Một nử tử áo xanh phất nhẹ bàn tay trắng nõn về phía Độc Tiên……
“A….” Một tiếng kêu sợ hãi truyền ra, sau tiếng la đó thân hình Độc Tiên Mộng La Yên liền bay lên, bay đến trước mặt nử tử áo xanh.
Nhìn thấy
tình hình chuyển biến xấu, quản gia Phương Hoành cùng với bảy ảo ảnh
nhanh chóng rút kiếm ra, chỉa mũi kiếm vào Độc Tiên Mộng La yên, chặn
lại ý đồ cướp người của bốn nữ tử áo xanh.
“Ta thấy các ngươi nên để lại một chút sức lực đi.” Một nữ tử áo xanh lên tiếng châm chọc
khiến ba người áo xanh còn lại cười trào phúng, cùng lúc đó phất tay
lên. Rõ ràng chỉ là một cổ khí nhẹ nhàng, nhưng có thể chặn quản gia
Phương Hoành và bảy Ảo Ảnh ở tại chỗ
Chỉ dùng chút công phu, mà
Mộng La Yên đã rơi vào tay bọn họ. Nhìn bọn họ nắm cổ áo Mộng La Yên như xách một con gà, nử tử áo xanh lạnh nhạt nhìn ba nử tử áo xanh còn lại, ôn nhu cười nói: “Các tỷ muội, nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành rồi, rút lui thôi.”
Lúc quản gia Phương Hoành và bảy ảo xanh phá được dòng khí cản đường bọn họ xong, bóng dáng như tia chớp nhảy lên chạy về bốn nử tử áo xanh, muốn đoạt lại Mộng La Yên.
Bốn nử tử đứng trên bốn cây Thạch Lựu mái tóc phiêu phiêu trong gió, mủi chận đạp trên gió, nhanh chóng nhảy lên không trung.
Sưu—sưu
Bóng hình xinh đẹp uyển chuyển trong gió chớp mắt một cái, đã đứng trên đỉnh mái hiên, mủi chân đạp gió mà đi.
Cấm vệ quân đứng cùng mái hiên với bốn nử tử áo xanh, đồng loạt bất động,
trợn mắt há hốc nhìn bóng dáng của bốn nử tử áo xanh đã đi xa.
Tộc độ của bốn người bọn họ quá nhanh, bốn người nử tử mới đứng cạnh bọn
họ, lại có thể làm cho bọn họ đứng bất động. Chuyện này……..
Dù
rất tức giận, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ đem Độc Tiên
Mộng La Yên đem đi, làm bọn họ trở tay không kịp. Ngân Lang quay đầu
nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, oán hận cắn răng nói: “Vương phi.”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt phất tay với Ngân Lang, ý bảo không cần trách bản
thân, dời chân bước đến hành lang, nhìn nam tử đang cuối đầu thưởng thức đóa hoa Thược Dược.
Nàng đương nhiên biết Ngân Lang muốn nói gì, hắn muốn nói chính mình vô dụng, không thể đoạt Độc Tiên Mộng La Yên
về. Không phải Ngân Lang vô dụng, mà vì thực lực của bốn nử tử áo xanh
đó quá mức cường đại.
Đừng nói là Ngân Lang, cho dù là nàng, cũng không có cách đoạt lại Độc Tiên.
Trừ phi…dùng linh lực trong cơ thể của nàng, cùng vớ tinh thạch mẫu thân để lại hợp thành một, đến lúc đó nàng có thể dùng Huyết Tỳ Bà sẽ phát ra
uy lực cực hạn.
Một khi nàng có thể đem Huyết Tỳ Bà phát huy đến
cực hạn, đừng nói là theo bốn nử tử áo xanh đoạt lại Độc Tiên, cho dù
muốn biến bọn họ thành bột phấn, cũng chỉ trong nháy mắt.
Đáng tiệc….hiện giờ chưa thể được, muốn dung hợp với tinh thạch của mẫu thân, phải đợi thêm mgười ngày nữa.
Bầu trời xanh dương quanh quẩn không trung, cũng tô điểm cho khuôn mặt phản phất ánh sáng, lại lạnh như băng tuyết.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt đặt tay trước mặt tên bán hàng rong, đôi con ngươi
trong suốt nhưng chứa đầy sát khí rũ xuống, làn môi yêu kiều nhẹ nhàng
nói: “Bốn nử tử che mặt, là người của Linh Cung đúng không?”
Lúc
bốn nử tử xuất hiện, nàng cũng cho rằng đó là thuộc hạ của thái tử
Thương Nguyệt, phụng mệnh đến giải cứu Độc Tiên. Nhưng mà, khi bốn nử tử này xuất chiêu, nảng liền khẳng định bốn nử tử này không phải là người
Dạ Dật Phong phái đến.
