Vào lần sinh nhật thứ hai mươi, như lời thần y tiên đoán, nàng sẽ chết.
Mong ước cả đời của nàng là làm một chuyện kinh thế hãi tục trước khi sinh mạng kết thúc - không phải kiểu cân quắc anh hùng chống giặc ngoại xâm trong sách sử mà nàng hằng ngưỡng mộ, ngược lại, nàng đã tự tay thích sát minh chủ võ lâm Trung Nguyên, báo thù cho một kẻ dị tộc đã chà đạp lên danh dự của võ lâm Trung Nguyên!
Ngay cả nàng cũng không biết rằng, Mạn Thanh, kỳ thật không phải là người thích hợp trở thành anh hùng...
"Thác Bạt Phong."
Ba chữ dùng mũi kiếm dính máu khắc lên trán người chết.
Tuy nhiên, ba chữ đó vô cùng vụng về và xấu xí, không xứng với khí chất cường hãn của bạch y nhân anh tuấn đang cầm kiếm, như đứa trẻ lên ba vô tri đang tập viết những nét chữ đầu tiên.
Dù hắn là kẻ chiến thắng, lại cảm thấy bản thân vô dụng, không khỏi thở dài một cái.
"Ôi chà, sao lại viết chữ như mèo quào thế này?" Tiếng cười lạnh lẽo pha lẫn chế nhạo vang lên phía trên đầu hắn.
Giọng nói mơ hồ bất định, lúc gần lúc xa, như đám sương mù cứ quẩn quanh bên tai người khác.
Bạch y nhân không ngẩng đầu lên, mày kiếm chau lại, lớn tiếng cười: "Chữ của người Hán các ngươi thật khó viết... Hay ngươi dạy ta thư pháp của các ngươi đi?"
Tiếng cười của hắn ngân vang xuyên qua rừng sâu, đuổi bắt theo thanh âm giống như đám sương mù lúc nãy, âm thanh kia như sợi tơ kéo hoài không đứt, yểu điệu nhảy nhót bên trong khu rừng. Cứ vậy, tiếng cười kì lạ vang vọng khắp cả khu rừng, đuổi bắt lấy nhau, lúc gần lúc xa, khi ẩn khi hiện.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của nhân vật thần bí này tại nơi quyết đấu, hắn không hề cảm thấy kỳ lạ. Từ Hoàng Sơn tới đây, dường như cứ mỗi lần hắn cùng với người khác tỷ thí sinh tử đều nghe thấy hoặc nhìn thấy nàng ở hiện trường.
"Được, để bổn tiểu thư dạy cho đồ man tử nhà ngươi nha..." Đột nhiên, hắn cảm thấy âm thanh đó như dừng lại một lát, có tiếng cười nhẹ phía bên trên. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh y thiếu nữ đang ngồi trên cành cây phong phía trước.
Lá phong đỏ đã bị kiếm khí của trận chiến giữa hắn và Thương Nam Ẩn Tẩu làm rơi rụng khá nhiều, giữa đám cành lá xác xơ, thiếu nữ đó như một con bươm bướm màu xanh run rẩy đậu trên cành cây, ngón tay thon nhỏ cầm ngọc tiêu xanh biếc.
Trúc tiêu trong tay nàng khẽ động, giống như một thanh lợi kiếm vô hình quét qua mặt đất ẩm ướt, âm thanh vi vu, đột nhiên xuất hiện ba chữ "Thác Bạt Phong" vô cùng tao nhã.
"Hay lắm!" Bạch y nam tử không nhịn được phải thốt lên một tiếng tán thưởng.
"Ta từ nhỏ đã học chữ của Vương Dật Thiếu 1 rồi..." Thanh y thiếu nữ ngồi trên cây phong cười có vẻ tự hào, "Sư phụ nói, ta đã đạt được tám phần hỏa hầu rồi đó."
"Cái ta tán thưởng là kiếm khí vô hình lợi hại của tiểu thư." Thứ Thác Bạt Phong muốn nói đến lại không hề liên quan, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng chợt có chút xúc động: "Không ngờ Trung Thổ vẫn còn tồn tại loại võ công chỉ có trong truyền thuyết này..."
"Ừ, cho nên ta nói, đừng nghĩ rằng từ lúc thách đấu với các đại cao thủ đến nay chưa hề thất bại thì khinh thường võ lâm Trung Nguyên nhé..." Thiếu nữ đó lại cười lớn, nhưng trong tiếng cười nghe có chút lạnh lùng, "Thác Bạt Phong, ngươi đã liên tục giết năm trong số mười đại cao thủ, nhưng số còn lại sẽ ngày càng khó đó."
Bạch y nam tử Thác Bạt Phong nâng kiếm lên, vẩy nhẹ huyết châu còn đọng trên thân kiếm, nhướng mày nói: "Chắc chắn sau khi viết thêm bốn lần nữa trên trán của những kẻ chiến bại tiếp theo, chữ ta viết trên trán Đế Thích Thiên sẽ rất đẹp."
