Đặc Công Hoàng Phi

Chương 48: Nướng Thịt Người

Ngươi có kế của Trương Lương, ta có cái thang để qua tường.

Lãnh Vô Quy ngươi dựa vào thân pháp cường đại, làm hao phí công lực đối thủ.

Hôm nay dùng cách của ngươi trị lại ngươi, dùng một chút thân pháp này đối phó với ngươi.

Lạc Vũ đã sớm tính toàn công pháp phải dùng hôm nay, đó là tâm định du nhiên, là tự nhiên cực kỳ, giống như đang đi ngoại ô tản bộ. làm sao mà giống đang đánh lôi đài cơ chứ. (*nội tâm bình thản tự nhiên)

Lạc Vũ cứ như vậy, thân pháp cường đại của Lãnh Vô Quy sẽ không có tác dụng.

Những chiêu thức quỷ mị của hắn chống lại thân pháp cũng quỷ dị không kém của Lạc Vũ, trong 10 chiêu thì đã thất

bại hết 9 chiêu rồi, hắn cảm thấy cũng thật đau đầu a.

Lạc Vũ lại không vội theo hắn so chiêu,

hắn cũng không có trốn tránh, chỉ cần phòng bị bộ pháp quỷ dị của Lạc Vũ là được, đợi nàng bất cẩn chạm vào hắn thì hắn sẽ tàn nhẫn đánh trả

lại.

Những thứ khác, hắn thật đúng là không cần phải lo lắng rồi.

Cứ như vậy, Lãnh Vô Quy vừa kinh ngạc lại vừa trầm mặc.

Cái này sao còn gọi là đấu pháp nữa? Sự tình cứ tiếp diễn như thế, lôi đài làm sao có thể cho ra kết quả đây?

Chẳng lẽ bởi vì Lạc Vũ biết hắn có liên quan đến việc phụ thân nàng bị hạ độc, cho nên nàng là đang nương tay với hắn sao?

Lãnh Vô Quy có cảm giác không mấy xác

định, bất quá trừ điểm này ra, hắn thật sự là không nghĩ ra Lạc Vũ làm

thành vòng tròn trên lôi đài như thế này có ích lợi gì.

Nghĩ như vậy, Lãnh Vô Quy có chút bình tĩnh lại.

Lạc Vũ vô cùng có khả năng muốn nương tay với hắn.

Sớm biết rằng Lạc Vũ sẽ như thế này, bọn họ sao lại có thể để phí nhân lực mà dụ nàng ra chứ.

Trong lòng phân tích rõ ràng trường hợp của Lạc Vũ.

Lãnh Vô Quy yên tâm rồi.

Bắt đầu chuẩn bị nháy mắt ra hiệu với Lạc Vũ.

Bởi vì có Vân Thí Thiên ở đây, hắn lại không dám mở miệng nói chuyện.

Hắn chưa bao giờ hoài nghi năng lực của tím tôn vương giả.

Cho dù đây là ở trên lôi đài thanh âm của hắn sẽ nhỏ đi, Vân Thí Thiên tuyệt đối có thể nghe thấy, bọn họ cũng

không dám trêu chọc tới vị “tôn thần” này.

Ngay lúc Lãnh Vô Quy phỏng đoán lung tung.

Dưới lôi đài, Yến Lâm cũng có chút vung lên mi nói: “Nàng chuẩn bị nương tay?”

Lôi đài này căn bản là không thể nào đánh được, hắn nhìn không ra Lạc Vũ sẽ không có hiềm nghi muốn nương tay Lãnh Vô Quy.

Phỏng chừng, nàng muốn mượn phương pháp này thám thính một chút.

Bất quá, cảm giác này thật không tốt, Lạc Vũ cho hắn cảm giác, nàng là người nói một là một mà hai là hai, rất

dứt khoát, rất trực tiếp.

Cố ý nương tay như vậy, làm cho ấn tượng của nàng đối với người khác suy giảm trầm trọng a.

Mà ngay lúc Yến Lâm vừa nói ra lời này, Vân Thí Thiên còn chưa kịp mở miệng giải thích.

Trong nháy mắt chỉ thấy trên lôi đài, ở

trước người của Lãnh Vô Quy đột nhiên chợt lóe lên một tia ngân quang,

Tiểu Ngân vẫn oa oa nằm trong lòng Lạc Vũ đã ra tay rồi.