Võ công của bốn nữ tử áo xanh này nhất
định là cao hơn Dạ Dật Phong, chỉ cần một chiêu đã cản mấy ngàn mủi tên, còn có thể đả thương Hiên Viên Ly, nhóm Ảo Ảnh khí huyết cuồn cuộn, và
chấn động cả những người bán hàng rong hộc máu đến hôn mê.
Tuy
bốn nữ tử xuất chiêu không có….hiện lên màu hồng, nhưng trừ người của
Linh Cung ra, tuyệt đối không có ai có thể làm được đều này.
Nghe Thượng Quan Ngưng Nguyệt nói, hoàng đế Hiên Viên ly, quản gia Phương
Hoàng, và bảy Ảo Ảnh sắc mặt đồng thời biến đổi, trong lòng thầm nói:
Cái gì, bốn nữ tử kia chính là người của Linh Cung? Khó trách nàng chỉ
phất nhẹ khí từ cổ tay, liền đem mấy vạn mủi tên rơi xuống đất.
Xoay xoay vòng vong đóa hoa Thược Được, lại đem Thược Dược đưa lên mũi ngửi. Nam tử bán hàng rong, mỉm cười với Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng
lạnh nhạt trả lời: “Đúng vậy, chính là người của Linh Cung.”
Đôi
con ngươi của Thượng Quan Ngưng nguyệt tràn đầy sát khí, phượng mi nhướn lên nói: “Ngươi….cũng là người của Linh Cung đi, là chủ tử của bốn nữ
tử?”
Lúc bốn nữ tử xuất chiêu, các nàng vẫn không chịu xuất hết
sức. Cũng không phải muốn muốn tha cho bọn họ, mà cũng không phải ỷ mình là người Linh Cung mà tự ý hành động, mà người hóa giải chiêu của bốn y nữ tử.
Chính là người này, lúc bốn nữ tử xuất chiêu, hắn ta đã động tay.
Chỉ một động tác nhẹ nhàng đã có thể giảm công kích của bốn nữ tử, nàng
không nên lơi là. Mới đầu nàng nghĩ chỉ là vô tình, nhưng lại phảng phất một chút ý đồ, rốt cuộc chuyện này là thế nào?
Lúc bốn nữ tử
xuất chiêu vẫn không đã thương đến nàng, lúc này nàng mới hiểu được. Thì ra lúc đó Nam tử Linh Cung này chỉ điểm nhẹ trên người nàng, đúng là
hắn tar a lệnh bốn nữ tử, nhưng cũng không muốn đả thương nàng.
“Khục…” Hiên Viên Ly, quản gia Phương Hoành và bảy Ảo Ảnh đồng thời ho ra máu, sắc mặt đồng thời tái nhợt.
Nếu nam tử này có thật là chủ tử của bốn nữ tử? Nói cách khác…bốn nữ tử này xuất hiện cướp Độc Tiên Mộng Yên La, chính là tuân lệnh của nam tử này?
Độc Tiên Mộng Yên La chính là thuộc hạ của thái tử Thương Nguyệt, tại sao
người của Linh Cung lại phải xuất thủ cứu ngươi của Thương Nguyệt?
Hay là…bọn họ trợ giúp Thương Nguyệt quốc để đối phó với Long Diệu Hoàng
Triều. Đều này cũng không đúng, người của Linh Cung cũng không cần phải
làm vậy, nếu thật sự muốn tiêu duyệt Long Diệu Hoàng Triều, chỉ sợ Long
Diệu Hoàng Triều chỉ còn ngồi chờ chết?
“Đúng vậy.” Nghe Thượng
Quan Ngưng Nguyệt nói, nam tử Linh Cung gật gật đầu. Hắn không có….một
chút nào phủ nhận, lại cuối đầu thổi thổi đóa hoa Thược Được trên tay.
Mặc dù Thượng Quan Ngưng Nguyệt không biết thân phận của nam tử này với bốn nữ tử kia, nhưng nam tử này lại thừa nhận bốn nữ tử kia chính là người
của Linh Cung. Bởi vì, mục đích hôm nay hắn đến ngoài thưởng thức kịch
cùng diễn kịch và hạ lệnh cho bốn nữ tử giải cứu Độc Tiên ra, thì hắn
còn muốn tìm hiểu về Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Thượng Quan Ngưng
Nguyệt híp mắt lại, sắc mặt nghiêm nghị, lời nói lạnh như băng nói: “Là
ngươi muốn cướp Đôc Tiên Mộng La Yên, rốt cuộc ngươi có dụng ý gì?”
Một cơn gió thổi qua người của nam tử Linh Cung, mắt nhìn thẳng vào mắt của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, lạnh nhạt trả lời: “Thời cơ chưa tới, không
tiện tiết lộ cho ngươi biết. Bất quá, những việc này, đều là vì tốt cho
cô.”
