"Hí. . ." Tiếng cười
âm tàn của Độc Tiên vừa dứt, những người bán hàng rong vốn đang vung tay hô to Long Diệu, lập tức mãnh liệt hít vào nhìn về phía Thượng Quan
Ngưng Nguyệt trúng độc châm.
Hôm nay, cho dù không có chứng cứ,
cho dù không lột được mặt nạ da người của "Lăng Tiêm Tiêm", thân phận
nội gián của nàng ta cũng đã quá rõ ràng rồi.
Nhưng mà, thân phận thật sự bị phơi bày thì sao, không phải Long Diệu Hoàng và Thụy vương phi đều không làm gì được nàng sao.
Bởi vì Thụy vương phi đã bất hạnh trúng độc châm của nội gián Thương
Nguyệt, vì mạng của Thụy vương phi, nhất định phải để nàng ta bình yên
rời phủ. Mà Long Diệu Hoàng và Thụy vương huynh đệ tình thâm, .người tuyệt sẽ không vì trừng trị nội gián, mà
không để ý đến sống chết của Thụy vương phi.
So với đám người bán hàng rong đang bừng bừng phẫn nộ, tên Ling Cung nam tử vẫn thản nhiên
nở nụ cười, cúi đầu không chút để ý vuốt ve ngón tay thon dài.
Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly nhếch môi cười châm chọc, yên lặng xoay người
đi đến sau bàn, ung dung cầm tờ giấy trên bàn lên, chậm rãi bỏ vào trong tay áo.
Mà giờ khắc này Ngân Lang đang cầm kiếm chống đỡ cổ Độc Tiên cùng quản gia Phương Hoành và sáu tên Ảo Ảnh không khỏi cười lạnh.
Từ trước đến nay, tiểu vương phi nhà bọn họ há có thể dễ dàng trúng độc
chiêu của kẻ địch? Cho nên a, cái người không biết tự lượng sức mình
này, cần gì phải tự rước lấy nhục chứ?
Tình huống này là thế nào? Độc Tiên hoài nghi nhìn Hiên Viên Ly thu tờ giấy vào trong tay áo, lại
xem xét nét mặt cổ quái của đám quản gia và bảy tên Ảo Ảnh, trong nháy
nụ cười khát máu đông lại.
Hai mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt yêu
dã lưu chuyển, giơ tay vén mấy sợi tóc vương bên má, ôn nhu nói: "Bổn
vương phi ngược lại muốn để ngươi chôn theo, chỉ tiếc là. . . Diêm Vương gia không muốn thu ta."
Độc Tiên hoảng sợ nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, kinh hãi nói: "Ngươi. . ."
Sao có thể như vậy, năm cái huyết sát hắc châm của nàng đều bắn vào người
Thượng Quan Ngưng Nguyệt sao? Phàm là người trúng huyết sát hắc châm của nàng, .lập tức sẽ không thể nào nhúc nhích, sao
Thượng Quan Ngưng Nguyệt có thể giơ tay vén tóc chứ?
"Cho dù
ngươi bắn độc châm nhanh hơn nữa, ta cũng có thể dễ dàng tránh khỏi. Chỉ là, ta có sẵn bảo y hộ thể, cần gì phải lãng phí hơi sức né tránh độc
châm chứ?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt rũ mắt cười, ngón tay chậm rãi vén
ống tay áo trái lên.
"Kim Lũ Y thủy hỏa bất xâm, đao kiếm bất
nhập." Độc Tiên nhìn thấy cánh tay trái của Thượng Quan Ngưng Nguyệt,
lập tức thất thanh hét lên.
Chẳng trách năm cái huyết sát hắc
châm của mình cũng không làm gì được Thượng Quan Ngưng Nguyệt? Chúng nó
căn bản không cắm được vào cơ thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mà xếp một
hàng bám vào Kim Lũ Y trên tay trái nàng.
Thượng Quan Ngưng
Nguyệt nhẹ nhàng gỡ năm cái huyết sát hắc châm xuống, bày chỉnh tề trong lòng bàn tay, nghiêng đầu nhìn Độc Tiên nói: "Quà tặng ngươi đưa cho
ta, ta không thích, trả lại cho ngươi thì sao?"
Thân thể Độc Tiên lay động như chiếc lá úa tàn bị gió thổi bay, khổ sở khép chặt hai mắt.
Dùng huyết sát hắc châm của nàng đi đối phó nàng, cho dù nàng có sẵn thuốc
giải, nhưng trúng phải huyết sát hắc châm liền cứng ngắc người,sao có thể tự giải độc cho mình chứ?
Trên thế giới này bi kịch nhất không phải là bị kẻ địch sát hại, mà là chết dưới chính vũ khí của mình. Chuyện này. . .