Tốc độ Tiểu Ngân nhanh như thiểm điện

đánh thẳng về mặt Lãnh Vô Quy, hàm răng trắng tinh, móng vuốt sắc nhọn,

đầy rẫy tuyệt sát lạnh duệ.

Nàng ta không phải đang nương tay, Lãnh Vô Quy tỉnh ngộ trong nháy mắt.

Đây là dùng sát chiêu vào lúc cuối cùng.

Hắn lập tức hoảng hốt, nhẹ nhàng thối lui ra phía sau.

Nhưng không ngờ hắn nhanh, Lạc Vũ trên

lôi đài vòng tròn còn nhanh hơn, rõ ràng một phút trước còn đang ở phía

đối diện với hắn, lúc này đã thần không biết quỷ không hay đã di chuyển

ra sau lưng hắn rồi.

Đá hắn một cước, nhân tiện chưởng phía sau lưng hắn.

Hàn khí sắc bén cùng sát khí, làm cho phía sau lưng của Lãnh Vô Quy đột nhiên lạnh run lông tơ dựng thẳng đứng.

Không dám lui về phía sau, vội vàng lách qua bên trái.

Lãnh Vô Quy đột nhiên đứng thẳng, thân hình vận khí đến cực hạn, hiện ra thân hình bên phía tay trái, tuyệt vọng né tránh.

Nhưng là, đối thủ của hắn là ai cơ chứ.

So về tốc độ, cho dù là ma thú cấp 10 cũng không dám thể hiện ra bản lãnh, Tiểu Ngân.

Thân pháp hắn hoàn hảo, lúc vận dụng đến cực hạn cũng có thể bị một ma thú cấp thấp như Tiểu Ngân cào cho vết thương luy luy.

Khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy cũng đã đủ rồi.

Chỉ thấy một tia sáng màu bạc chợt lóe,

trong lúc “dầu sôi lửa bỏng” Lãnh Vô Quy có thể né tránh mặt trước,

nhưng lại không thể tránh đi phía dưới.

Gió qua ngọn cây, chỉ có một người đối mặt.

Một chưởng của Lạc Vũ không đánh trúng

phía sau lưng Lãnh Vô Quy, nàng cũng không gấp gáp, vẫn tiếp tục theo

sát hắn, tiếp tục di chuyển.

Mà Lãnh Vô Quy nghiêng thân đứng ở một bên.

Hắc khí bao phủ, nhìn không ra trên người hắn có vết thương.

Nhưng là trên mặt đá của lôi đài có vết tích của máu tươi tồn tại, đã không thể che dấu cho việc hắn bị thương.

Dưới lôi đài, mọi người nhất thời kinh hô lên.

Lãnh Vô Quy đã đấu vô số trận cho đến bây giờ nhưng chưa từng chịu qua thương tổn.

Hôm nay, chỉ mới bắt đầu đánh trận lôi đài này mà…

Ánh mắt mọi người vững vàng tập trung vào Tiểu Ngân trên lôi đài.

Bọn họ sao lại có thể quên.

Một tiểu ma thú chỉ với một cái tát đã đánh bay một ma thú cấp 6.

Một ma thú xinh đẹp tài giỏi vừa xuất hiện như Tiểu Ngân sao họ có thể quên được sự tồn tại của nó cơ chứ.

Chỉ thấy Tiểu Ngân rơi vào một góc lôi đài một, con ngươi trong đôi mắt nhỏ vừa hung hăng, vừa chỉ cao khí ngang trừng mắt nhìn vào mắt Lãnh Vô Quy. (*kiêu ngạo)

Từ trong cái miệng nhỏ nhắn của nó phun ra ngoài một miếng thịt nhỏ như viên thuốc.

Lần trước không giết chết ngươi, hừ, lúc này đây, chúng ta quang minh chính đại tiếp chiêu đi.

So về sự lợi hại của miệng lưỡi, ai dám vượt qua nó.

Dưới lôi đài, mọi người nhìn thấy Tiểu Ngân phun ra một miếng thịt, không khỏi kinh hô lên tiếng.

Lại nhìn sang trong một màn hắc khí, sắc

mặt Lãnh Vô Quy nháy mắt đã trở nên vặn vẹo, khiến cho mọi người cảm

thấy hưng phấn rồi.