Những chuyện này đều tốt cho mình, trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt hiện lên một tia lạnh lẽo nói: “Là vì tốt cho tôi?”
“Muốn một cây hoa có thể nở đẹp sum xuê, cần rất nhiều thứ, như ánh nặt trời
giúp nó quang hợp, mưa giúp nó xanh tươi, bùn đất cung cấp chất cho cây
phát triển. Nếu như không có những thứ đó….” Nam tử Linh Cung quơ quơ
hoa Thược Dược trong tay, ẩn ý nói: “Dù nó có ngoan cường chống lại sinh mệnh, cũng không có biện pháp sống lại được, chỉ có thể chấp nhận vận
mệnh hoa điêu hương tạ (hoa héo hương tàn). Ngươi….đã hiểu chưa?”
Thượng Quang Ngưng Nguyệt bất động đứng đó, đôi con ngươi gợn sóng nhìn nam tử Linh Cung.
Nếu nàng không để ý đến lời nói, cũng không biết nam tử này lấy hoa nói
người? Mà lời nam tử này nói, chính là nói về mình. Ý của nam tử này
không phải….
“Theo ta quay về Linh Cung thôi, người ngoài không
thích hợp với ngươi. Nếu như ngươi cố ý ở lại, ngươi sẽ…” Nam tử nói đến đây lại ngừng lại, ánh mắt ẩn chứa một chút quan tâm không dễ phát
hiện.
“Linh Cung, rốt cuộc đó là cái gì?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt khó hiểu, ánh mắt nổi lên từng đợt từng đợt sương mù.
Nàng Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đã khiêu kích với Thánh đế Linh Cung. Một khi Thánh đế Linh Cung biết được sự tồn tại của nàng, nhất đinh5 sẽ không
lưu tình mà tiêu giệt nàng.
Mẫu thân biết rõ đều này, cho nên mới đem linh lực và Huyết Tỳ Bà của mình cho nàng, hi vọng nàng có thể mượn linh lực và huyết Tỳ Bà thành công thoát chết.
Ở trong địa
ngầm, xuất hiện một nam tử mang mặt nạ mang theo một đám sứ giả Linh
Cung xuất hiện, vì sợ Huyết Tỳ Bà rơi vào tay nàng, mà không ngại sát
thủ nàng và Diễm.
Cuối cùng cũng vì Huyết Tỳ Bà chỉ nhận chủ
nhân mà nó muốn, nam tử mang mặt nạ cùng với sứ giả đột nhiên chủ động
rút lui. Tuy rằng bọn họ tạm thời không giết nàng, nhưng không thể nghi
ngờ, chính là bọn họ muốn biết thực sự Huyết Tỳ Bà có chọn nàng hay
không.
Nhưng bây giờ, nam tử này, lại khuyên nàng, bên
ngoài không hợp với nàng, muốn nàng cúng hắn trở lại Linh Cung. Linh
Cung…..rốt cuộc là nơi như thế nào?
“Nếu ngươi không chịu theo ta về Linh Cung, có một số việc không thể nhiều lời với ngươi được.” Nam
tử Linh Cung đứng lên, xem xét nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, gằn từng
chữ: “Người cần hiểu rõ, ở bên ngoài đối với ngươi có hại chứ không có
lợi. Đến lúc đó, không chỉ có mình ngươi chết. mà những người không liên quan cũng không tránh khỏi kiếp số này.”
Nghe lời nói của nam tử Linh Cung, Thượng Quan Ngưng Nguyệt không giận mà ngược lại còn cười,
nhếch môi nói: “Đang đe dọa tôi sao?”
“Nên ở hay đi, ngươi nên
nghĩ lại. Huy vong ngày sau gặp lại, ngươi có thể cho ta một tin tức
tốt.” Nam tử Linh Cung nhún vai, mở miệng nói, đồng thời nhảy khỏi hành
lang bay ra ngoài.
Mắt ngọc dần chuyển sang tươi sáng đến
trói mắt, một tia ý cười xoẹt qua, thanh âm yêu mị nói: “Nhóm Ảo Ảnh,
thay ta cung tiễn ngươi Linh Cung.”
“Dạ, Vương phi.” Bảy Ảo Ảnh đồng thời trả lời, thân hinh nhanh chống phóng đi, cầm kiếm vây nam tử Linh Cung.
Trong lòng bọn họ biết rõ, lấy sức lực của bảy người bọn họ chỉ sợ không phải là đối thủ cùa nam tử này. Nam tử này muốn đánh gục bọn họ, chỉ đơn
giản như bóp chết một con kiến.
Nhưng chỉ cần là lệnh của Vương
Phi, chò dù lấy trứng chọi với đá, bọn họ cũng sẽ không lùi bước. Huống
chi, Vương phi muốn bọn họ làm như vậy, nhất định là có thâm ý…..