Đặc Công Hoàng Phi

Chương 5: Xuyên không (5)

Lạc Vũ cũng không lấy làm lạ trước thái độ của bọn họ, chế độ tước vị rõ ràng buộc con người ta phải làm như thế.

Cho nên, theo lẽ thường thành chủ cũng sẽ nịnh hót.

Lạc Vũ đi từng bước vào đại sảnh, ánh mắt vừa đảo qua một vòng đã đoán được trong lòng bọn họ nghĩ gì rồi.

Lập tức chậm rãi, ung dung tiến vào, khóe miệng giương lên một tia cười lãnh đạm, nói: “Cha, mẹ! Sao đêm nay lại náo nhiệt như vậy?”

Vừa nói vừa chậm rãi đi đến chủ vị nơi cha mẹ nàng đang ngồi.

Phi Yên vừa thấy nữ nhi ra ngoài hái trà hơn ba ngày đã trở về, nàng cười cười, vẫy tay với Lạc Vũ, nói: “Vũ nhi, con lại bên này ngồi đi!”

Lạc Vũ không lên tiếng, trực tiếp đi về phía vị trí chủ vị.

Khóe mắt chưa từng liếc nhìn thành chủ đại nhân, cùng cái người vốn là tam bá của nàng, và cô gái vừa nhìn qua giống như rất có gia giáo ngồi bên cạnh hắn.

Quả nhiên, nam nhân kia cùng cô gái đều nhăn nhíu mày, trào phúng trong mắt càng đậm.

“Phế vật.” Bá tước Quân Trầm thấy vậy lạnh lùng phun ra một câu.

“Vũ nhi, đi qua chào hỏi tam bá và Lạc Trần tỷ tỷ đi con.” Lúc này, cha nàng đồng thời lên tiếng cùng lúc với Quân Trầm, nhắc nhở Lạc Vũ một tiếng.

Hai tiếng vừa dứt, không khí trong đại sảnh nhất thời có chút xấu hổ, sắc mặt Quân Vân và Phi Yên có chút khó coi.

Lạc Vũ bình tĩnh dừng lại, mặt không chút thay đổi nhìn qua.

Quân Trầm thấy Lạc Vũ công khai đánh giá hắn, châm chọc trong mắt càng thêm nồng nặc, tầm mắt tập trung nhìn vào cái bớt màu đỏ trên mặt Lạc Vũ, mặt hắn lộ vẻ khinh thường cùng chán ghét.

Cứ nghĩ rằng quốc vương bệ hạ đã quên đi hôn sự này. Mà nay tam vương tử đã mãn 17 tuổi, vừa lúc có thể bắt đầu chuẩn bị tuyển phi.

Hắn nghĩ rằng với tư sắc và thân phận của nữ nhi, cộng thêm thế lực của quốc công phủ, chắc chắn con gái hắn sẽ có thể thuận lợi ngồi lên vị trí vương phi.

Thật không ngờ, quốc vương bệ hạ lại không quên, bắt đầu hạ chỉ muốn Lạc Vũ tiến cung, lại lấy cớ viết là để bồi dưỡng cảm tình, thật sự là làm cho người ta tức chết mất thôi.

Làm cho toàn bộ gia tộc bị chấn động, bắt đầu đem xấu nữ đã sắp bị quên lãng trong gia tộc ra để bàn luận đại sự.

Lần này, hắn bị phái tới Lâm quận này để thị sát.

Chẳng những vậy, gia tộc còn dùng bồ câu đưa tin muốn hắn lập tức lại đây bảo vệ cái đứa cháu gái xấu xí đến cực điểm này, không để nó có một chút tổn thương nào.

Ngày thường, muốn hắn liếc mắt nhìn cái đứa xấu xí này hắn thật là muốn nôn, bây giờ lại phải bảo vệ nó, quả thực tức muốn sùi bọt mép.

Quân Trầm nghĩ vậy, khinh bỉ cùng chán ghét trong mắt càng thêm dày đặc.

Mà Lạc Trần ngồi bên người hắn, trên mặt càng không chút nào che giấu ghen ghét và oán hận.

Vị trí vương phi này vốn là của nàng. Bây giờ lại rơi trúng cái đứa xấu không chịu nổi này. Thật là muốn làm tức chết nàng mà.

Nghĩ vậy, Lạc Trần lập tức đứng lên, đi lên phía trước vài bước, đảo quanh Lạc Vũ một vòng, thái độ vừa châm chọc vừa lạnh lùng, nói: “Xấu đến như vậy, quả thực làm cho người ta muốn nôn mửa. Xấu như vậy, cho dù làm vương phi thì sớm muộn gì cũng bị hưu thôi. Tốt hơn hết là nên chết sớm một chút, tránh làm cho ta bẩn mắt…” (*bị chồng bỏ)

“Lạc Trần chất nữ, chú ý lời ăn tiếng nói của con, con…” (*cháu gái)

“Ba.”