"Huyết sát hắc châm là vũ khí Độc Tiên thích dùng nhất, ta chỉ là có ý tốt
muốn trả lại cho ngươi thôi, sao mặt người lại biểu hiện không nguyện ý
thu lại vậy?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ vuốt ve độc châm, cười cười
nhìn Độc Tiên.
Nàng đã biết nữ tử trước mắt này là thuộc hạ của
Thương Nguyệt thái tử Dạ Dật Phong, là nội gián ẩn trong Long Diệu,
nhưng không biết nàng ta còn là Độc Tiên mà người trong giang hồ vừa
nghe tin đã sợ mất mật.
Cho đến khi nàng ta bắn ra huyết sát hắc châm này, nàng mới hiểu rõ thân phận thật sự của nàng ta.
Ảo Ảnh Cung có một cuốn sách ghi lại các nhân sĩ võ lâm, trong cuốn sách
có viết: Độc Tiên Mộng La Yên, xinh đẹp như hoa, tâm độc như xà. Nữ tử này am hiểu nhất thuật dịch dung và dùng
độc, vũ khí lấy mạng chính là huyết sát hắc châm.
"Hí. . ." Nghe được hai chữ Độc Tiên này, nhóm người Long Diệu lộ sợ hãi, đồng thời lui lại mấy bước.
Cho dù bọn họ không phải là người trong giang hồ, nhưng mà đã từng nghe cái tên Độc Tiên này rồi. Độc Tiên Mộng La Yên -- vốn là một yêu nữ giang
hồ giết người như ngóe, nàng ta có một thân võ công âm hiểm khiến người
ta khó mà phòng bị, vô số giang hồ bạch đạo đã chết thảm dưới tay nàng
ta.
Chỉ là mấy năm trước, Độc Tiên đột nhiên biến mất. Thật không thể ngờ, Độc Tiên lại là thuộc hạ của Thương Nguyệt thái tử, mà nàng ta còn làm nội gián ở Long Diệu Hoàng Triều.
Chờ một chút, sao bọn
họ phải sợ Độc Tiên chứ? Dù nàng ta ác độc lợi hại hơn thì sao, có Thụy
vương phi ở đây, nàng ta còn không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói sao?
Hừ! Nhóm người bán hàng rong nghĩ đến đây, không khỏi đồng loạt chống nạnh đi tới trước một bước, hừ mũi khinh bỉ Độc Tiên.
Giờ khắc này, đám người hàng rong vốn sợ Thượng Quan Ngưng Nguyệt như ma
nữ, lập tức coi nàng như nữ thần, có thể thay Long Diệu Hoàng Triều áp
chế nhuệ khí của Thương Nguyệt quốc.
Mộng La Yên đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt âm lệ nhìn thẳng vào Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng
nói: "Hôm nay ngươi thắng ta, Mộng La Yên ta không còn lời nào để nói,
muốn chém muốn giết tùy ngươi. Chỉ là không bao lâu nữa, Long Diệu Hoàng Triều sẽ rơi vào cảnh máu chảy thành sông, Mộng La Yên ta ở dưới hoàng
tuyền cũng có thể cười vui sướng."
"Ai yêu, sắp chết đến nơi rồi, còn không quên nguyền rủa Long Diệu Hoàng Triều ta." Thượng Quan Ngưng
Nguyệt cười, ngón tay gảy nhẹ, hất năm cái huyết sát hắc châm xuống đất.
"Vốn ta còn đang do dự, dùng huyết sát hắc châm của ngươi lấy mạng của
ngươi, có thể làm dơ bẩn tay của ta hay không đây?" Hai mắt Thượng Quan
Ngưng Nguyệt lưu chuyển, mị hoặc nói: "Hôm nay, nghe thấy ngươi nguyền
rủa Long Diệu, ta hiểu ra quả thật làm thế sẽ dơ bẩn tay ta. Cho nên. . . Ta quyết định, đổi lại phương pháp giết ngươi."
"Ngươi. . ." Độc Tiên Mộng La Yên nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt quả đấm đến mức gân
xanh nổi lên, tức giận nói "Muốn như thế nào?"
Mộng La Yên vừa
dứt lời, Ngân Lang nhanh chóng thu kiếm về. Hắn cắm lại kiếm vào vỏ
xong, cực nhanh lật cổ tay, một cái xích sắt nhỏ dài từ tay áo bắn ra.
Làm thuộc hạ tùy thân của vương phi, đương nhiên hiểu rõ tác phong làm việc của vương phi hơn người khác. Ngân Lang nhanh như chớp dùng sợi xích
sắt buộc chặt cổ tay Mộng La Yên, mặt lạnh lên tiếng.