Đế Thích Thiên. Danh hiệu khiến toàn thể nhân sĩ võ lâm Trung Nguyên kinh sợ. Chỉ đến khi được công nhận là đệ nhất võ lâm mới được sở hữu danh hiệu này.
Khuôn mặt xanh xao của thiếu nữ chợt trầm xuống: "Thật là tên man tử cuồng ngạo... Ngươi dám xem thường đệ nhất cao thủ của võ lâm Trung Nguyên như vậy sao? Cho là ngươi có thể gặp vận may đánh giết được tới trước ghế ngồi của lão nhân gia, đến lúc động thủ với ông ấy, sợ rằng bản thân ngươi chết như thế nào cũng không biết!"
"Tiểu thư, nói vậy ngươi cũng xem thường đệ nhất cao thủ Khiết Đan chúng ta rồi."
"...Hừ."
Dường như thanh y thiếu nữ bị hắn chọc giận rồi, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả, cứ như một cánh bướm lập tức bay vút ra khỏi rừng phong.
Thân ảnh nàng tuy đã mất hút trong rừng, nhưng tiếng gió khẽ như cánh bướm rung động ấy vẫn cứ dập dờn trầm bổng, trong không khí vấn vít theo chút hương cây cỏ nhẹ nhàng. Có tiếng tiêu mơ hồ truyền lại - vạn vật trong khu rừng đột nhiên lặng tiếng, không nghe cả tiếng chim hót. Khu rừng thoảng mùi hương cây cỏ, từ từ lan tỏa khắp nơi, chỉ có tiếng tiêu không ngừng vọng lại từ muôn hướng. Không gian thời gian như chuyển động nhịp nhàng theo ngón tay của người thổi tiêu.
Thác Bạt Phong chợt ngẩn người... Khúc nhạc hay đến mức khiến người ta muốn ngừng thở.
Lại là tiếng tiêu đó.
Hắn không thể nào quên ngày hôm đó - cái ngày hắn nghe được tiếng tiêu này lần đầu tiên...
Cái ngày mà hắn đang giành giật mạng sống mình từ Quỷ Môn Quan, người thiếu nữ mặc áo màu xanh như một cánh bướm, ngồi trên cành cây thổi tiêu với vẻ ung dung tự tại. Mái tóc đen mượt cột cao, như sương mù lan tỏa buổi chiều hôm, nâng đỡ khuôn mặt trái xoan trắng đến trong suốt.
Trong nháy mắt, hắn cho là mình đã gặp được truyền kì - trong bộ tộc hắn, từ xưa đến nay vẫn lưu truyền một truyền thuyết về tiên nữ xinh đẹp trên Tuyết Sơn.
Hắn từ từ nhớ nhớ lại cuộc chiến vừa qua -Hoàng Sơn kiếm khách võ lâm xưng tụng đó không ngờ lại xài ám khí âm độc như vậy... Sau khi đối phương nhận thua, hắn buông kiếm, nhưng không ngờ chất độc lại phát tác quá nhanh... Không còn cách nào khác, hắn phải cắt bỏ phần da thịt đang dính độc kia... rồi trước mắt hắn chỉ còn lại một màu đen...
Là người này đã cứu mình sao?
Nàng là người Hán ư? Một người Hán - lại là người Hán trong võ lâm Trung Nguyên, lại cứu hắn sao?
"Này..." khẽ hắng giọng, hắn nói với người thiếu nữ đang ngồi trên cây, giọng không hề khách khí: "Ồn ào muốn chết... phiền ngươi yên lặng một chút có được không? Làm ta ngủ một chút cũng không yên..."
Tiếng tiêu đột nhiên im bặt.
Vẻ mặt dở khóc dở cười, thanh y thiếu nữ từ cành cây phi thân xuống, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đang giận dữ của gã, khẽ trề khóe môi, sau đó hứ một tiếng: "Đúng thật là đàn gảy tai trâu, một gã man tử không có chút phong nhã, biết sớm thế này ta để cho người chết quách cho xong!"
Quả nhiên là nàng đã cứu mình, còn biết mình là người dị tộc...
Nhưng, sao nàng ta cứu mình chứ? Hiện tại, không phải toàn bộ nhân sĩ Trung Nguyên đều đang muốn giết mình sao?
Phải biết rằng, từ khi nhập quan đến nay, hắn đã liên tục giết ba trong số mười đại cao thủ của võ lâm Trung Nguyên... Hơn nữa, không phải ám sát, mà là chính thức khiêu chiến, quang minh chính đại quyết đấu.
Hắn là đệ nhất dũng sĩ của tộc Khiết Đan, võ công của hắn không giống với bất kì môn phái Trung Nguyên nào.
Tuy rằng mấy chục năm nay Liêu Tống chiến tranh liên miên, cừu hận của dân tộc hai nước ngày càng sâu, nhưng hắn một mình một kiếm đến Trung Thổ không do bất kì ân oán dân tộc nào, cũng không hề có động cơ chính trị nào.
