Đặc Công Tà Phi

Chương 111: Nắm chắc trong tay

Tiền viện Tả Tướng

phủ -- muôn hoa đua nhau khoe sắc, bươm bướm bay lượn, tạo nên một khung cảnh mộng ảo như thi như họa. Nhưng mà, cảnh sắc trong hậu viện Tả

Tướng phủ, cùng với tiền viện khác nhau một trời một vực.

Khắp nơi cỏ dại sinh trưởng, bề bộn toàn là gạch ngói vỡ, ngay cả bức

tường cũng đổ vỡ. Gió cuồn cuộn thổi mang theo bụi đất, phát ra tiếng

rít gào, tựa như than thở vận mệnh mình không ai ngó ngàng tới.

Bỗng dưng, trong đám cỏ dại cao tới thắt lưng truyền đến tiếng bước chân giẫm trên gạch ngói vỡ. Ngưng thần nhìn kĩ, thì ra là Độc Vương và hơn

ba mươi hắc y sát thủ đang ở trong sân viện.

Vì Độc Vương không ra chỉ thị, mọi người chỉ có thể yên lặng đứng đó.

Giếng nước được xây hình vòng cung nằm trên vách đá, tuy có một cái dây

thừng lớn, đầu dây còn có xô múc nước,๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý✿ đôn nhưng

cái giếng này đã sớm cạn khô rồi.

Lúc này, hơn ba mươi hắc y sát thủ lạnh lùng quét mắt nhìn giếng cạn,

tiếp vẻ mặt ngưng trọng nhìn bốn phía tường cao. Bọn họ cố gắng làm giảm sự tồn tại, không khó nhận ra bọn họ đang sợ bị thị vệ Thụy Vương phủ

phát giác.

Độc Vương cẩn thận quan sát bốn phía tường rào cao ngất, biết không có

thị vệ Thụy Vương phủ giám thị, chăm chú xem xét cái giếng.

Thật cẩn thận thả dây thừng xuống đáy giếng, Độc Vương điểm nhẹ mũi chân. Trong nháy mắt, hai tay hắn cầm chặt sợi dây thừng.

Theo dây thừng dần xuống đáy giếng, Độc Vương buông lỏng tay, tay phải nhấn vào nút mở cơ quan.

Phút chốc một tiếng nho nhỏ vang lên, cơ quan trên vách tường chậm rãi

khởi động, một cửa động hình tròn hiện ra trước mắt Độc Vương.

Đi vào trong động, có bậc thang đá. Lúc này, không thể nhìn thấy điểm

cuối của bậc thang, bởi vì vô số bậc đá uốn lượn khúc khuỷu.

Khóe môi cong lên một độ cong lạnh lẽo vô cùng xảo quyệt, Độc Vương đi

trên bậc đá. Cùng lúc đó, hơn ba mươi hắc y sát thủ cũng lục tục bám dây thừng xuống đáy giếng, từng người từng người xuống đến, theo sau Độc

Vương tiến về phía trước.

Trong thời gian một ly trà, Độc Vương đã đến bậc đá cuối cùng. Hơn ba

mươi hắc y sát thủ theo sau cũng ngừng lại hô hấp, theo thứ tự đi tới

chỗ Độc Vương.

Tuy chưa đến điểm cuối nhưng tất cả bọn họ đều rõi mắt về phía điểm cuối, khối đá trên đỉnh đầu Độc Vương.

Bốn phía bùn đất màu xám, làm nổi bật phiến đá kia. Khối đá không chỉ

không có chút rêu xanh, mà còn bóng loáng. Thực rõ ràng, khối đá này

thường xuyên có người đụng đến.

Độc Vương nâng tay lên cao, song chưởng hướng về phía phiến đá trên đỉnh đầu. Không chịu nổi nội lực hùng hậu, nó nhẹ nhàng di chuyển sang bên

cạnh. Cùng với đó, bùn đất nứt ra tạo thành một khe hở, từng đợt ánh

nắng theo khe hở rọi vào.