Giọng nói the thé, chanh chua, ác độc chê bai của Lạc Trần bị Quân Vân tức giận cắt ngang, cùng lúc đó, âm thanh của tiếng bạt tai bén nhọn xé gió vang lên.

Lạc Trần đang nói chuyện, đột nhiên xoay mặt sang một bên, nháy mắt trên mặt hiện lên một mảnh đỏ bừng.

Nháy mắt trong đại sảnh trở nên thật yên tĩnh.

Mọi người trợn mắt, há hốc mồm nhìn Lạc Trần bị đánh.

Lại không thấy người nào bên cạnh nàng ra tay, điều này…

“Ngươi đánh ta?” Không khí yên tĩnh được một chút, Lạc Trần liền nhảy dựng lên, gương mặt như đóa hồng sớm đã bị tức giận làm cho méo mó.

Nhưng mà vừa rống ra tiếng lại thấy mình đuối lý, tất cả mọi người ở đây đều thấy Lạc Vũ vẫn thản nhiên đứng nơi đó chưa từng di chuyển lấy một bước, muốn dựa bào chuyện này giá họa cho nàng ta cũng không được.

Lạc Trần đi tới, hung hăng liếc mắt trừng Lạc Vũ một cái, giọng điệu bất thiện, nói: “Chỉ dựa vào ngươi, ngươi còn chưa có bản lãnh đó đâu.”

Dứt lời, căm tức che mặt hướng tới không khí, vỡ miệng mắng to: “Người nào, người nào dám đánh ta, lăn ra đây cho ta, lăn ra …”

“Ba.” Lại là một tiếng xé gió bén nhọn vang lên.

Lạc Trần cơ hồ đứng không vững, nháy mắt mặt bên kia cũng đỏ lên.

“Là ai?” Quân Trầm thấy vậy không chịu nổi, sắc mặt tối sầm lại, đứng bật dậy.

Ánh mắt lạnh băng hung ác nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ngũ đệ và đệ muội một cái.

Võ công của ngũ đệ đã bị phế, ngũ đệ muội lại không có đấu khí, Lạc Vũ lại là phế vật trong phế vật.

Như vậy, người nào đã ra tay?

“Dám đánh ta, ta giết ngươi…” Lạc Trần bắn ra một tia đấu khí màu cam, lại rút ra thanh trường kiếm bên hông, mạnh mẽ chém vào không khí chung quanh nàng ta. (*mới đạt tới cấp 2)

“Ba… ba…”

Nàng ta còn chưa nói xong, lực lượng vô hình lại một lần nữa trực tiếp xuyên qua đấu khí cùng kiếm quang của nàng ta mà đánh tiếp 2 bạt tai.

Thân hình Lạc Trần run lên, ngã ngồi trên mặt đất, khóe miệng phun ra máu, bên trong còn có thể thấy một cái răng trắng noãn.

“Cha…”

Lạc Trần vừa sợ vừa giận, chuyện gì đã xảy ra, nàng nhìn không thấy ai đánh nàng, đây là chuyện gì xảy ra?

Quân Trầm thật sự bị chọc giận rồi, chạy nhanh tới, vừa đỡ nữ nhi của hắn, vừa giận dữ hét lên: “Là ai, có bản lãnh ra đây cho ta, giấu đầu giấu đuôi mà có bản lĩnh gì. Nếu vẫn không ra, ta trù cả nhà ngươi…”

Lạc Vũ vừa nghe thế, sắc mặt lạnh lẽo, ngón tay chỉ hướng Quân Trầm đang giận dữ mà bắn.

“Bịch.” Trong nháy mắt chỉ thấy Quân Trầm đang hung hăng lao tới đột nhiên đầu gối như mềm nhũn ra, kết quả chịu không nổi sức nặng trên thân, quỳ sụp xuống trước mặt Lạc Vũ.

Đại sảnh trong nháy mắt yên tĩnh, mọi người kinh ngạc nhìn Quân Trầm quỳ xuống, cùng với nữ nhi Lạc Trần đang khóc nháo của hắn.

Ngay lúc không khí tĩnh lặng quỷ dị như vậy, Lạc Vũ lại khoan thai phủi bụi trên quần áo, mặt không đổi sắc nhìn Quân Trầm, nói: “Bá phụ, ngài làm cái gì vậy a, hành lễ lớn như vậy chẳng phải muốn hù chết chất nữ sao.”

Nói đến đây lại đột nhiên chuyển giọng: “Nhưng mà, con không được dạy dỗ, làm cha mẹ cũng nên chịu lỗi. Quân Lạc Trần nói ra những lời ác độc như vậy, thật sự là không có giáo dưỡng, bá phụ nên vì nàng mà nhận lỗi, coi như là lẽ thường phải làm, cho nên phần đại lễ này,chất nữ xin nhận.”

“Bá phụ, ngài đứng lên đi.”

Ung dung nói xong, Lạc Vũ phất ống tay áo, rất tự nhiên nhàn nhã đi đến trước bàn cha mẹ nàng ngồi xuống.