Thật mạnh, thật mạnh, quả nhiên máu tanh, máu tanh đã bắt đầu rồi.

Miệng phun ra miếng thịt, hai mắt Tiểu

Ngân tập trung vào thân hình đang dập dìu của Lãnh Vô Quy, tiểu móng

vuốt đột nhiên quẹt ngang một cái trên lôi đài.

Tia lửa bắn ra tung tóe.

Móng vuốt của nó cư nhiên có thể ma sát ra tia lửa.

Tiểu móng vuốt quơ quơ, những tia lửa không ngừng phóng ra nướng miếng thịt người kia.

Tiểu Ngân muốn nướng ăn, nó rất thích ăn thịt nướng mà.

Vân Thí Thiên nhìn Tiểu Ngân kiêu ngạo, khóe miệng có chút giương lên.

Một bên cạnh, Yến Lâm thấy vậy cũng cười rồi.

Hắn như thế nào lại nghĩ Lạc Vũ sẽ nương

tay cơ chứ, tên kia, vốn là địch nhân đã hại cả nhà nàng, nếu nàng muốn

hỏi, khẳng định là sẽ cho hắn đến chết khiếp mới hỏi.

Sao lại có thể đem quyền chủ động đặt trong tay người khác cho được.

Yến Lâm cười khẽ: “Ta đến giúp ngươi một tay.”

Dứt lời, đầu ngón tay tại không trung búng một cái.

Chỉ thấy trên lôi đài, cùng với những tia lửa đang phóng ra của Tiểu Ngân, có thêm một chút xíu tia lửa màu làm,

“xèo xèo” thiêu nướng miếng thịt người của Lãnh Vô Quy.

Trong nháy mắt mùi thịt bay ra bốn phía.

Tiểu Ngân thật hài lòng, dùng móng vuốt

chém một cái, sau đó “dát băng dát băng” trêu tức cắn nuốt miếng thịt mà nó đã cắn xuống từ trên người Lãnh Vô Quy.

Hơn nữa nó còn cố ý tước vài cái mới ăn hết, mỹ vị, thịt của cừu nhân chính là mỹ vị.

Khóe mắt Lãnh Vô Quy thấy động tác của Tiểu Ngân, trong nháy mắt lông tơ phía sau cũng dựng thẳng lên.

Ăn thịt của hắn, tại trước mặt hắn nướng thịt của hắn mà ăn.

Đáng chết, thật đáng chết…

Lãnh Vô Quy tuyệt đối phẫn nộ rồi, đây là coi rẻ, hoàn toàn coi rẻ hắn.

Hắc khí lan tràn, hắc khí quanh thân Lãnh Vô Quy càng thêm dầy đặc.

Trong hắc khí nồng nặc, Tiểu Ngân nheo lại hai mắt, ánh mắt nhắm thẳng Lãnh Vô Quy mà nhìn.

Mùi không sai, phải nỗ lực liên tục.

Gió thổi, mây bay.

Tầng mây dày đặc, không khí căng thẳng càng làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Đám mây trên đầu nặng nề trôi trên đỉnh đầu mọi người.

Có dấu hiệu muốn mưa.

Trái ngược với khí trời, tâm tình mọi người xem trận đánh trên lôi đài càng thêm hưng phấn.

Trên lôi đài, ngân quang chớp động, rống giận liên tục phát ra.

Tiểu Ngân cùng Lạc Vũ phối hợp, đó là bản tính linh tê. (*phối hợp rất ăn ý)

Căn bản không cần phải nói, một người một thú tự biết như thế nào phối hợp với nhau.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Ngân ở phía

trước đối diện với Lãnh Vô Quy, móng vuốt sắc bén cùng miệng lưỡi lợi

hại cơ hồ phát huy tới cực hạn.

Trên lôi đài, chỉ thấy cả người Tiểu Ngân đều chớp động ánh sáng màu bạc, căn bản nhìn không ra nó đang ở chỗ nào.

Trong thế công từ những tia chớp bạc, Lãnh Vô Quy nào dám chậm trễ.

Cơ hồ đem hơn phân nửa tâm lực, toàn bộ dùng để đối phó Tiểu Ngân.

Tình huống này hắn xem như bỏ qua Lạc Vũ, nàng nhất thời được lợi a.