Nhưng mà, Độc Vương cũng không hoàn toàn đẩy phiến đá ra, hắn chỉ để lộ một khe hở bằng ngón tay út liền ngưng lại động tác.

Lập tức, chỉ thấy Độc Vương lấy ra một bình sứ nhỏ. diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☼

☽đ♦ônĐộc Vương vội vàng mở nút bình, đặt miệng bình sứ vào kẽ hở.

Độc Vương nhẹ nhàng đung đưa bình sứ, tay phải đặt trên bình sứ, chậm rãi truyền nội lực vào đó.

Từng đợt từng đợt khói trắng mắt thường khó nhìn thấy, lặng lẽ men theo khe hở ra ngoài, bị gió cuốn đi.

Nhìn theo khe hở, đây đúng là bên ngoài tường viện Tả Tướng phủ.

Giờ này khắc này, thị vệ Thụy Vương phủ đang đứng đó, không chút để ý

liếc mắt nhìn nhau, khóe môi hiện lên nét cười ý vị sâu xa.

Vừa rồi, tiếng đá di động dù rất nhỏ, cũng không thoát khỏi thính giác nhạy bén của họ.

Nhưng mà, tất cả chuyện này Vương gia và Vương phi đã dự kiến được.

Không, chính xác mà nói, tất cả chuyện này là Vương gia và Vương phi

thiết kế.

Cho nên bọn họ phải làm bộ như hồn nhiên không biết, tùy ý để độc của

người kia làm bọn họ hôn mê tập thể. Như thế, một màn kịch tính phía sau mới có thể phát triển, không phải sao?

Một tên thị vệ Thụy Vương phủ chớp chớp mắt, lặng lẽ chỉ chỉ mặt đất, ánh mắt như muốn hỏi: này, chúng ta có thể hôn mê chưa?

Một tên khác nâng tay gãi gãi đầu, sau đó lắc lắc đầu với mọi người, ánh mắt tựa như trả lời: hiện tại hôn mê, có phải quá sớm hay không? Ta

thấy. . . Chúng ta vẫn nên chờ một lúc đi?

Ta thấy không cần đợi nữa, hẳn là có thể hôn mê rồi. Dù sao đứng mãi

cũng mỏi chân, hay là. . . Ta ngã xuống đất để hai chân nghỉ ngơi một

lúc, các ngươi đợi chút rồi hôn mê?

Một gã ấn ấn huyệt thái dương, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng bùm vang

lên, thân hình tựa như núi đổ sụp xuống, ngã chổng vó trên đất.

Khụ. . . Ta nói cái người kia a? Ngươi giả bộ bất tỉnh liền giả bộ đi,

đâu cần phải làm tư thế khó coi như vậy a? Những thị vệ khác giật giật

khóe miệng, trên trán nổi lên ba đường hắc tuyến nhìn tên thị vệ vừa ngã xuống.

Thị vệ Thụy Vương phủ đảo cặp mắt trắng dã, toàn bộ đều lung lay sắp đổ, tiếp chỉ thấy bọn họ lần lượt ngã xuống hôn mê tập thể. Nhưng mà, so

với tên thị vệ mới rồi, tư thế ngã của những người này nhã nhặn hơn

nhiều.

Cùng lúc đó, ở dưới –

Độc Vương cất bình sứ vào tay áo, cẩn thận quan sát tình hình qua khe

hở, không tự chủ được nhăn mày. Kỳ quái, hình như có chút không thích

hợp?

Độc phấn trong bình, là hắn âm thầm sưu tập vô số kỳ hoa dị thảo, trải

qua bao lần thử nghiệm mới chế thành. Chỉ cần mở nắp bình, sau đó truyền nội lực vào, một khi độc phấn bị nóng sẽ bốc lên khói trắng, trở thành

khí độc không màu không vị.

Cho dù có võ công cao tới đâu, chỉ cần không nín thở, vô ý hít khí độc

vào cơ thể, cũng sẽ bị rơi vào trạng thái hôn mê, phải mất nửa canh giờ

sau mới có thể tỉnh lại.