"Ý của
vương phi là. . . Để cho cấm vệ quân của Long Diệu bắn tên vào người,
sau đó vui sướng thưởng thức cảnh ngươi chết không toàn thây."
"Không hổ là thuộc hạ tùy thân của ta, tuy thời gian tiếp xúc không dài, nhưng cũng đã đoán được chính xác tâm tư của ta rồi. Đáng được khen ngợi!"
Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, vuốt tóc đi ra ngoài.
Tay áo cùng làn váy tung bay, bước đi nhẹ nhàng như cánh sen. Gió nhẹ xoay quanh thân thể nàng, thản nhiên tản ra một cỗ tà khí.
Ngân Lang cung kính hành lễ với bóng lưng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt,
thanh âm vô cùng thần phục: "Tất cả đều là do vương phi biết cách dạy
dỗ."
Đám người bán hàng rong giật giật khóe miệng nhìn bóng lưng
của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mồ hôi lạnh trên trán tí tách nhỏ xuống.
Thụy vương phi chính là Thụy vương phi a, một khi rơi vào trong tay nàng,
nếu nàng để cho ngươi vui vẻ chết đi, vậy chỉ có thể nói may mắn là tổ
tiên tích đức thôi.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại đồng thời trợn tròn mắt nhìn Độc Tiên Mộng La Yên.
Đáng đời, ai bảo ngươi nguyền rủa Long Diệu Hoàng Triều ta máu chảy thành
sông, ai bảo ngươi gây sóng gió ở Long Diệu Hoàng Triều. Thụy vương phi
làm ngươi chết không toàn thây, chúng ta hoàn toàn tán thành a.
Ngân Lang nhướng mày, hai mắt nhàn nhạt quét một vòng qua quản gia cùng sáu
tên Ảo Ảnh, mở miệng nói: "Áp giải nàng đến trong sân, chớ làm mất nhã
hứng của vương phi."
Quản gia Thụy vương phủ và sáu tên Ảo ảnh
đồng thời gật đầu, lập tức thắt chặt xích sắt, lôi Mộng La Yên mặt xám
như tro ra ngoài.
Cùng lúc đó, đám người bán hàng rong cũng vội vàng theo ra ngoài, hình như không muốn bỏ màn trừng phạt nội gián này.
Khóe miệng Long Diệu Hoàng Hiên Viên Ly co quắp, trợn trắng mắt nhìn bọn họ. Bách tính của hắn có chút quên hết tất cả lễ nghĩa đi?
Nói sao
thì, Hiên Viên Ly hắn cũng là vua của Long Diệu a, dù muốn ra ngoài kịch hay, hình như. . . Cũng nên để Hiên Viên Ly hắn đi trước chứ?
Trong nháy mắt, ở tiền viện Tả Tướng Phủ --
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Ly đứng sóng vai nhau, khoanh tay đứng
trên hành lang dài. Mà ở sau lưng bọn họ, một đám người đang ngừng thở
theo dõi.
"Mộng La Yên, an tâm lên đường đi. Ta sẽ gửi cho Thương Nguyệt thái tử một phong thư, để cho hắn vì thuộc hạ thành sự không có
bại sự có thừa này, làm một lễ siêu độ a."
Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, quản gia cùng người Ảo Ảnh Cung lập tức rút lui đến bên cạnh Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Hiên Viên Ly lạnh nhạt nhìn cấm vệ quân trên bốn phía tường cao, vận nội lực truyền âm nói: "Các cấm vệ quân nghe lệnh, chuẩn bị bắn tên vào nội
gián Thương Nguyệt."
"Vâng" Thanh âm cung kính vang lên như sấm, vạn tên cấm vệ quân giương cung, mũi tên sắc nhọn nhắm ngay Mộng La Yên.
Một khi vạn mũi tên bắn ra, dù chắp cánh cũng khó trốn, huống chi hôm nay
nàng còn bị trói chặt tay? Mộng La Yên biết không cách nào tránh khỏi
cái chết, hai mắt vốn khủng bố, vào giờ khắc này lại bình tĩnh khác
thường.
Dạ thái tử, thuộc hạ vô năng, sau này không cách nào dốc
sức vì người nữa rồi! Mộng La Yên lặng lẽ nói trong lòng, đột nhiên
ngẩng cao đầu, yên lặng chờ đợi ngàn vạn mũi tên xuyên qua cơ thể.
Vậy mà, đúng lúc đó --
Trong gió chợt vang lên một đạo âm thanh làm Mộng La Yên, nhưng lại làm đám
người Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc: "Chậm đã, mạng của Độc Tiên,
chúng ta bảo vệ rồi."