trong phòng ngủ.
Cúi đầu, hai mắt thâm thúy xem xét viên đá thủy tinh trong tay, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đem nó nhét vào trong tay áo. Bưng ly trà sứ thanh hoa trên bàn lên, dời bước ngồi xuống trên giường êm, vẻ mặt nàng không chút để ý uống nước trà đã lạnh trong chén. Thương Nguyệt thái tử cũng nên tìm đến nàng rồi chứ? Còn không xuất hiện nữa, nàng không chắc nàng có thể đợi được a?
"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi thật hèn hạ." Đúng lúc này, ở hành lang ngoài phòng ngủ vang lên một tiếng hô giận dữ, Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong tay che cái ót đau đớn đến muốn nứt ra, hai mắt bị lửa giận thiêu đốt chạy vọt vào. . .