Tiểu Ngân tấn công phía trước, Lạc Vũ ở phía sau đoạt mạng.

Phía trước Tiểu Ngân nhảy tới cắn Lãnh Vô Quy, không đợi Lãnh Vô Quy đánh trả lại, thì phía sau Lạc Vũ lại theo

qua đây, vươn tay chưởng tới.

Trước có lang, sau có hổ a. (*lang = sói)

Đây là hình dung tình cảnh của Lãnh Vô Quy vào lúc này.

“Phụt.” Tiểu Ngân cắn đứt một miếng thịt trên cánh tay Lãnh Vô Quy, lại phun ra.

Yến Lâm rất thức thời, lập tức phóng ra tia lửa màu làm, nhất thời mùi thơm của thịt nướng tràn ngập trong không khí.

“Phốc.” Trên lưng bị trúng một chiêu.

“Ngao ô.” Trên đùi một cái.

“Ngao.” Phía sau lưng một cái.

Mùi thịt nướng bay bốn phía, Tiểu Ngân ăn rất ưu nhã.

Nếu không phải mọi người đều biết đây là

đại hội thi đấu trao đổi công phu giữa ba nước, sợ rằng người ta còn có

thể tưởng lầm đây vốn là đại hội nướng thịt rồi nha.

“Bịch.” Trước ngực một cái tát.

“Chạm.” Bả vai trúng một chưởng của Lạc Vũ.

Trên lôi đài, máu tươi rơi tí tách, rải khắp lôi đài bằng đá đen, yêu dị mà diễm lệ kinh người.

Cho dù Lãnh Vô Quy có lấy hắc khí bao phủ toàn thân, cũng không thể che đỡ màu đỏ trên toàn thân hắn.

Cùng với sắc mặt xanh mét và phẫn nộ tới cực điểm.

Mà phía đối diện hắn, Tiểu Ngân “phụt” một cái đem một miếng thịt vừa cắn tới trong miệng nôn xuống dưới mặt lôi đài.

Là thịt trên mông a, thật thối, không ăn.

Phun xong, nó lại dùng tiểu móng vuốt xoa xoa hàm răng dính đầy máu, giống như rất là ghét bỏ, làm cho người ta

cảm thấy cho dù có cách xa nó 10 dặm cũng thấy thái độ này của nó nha.

Trên lôi đài, Lạc Vũ thấy vậy, nhất thời “phụt” một cái bật cười lên tiếng.

Mà phía dưới lôi đài, Vân Thí Thiên cũng khó được thấy hắn cười nhẹ lắc đầu, nhưng trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thành.

Mà Yến Lâm đã sớm đầy mặt tươi cười, lúc này lại càng không chút nào che lấp, cười “ha ha” lên tiếng.

Làm cho mọi người sau khi thấy rõ động

tác của Tiểu Ngân, cũng không còn để ý máu tanh và sát khí trên lôi đài

nữa, bọn họ ha ha hắc hắc bật cười theo.

Nhất thời làm cho Lãnh Vô Quy, người đã

bị mất đi rất nhiều khối thịt, bị cắn đến huyết nhục mơ hồ trên lôi đài, tức giận đến cơ hồ một giây trước còn bình tĩnh, giây sau đã muốn nổi

điên rồi. (*Câu này ta chém)

“Rống…” Một tiếng phẫn nộ đến mức tận

cùng vang lên, Lãnh Vô Quy không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, hắn rút ra một thanh kiếm màu đen phía sau lưng.

Lập tức, hắc khí chung quanh càng trở nên nồng nặc lên.

Khí tức âm hàn nhanh chóng bay lên tụ họp lại.

Làm cho tầng tầng áng mây dày đặc trên bầu trời càng trở nên sáng chói, trong nháy mắt không khí đã trở nên áp lực cực kỳ.

Lặng im, tất cả những tiếng cười hi hi ha ha đều ngừng lại, mọi người điều chỉnh lại tâm tình, ngưng thần chuyên

chú nhìn lên lôi đài sắp diễn ra trận đối kháng chung kết.

Lạc Vũ vẫn đang phối hợp cùng Tiểu Ngân, thấy Lãnh Vô Quy rốt cục muốn dùng đòn sát thủ.