Cho nên, khí độc của hắn làm bọn thị vệ Thụy Vương phủ hôn mê, hoàn toàn là nằm trong dự kiến.

Nhưng mà, khí độc này ảnh hưởng tới mỗi người khác nhau, người thể chất

càng kém nội lực càng yếu, vừa hít vào khí độc sẽ lập tức hôn mê. Mà

người thể chất càng mạnh nội lực càng sâu, cho dù hít phải khí độc, mà

không phát hiện được, cũng có thể chống đỡ được trong thời gian một ly

trà mới hôn mê.

Hiện tại hắn vừa mới phóng khí độc ra, mấy chục thị vệ canh giữ bên

ngoài đã hôn mê tập thể. Chẳng lẽ. . . Từ trước tới giờ đều là hắn đánh

giá cao bản lĩnh của đám thị vệ Thụy Vương phủ, kỳ thực nội lực của bọn

họ không cường đại như hắn tưởng?

Nhìn thấy Độc Vương đột nhiên nhíu mày, tựa hồ đang trầm tư cái gì, một

trong số hắc y sát thủ khẽ mở miệng hỏi: "Chủ tử, ngài đang suy nghĩ cái gì, chúng ta có thể xuất phát chưa?"

Phía trên, tiếng ngã xuống của thị vệ Thụy vương phủ cũng không tránh

khỏi thính giác nhạy bén của bọn họ. Nếu đám thị vệ bên ngoài đã ngã

xuống hết, vì sao Độc Vương còn không nắm lấy thời cơ, dẫn bọn họ rời đi chứ?

Có lẽ. . . Thật là mình đánh giá quá cao thị vệ Thụy Vương phủ đi? Lông

mày Độc Vương giãn ra, trong lòng âm thầm nói một câu, song chưởng lại

hướng về phía phiến đá trên đỉnh đầu.

Dưới nội lực của Độc Vương, phiến đá hoàn toàn bị kéo sang một bên, lộ

ra một cái cửa động vừa vặn đủ cho một người trưởng thành qua.

Vèo vèo vèo -- Độc Vương cùng hơn ba mươi hắc y sát thủ nhẹ nhàng nhảy ra ngoài tường viện phía Bắc.

Độc Vương lại nhíu mày nhìn một đám thị vệ nằm trên đất, nửa ngồi xổm xuống, vận nội lực đẩy phiến đá về chỗ cũ.

Nhìn qua thấy không có chút dấu vết khác thường. Nhưng mà nhìn kĩ, vẫn có thể phát hiện chỗ phiến đá có một đường kẻ.

Độc Vương giơ tay lên cao, làm một cái thủ thế với hơn ba mươi hắc y sát thủ, bọn họ nhanh nhẹn điểm mũi chân, hướng tới đỉnh núi cao đối diện.

Lúc bóng dáng Độc Vương cùng thuộc hạ hoàn toàn biến mất, hướng về phía

Tuyết Ảnh Các, chuẩn bị đoạt Thánh Thủ Y Vương với Thụy Vương Hiên Viên

Diễm là lúc.

Lả tả -- những thị vệ Thụy Vương phủ vốn đang hôn mê trên đất liền bật dậy, lại thẳng tắp canh giữ ở phía Bắc Tả Tướng phủ.

"Lão hồ ly không biết tự lượng sức mình, muốn đấu trí với Vương phi và Vương gia nhà ta, ngươi còn kém xa lắm?"

Thanh Báo canh giữ ở phía Bắc, lạnh lùng trào phúng phun ra một câu, lập tức phi thân tới đại môn Tả Tướng phủ.

Quả nhiên giống như Tiểu Vương phi đã dự liệu, Độc Vương đã suất lĩnh

một đám hắc y sát thủ rời khỏi Tả Tướng phủ. Cho nên, hắn phải lập tức

đi bẩm báo cho Tiểu Vương phi, để Tiểu Vương phi uy vũ đem vở kịch đẩy

lên cao trào. . .