Quân Vân và Phi Yên thấy vậy liếc mắt nhìn nhau, nhìn nữ nhi của bọn họ một thân điềm tĩnh ung dung, lại nhìn xem tam ca của hắn vẫn đang quỳ như trước, cái này cũng quá…

Yên tĩnh, trong đại sảnh tĩnh lặng đến quỷ dị.

Làm cho tiếng gió “ù ù” trong viện càng thêm lạnh lẽo.

Mà lúc này, Quân Phi đang ẩn núp trong bóng đêm bên ngoài, chân mày của hắn khẽ nhướng lên.

Tuy Quân Phi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn biết, đây là võ công quái lạ của Lạc Vũ tạo thành, cái gọi là nội cái gì công gì gì đó, thật là một thứ thần kỳ.

“Khụ…khụ…, cái này, bá tước đại nhân, ngài đã sám hối rồi, như vậy hay là mau mời ngài đứng lên đi.” Ngay lúc không khí yên tĩnh, thành chủ đại nhân giật mình tỉnh lại, gương mặt cười cười giảng hòa, trong lòng lại nghĩ, “Bá tước đại nhân này, đột nhiên lại đi sám hối cùng nhận lỗi, quả thực là không thể tưởng tượng nổi. Nhưng nếu bá tước đại nhân là người thấu tình đạt lý, lại có khí độ như vậy, bọn ta vẫn là rất tán dương nha. Chỉ là… Lạc Vũ cũng đã nói không cần qùy rồi, sao lại vẫn quỳ hoài vậy, cái này…”

Mà Quân Trầm vẫn đang quỳ trong sảnh như trước, lúc này trong tâm hắn cơ hồ muốn giết người.

Hắn muốn quỳ xuống sao? Hắn đang sám hối? Hắn không muốn đứng lên?

Mẹ kiếp, tròng mắt nào của bọn kia thấy hắn không muốn đứng dậy?

Hắn là đứng dậy không nổi, cũng không nói nên lời. Trước đó chỉ cảm thấy đầu gối tê rần, yết hầu như dính sáp.

Ngay sau đó lại thành ra bộ dạng như vậy.

Hắn đây là đang ngậm bồ hòn làm ngọt, muốn nói cũng nói không nên lời.

Ngồi trên bàn tiệc, Lạc Vũ thấy vậy, ngón tay hướng về không khí xung quanh Quân Trầm bắn một cái.

“Cha, người đứng lên đi, lên…”

Quân Lạc Trần đi đến, dùng sức nắm lấy Quân Trầm định nâng dậy, hắn lại đột nhiên đứng bật dậy, làm cho Lạc Trần lảo đảo ngã ngồi trên mặt đất.

Không để ý đến nữ nhi bị té, đôi mắt Quân Trầm gắt gao nhìn chằm chằm Lạc Vũ.

Lạc Vũ tự tay bưng lên chén rượu trước mặt cha nàng, chơi đùa ở đầu ngón tay.

Dường như cảm giác được hắn đang nhìn chằm chằm nàng, mi mắt Lạc Vũ khẽ nhúc nhích thản nhiên nhìn lại.

Bình tĩnh không có sóng, đẹp tựa một đầm nước sâu, đen thăm thẳm làm cho người ta không rét mà run.

Đúng vậy, là không rét mà run, Quân Trầm đột nhiên rùng mình một cái, như thế nào lại vậy, sao Lạc Vũ lại có ánh mắt như thế, điều này…

Liếc mắt một cái nhìn lướt qua Quân Trầm, Lạc Vũ không để ý tới hắn chút nào.

Đầu ngón tay vẫn đùa bỡn chén rượu, ánh mắt nhìn vào giữa đình, khóe miệng giương lên, chậm rãi nói: “Nếu đã tới, nhân tiện ra đây luôn đi.”

Lời nói lạnh nhạt như gió mát phất qua, nhưng lại có thể làm hồ nước lăn tăn gợn sóng.

Quân Vân, Quân Trầm cùng nhóm người ngồi trong phòng đồng loạt sửng sốt.

Trong lúc mọi người đang sửng sốt, những nghệ nhân đang đàn ca trong đại sảnh đột nhiên bạo động lên, chỉ thấy ngân quang chợt lóe, một lợi khí màu bạc phá không mà đến nhắm thẳng vào Lạc Vũ.

“Cẩn thận.” Quân Vân kêu to.

Mà đồng thời, hai hàng lông mày Quân Trầm cũng dựng thẳng lên, trong nháy mắt đấu khí màu xanh hiện đầy toàn thân, vung cây búa trong tay lên, lạnh lùng nói: “Ai dám di chuyển.” (*cao thủ cấp 5)

Vung búa lên chém tới thanh lợi kiếm màu bạc.

Đối với gia tộc của bọn hắn, hiện giờ Lạc Vũ vẫn còn có giá trị, nếu nàng ta chết, như vậy quốc vương tuyệt đối sẽ không cho phép chọn người trong Tử Diễn quốc công phủ cho vị trí tam vương phi nữa.

Đến lúc đó, các vị trưởng lão trong tộc không xé xác hắn mới là lạ.