Trong mắt nàng hiện lên một tia lãnh khí, nàng chờ chính la chiêu thức này đây.

Hắc khí bay quanh quẩn, thanh kiếm đen nhô lên cao.

Lãnh Vô Quy gầm lên giận dữ, thanh kiếm đen trong tay bổ xuống đánh về phía Tiểu Ngân.

Rồng đen gào thét, điên cuồng bay lên.

Mọi người chung quanh ngừng thở, mở to hai mắt.

Đại hội 3 nước trao đổi, trong các tuyển

thủ người được đánh giá có khả năng đoạt vị trí đứng đầu nhất chính là

Giá Hiên Mặc Viêm, nhưng người này bị thất bại là do chiêu thức này đây.

Quân Lạc Vũ cùng với con thú bé xíu này có thể đối phó nổi sao?

Trái với sự lo lắng của mọi người, đám

người Diệp vương Phong Lâm quốc, Hạo Tàng quốc vương, Nghiêm Liệt, cùng

với Phi Vũ quốc vương bị ba người kia lôi kéo đã đến đây từ sớm.

Bọn họ không có một chút lo lắng nào cả.

Phật Tiên Nhất Thủy, Vọng Thiên Nhai quân vương có ở đây mà vị hôn thê của hắn lại bị thương, như vậy chẳng phải

là một trò chê cười hay sao.

Hắc khí lan tràn, trong nháy mắt đã bao phủ cả lôi đài.

Mà luồng kiếm khí màu đen đang nhắm thẳng vào thân thể Tiểu Ngân, lại càng thêm nồng nặc cơ hồ muốn cắn nuốt nuốt thân thể nhỏ bé của chú nhóc này.

Trong mắt hiện lên những tia màu đỏ, Lãnh Vô Quy hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Ngân, trong mắt là tuyệt đối căm

hận cùng điên cuồng.

Ngay lúc hắn còn đang điên cuồng và tự tin mình sẽ thắng, Tiểu Ngân đột nhiên chợt lóe một cái đã biến mất không thấy.

Nó đâu rồi? Trong nháy mắt, Lãnh Vô Quy sửng sốt.

Dưới kiếm khí màu đen của hắn, không ai có thể di động, huống chi đây lại là chiêu lợi hại nhất của hắn.

Đó cũng là sát chiêu của ẩn tộc.

Nhưng bây giờ, lại không thấy Tiểu Ngân rồi, thật sự đã không thấy nó, này…

Sắc mặt Lãnh Vô Quy đã thay đổi.

Mà ngay lúc hắn biến sắc, đột nhiên Tiểu

Ngân kêu thét lên một tiếng “ngao ô”, đột nhiên lại xuất hiện từ mặt đất bên chân hắn, nhảy vọt lên giữa không trung, trực diện nhìn thẳng vào

mắt Lãnh Vô Quy.

Trong đôi mắt nho nhỏ ẩn chứa khinh bỉ.

Chỉ có chút xíu khói đen đã nghĩ có thể vây khốn nó, quả thực chính là một cái chê cười mà.

Chỉ cần hắn không có thân pháp quỷ dị thân pháp, nó đã hoàn toàn khinh thường đối phó tất cả các thế tấn công của hắn rồi.

“Hả…” Chợt chống lại thân ảnh Tiểu Ngân gần ngay trước mắt, Lãnh Vô Quy sợ hãi rống lên, thân hình lui nhanh về phía sau.

Răng nanh Tiểu Ngân thật sắc bén, hắn thật sự là không dám lại lĩnh giáo thêm lần nữa.

Lãnh Vô Quy lui nhanh về phía sau, Lạc Vũ lại đang đứng sẵn chờ hắn từ sớm.

Sau khi hắn đánh ra một kiếm, phía sau lưng đã lộ ra sơ hở trống không, đây là thời khắc mà Lạc Vũ đang chờ.

Lập tức, trong mắt nàng hiện lên một tia sát khí.

Vươn ra song chưởng, thân hình lướt lên, hướng về phía lưng Lãnh Vô Quy đánh tới.

“Bịch.” Một người lui ra sau, một người dũng mãnh tấn công tới, một chưởng này của Lạc Vũ đã đánh trúng sau lưng Lãnh Vô Quy.

Chốc lát trong lúc đó, chỉ nghe một tiếng nặng nề vang lên.

Thân hình Lãnh Vô Quy giống như bị hất tung lên, bị một chưởng của Lạc Vũ đánh bay ra ngoài.

Hắn cũng khống chế không được thân thể, hé miệng điên cuồng phun ra máu tươi.

Chỉ trong tích tác, giữa không trung vẫy ra những tia máu tươi.

Huyết sắc đỏ tươi từ giữa không trung diễm lệ giống như một vòng huyết vũ. (*mưa máu)

Mà khí tức màu đen bao phủ cả lôi đài “ầm” một tiếng nổ vang lên.

Những đám khói trong nháy mắt như bị nghiền nát, tan vào hư không biến mất.

Dưới lôi đài, trừ ra cao thủ như Vân Thí

Thiên, Yến Lâm mới có thể nhìn xuyên thấu qua một màn đen hắc khí nhìn

thấy rõ ràng tất cả động tĩnh trên lôi đài.

Những người khác, thì chỉ nhìn thấy tình

cảnh giống như lúc Giá Hiên Mặc Viêm thi đấu, cả lôi đài bị bao phủ bởi

“cái lồng” hắc khí.

Ngay sau đó lại đột nhiên “cái lồng” bị nghiền nát.

Mà người ở giữa không trung phun huyết không phải là Lạc Vũ.

Mà là Lãnh Vô Quy.

Vốn là cái người phóng ra lực lượng cường đại tạo ra một cái chắn, Lãnh Vô Quy.

Mọi người kinh hãi rồi, ngay sau đó ầm ầm khen hay, tiếng vỗ tay rào rào, bay chấn tứ phương.

Lạc Vũ phá được tuyệt kỹ của Lãnh Vô Quy.

Lãnh Vô Quy té mạnh xuống từ giữa không trung, thân hình nện trên lôi đài.

Khí tức hộ thể màu đen tan hết, lộ ra bên trong một thân thể vết máu loang lỗ.

Bị Tiểu Ngân đông một cái, tây một cái,

cắn cho khắp người bị thương, vết thương luy luy không chịu nổi đập vào

trong tầm mắt mọi người.

Lúc này, khóe miệng hắn ta không ngừng

phun máu ra bên ngoài, hai mắt chống lại Lạc Vũ đang chậm rãi đi tới,

miệng hé ra rồi đóng lại như muốn nói cái gì, rồi lại nói không nên lời.

Trong mắt là nói không nên lời, không dám tin cùng hoảng sợ.

Tiểu Ngân trở xuống ngồi trên đầu vai Lạc Vũ, vạn phần phong cách đứng thẳng bằng 2 chi sau, hai cái chi trước

chấp lại ôm ngực, ngẩng đầu ưỡn ngực, coi rẻ Lãnh Vô Quy trên mặt đất.

Tiểu bộ dáng như vậy thật là tinh quái.

Lạc Vũ nhìn Lãnh Vô Quy đang trừng mắt nàng, thong thả tiến đến, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Tayvươn ra vỗ vỗ gương mặt Lãnh Vô Quy:

“Con người của ta ghét nhất bị người khác uy hiếp, bây giờ nói cho ta

biết, ai là người chủ mưu sau lưng ngươi, nếu không…”

Khóe miệng Lạc Vũ giương lên mỉm cười,

rất ưu nhã mà thong thả nói: “vết thương của Phong Vô Nhai ngươi biết

rất rõ, gân mạch hắn ta đứt từng khúc, muốn chết không được, muốn sống

không xong, ta rất thích ý dùng phương pháp tương tự đối với ngươi nga.”

Nét mặt mỉm cười ưu nhã, nhưng ngữ khí lại âm trầm lãnh khốc cực kỳ.

Dám động thủ đến người nhà của nàng, nàng tuyệt đối không tha.

Lời này vừa nói ra, Tiểu Ngân vẫn đứng

trên đầu vai nàng, cư nhiên giương lên tiểu móng vuốt đang ôm ngực, bắt

đầu niết thành nắm tay.

Đồng thời, mở ra cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn.

Uy hiếp, là tuyệt đối uy hiếp.

Là một con ma thú nho nhỏ uy hiếp.

Trên lôi đài địa lạnh không có về kinh hãi rồi.

Dưới lôi đài, Lãnh Vô Quy cảm thấy kinh hãi.

Tên Tiểu Ngân này thật biết cách chơi

đùa, thật tốt chơi đùa, thật là một con ma thú có nhân tính, Lạc Vũ này

làm sao mà tìm được nó cơ chứ? Hắn cũng muốn có một con đây.

Gió bay tứ phương, không khí yên tĩnh.

“Ta… Ta…” Lãnh Vô Quy biết những lời Lạc

Vũ là thật, thanh âm khàn khàn, đứt quãng thể hiện chủ nhân của thanh âm này hoảng sợ vạn phần.

“Hô.” Mà ngay lúc Lãnh Vô Quy chuẩn bị mở miệng.

Trong nháy mắt, đột nhiên toát ra những

làn khói đặc cuồn cuộn bốn phía trong khoảng sân rộng, từ bốn phương tám hướng túa ra dầy đặc sương trắng.

Tốc độ lan cực nhanh, cơ hồ chỉ một cái chớp mắt đã lan xa ngàn dặm.

Chung quanh lôi đài vốn là các học trò

chật ních chen chúc nhau xem trận đấu, đột nhiên lại bị bao phủ bởi

sương trắng, không nhìn thấy bất cứ gì.

Nhất thời, hiện trường bắt đầu trở nên náo loạn tứ phía.

“Nhìn không thấy rồi…”

“Ngươi đừng đẩy ta, hả…”

“Đây là chuyện gì xảy ra? Cứu mạng, cứu…”

Sương trắng tràn ngập, cuồn cuộn mà đến bao phủ hết thảy.

Đám người Hạo Tàng quốc vương ngồi trên

đài cao bạch ngọc, trong nháy mắt ngẩn người, sau đó đột nhiên nhất tề

đứng lên, hét lớn lên tiếng.

“Không nên náo loạn, trấn định, trấn định…”

Nơi đây sợ rằng tập trung trên cả ngàn học trò của Hạo Tàng quốc và Phong Lâm quốc.

Dưới tình huống chật chội như thế, lại dẫn đến rối loạn sẽ có rắc rối lớn cho mà xem.

Ngay khi biến cố xảy ra, trên lôi đài Lạc Vũ cũng chú ý tới tình huống này, nàng lập tức ngẩng đầu, cau mày quan sát 4 phía.

Sương trắng cuồn cuộn, trong nháy mắt cơ hồ sẽ tràn đến nơi nàng đang đứng.

Có người động tay động chân, có biến.

Hai mắt Lạc Vũ đột nhiên trầm xuống, mà

ngay lúc này đôi mắt sắc bén của nàng thấy được xa xa trong màn sương

trắng có vài đạo ánh sáng màu lam chợt lóe lên, phá không bay thẳng về

phía Vân Thí Thiên.

Lam tôn? Sắc mặt Lạc Vũ đột nhiên biến đổi.

Mục tiêu của người đến lần này là Vân Thí Thiên?

Lạc Vũ lập tức xoay người định nhảy xuống lôi đài.

“Hoảng cái gì.” Mắt thấy động tác của Lạc Vũ, Vân Thí Thiên vẫn đứng phía dưới lôi đài lạnh lùng quát một tiếng,

đôi tay vẫn giấu trong ống tay áo vẫn không hề có dấu hiệu nhúc nhích.

Lạc Vũ nghe vậy liền ngước mắt lên, bởi

vì nàng đứng trên lôi đài cao, nên liền thấy Yến Phi và Yến Lâm đang

đứng phía sau Vân Thí Thiên nhảy ra, đang phi thân trên đỉnh đầu đám học trò phía dưới bay vụt đến.

Bọn họ vừa khéo đến đây báo cáo tin tức, không ngờ gặp được chuyện này.

Lạc Vũ thấy Yến Phi và Yến Trần vừa tới,

có tam đại cao thủ lam tôn là Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm ở đây, đám lam

tôn kia không đủ gây uy hiếp.

Lập tức, trong lòng nhẹ nhõm xuống.

Mà ngay lúc nàng vừa buông lõng tinh thần, sương trắng đã tràn ngập bao phủ tất cả không gian to lớn nơi đây.

Sương mù trầm lắng, trong một khoảng sân to lớn như vậy, mọi người không ai nhìn thấy gì cả.

Chỉ còn lại khôn cùng sương khói.