Hắn đơn thuần chỉ là một người luyện võ. Hắn nhập quan, là muốn khiêu chiến với quyền lực của võ lâm Trung Nguyên mà thôi, hắn không tin những thứ danh ngôn đại loại như "Thiên hạ võ công nguyên xuất Thiếu Lâm" (Võ công thiên hạ đều có nguồn gốc từ Thiếu Lâm)
Hắn muốn dùng thanh kiếm trong tay để chứng minh điều đó.
Hắn muốn máu của Đế Thích Thiên - đệ nhất cao thủ Trung Nguyên - phải nhuộm đỏ trên kiếm.
Nhưng, để có được tư cách giao đấu với Đế Thích Thiên, hắn phải dùng máu của những cao thủ khác chứng minh thực lực của mình - nếu hắn giết hết chín trong mười đại cao thủ, lão Đế Thích Thiên thần bí kia nhất định phải ra mặt đáp ứng lời khiêu chiến của hắn.
Bốn tháng nay, trải qua ba lần quyết đấu sinh tử, vô số lần ám toán và đột kích, nhưng không có ai chạm được vào vạt áo hắn.
Danh dự của võ lâm Trung Nguyên đang từng bước từng bước bị hắn đạp vỡ vụn dưới chân.
Chỉ cần là nhân sĩ võ lâm, không ai không biết ba chữ "Thác Bạt Phong", không ai không mong hắn chết - Nhưng thanh y thiếu nữ này, sao lại cứu hắn?
Phải biết rằng, vừa rồi hắn hôn mê không còn chút sức lực, không cần dùng kiếm, chỉ cần để máu chảy không ngừng, hắn chỉ có con đường chết. Để hắn chết, trừ họa cho võ lâm Trung Nguyên, cũng có thể nói là không uổng công.
Vậy mà nàng lại bỏ lỡ cơ hội ngàn năm hiếm có này...
"Có thể cử động lại chưa?" Thiếu nữ không khánh khí duỗi chân đá hắn một phát, không biết cố tình hay vô ý đá ngay gần vết thương, làm hắn đau đến mức phải bật dậy.
"Nghị lực của man tử quả thật rất mạnh mẽ... Không khác lũ chuột bao nhiêu..." Nàng lẩm bẩm. Kiểu so sánh đó làm hắn không biết nên khóc hay nên cười, lại còn dùng thứ tiếng Hán khó hiểu làm hắn nhất thời không thể phản ứng, chỉ nghe nàng lại tiếp tục: "Tuy rằng sư phụ nói không được lợi dụng người ta lúc lâm nguy.. Nhưng hiện giờ hắn cử động được rồi, chắc là có thể giết hắn!"
Hắn thất kinh, theo thói quen với tay tìm kiếm.
Kiếm không có trên người... Thanh kiếm mà hắn xem như mạng sống, giờ này lại không có trên người hắn!
Trong khoảnh khắc, trên mặt hắn biểu lộ cả sự kinh ngạc và choáng váng.
"Ha ha, rốt cuộc ngươi cũng bị ta dọa chết khiếp rồi..." Tiếng cười của thiếu nữ vang vọng trong gió đêm, rồi đột nhiên cả người nàng mất hút - "Lần sau không được nói tiếng tiêu của ta khó nghe nữa! Đồ man tử nhà ngươi cái gì cũng không hiểu." Tiếng cười lại như cánh bướm bay nhảy khắp rừng sâu, sau đó xa dần... Thật là nội lực kinh người!
Hắn cười khổ... Thì ra nàng không phải tiên nữ, nàng chẳng qua chỉ là một thiếu nữ người Hán bình thường...
Man tử... Những người tự phụ mình là thiên triều thượng quốc đều đối xử khinh miệt với những người không cùng dân tộc như vậy hay sao? Hơn nữa hắn là người đến từ quan ngoại, tên man tử dám làm việc cả thiên hạ úy kỵ là khiêu chiến quyền uy võ lâm của người Hán, chính là loài rắn rết trong mắt toàn bộ nhân sĩ Trung Nguyên.
Do vậy, hắn quyết tâm phải dùng chính mũi kiếm của mình, từng tấc từng tấc chém vỡ vụn toàn bộ danh dự của võ lâm Trung Nguyên.
Tay hắn đã tìm thấy kiếm, lại cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra kiếm đã bị nàng lấy kê phía dưới đầu nằm.
Nụ cười của hắn đột nhiên đông cứng lại. So với việc lấy kiếm lót xuống phía dưới đầu hắn, thì việc cầm kiếm cắt đầu hắn có lẽ dễ hơn một chút?
Sao nàng lại không giết mình? Rốt cuộc nàng là người thế nào? Thanh y thiếu nữ này e rằng không phải đơn giản...
Hai trận quyết đấu sau này, nàng đều đến... Nàng đến quỷ không biết thần không hay, làm Thác Bạt Phong không khỏi không nghĩ đến ba trận đấu kinh hoàng ngày trước, thanh y thiếu nữ không phải cũng đều ở bên cạnh ngồi xem sao? Dựa vào thân thủ của hắn, lại không phát hiện ra rốt cuộc nàng đến bằng cách nào.
Cứ cho rằn hắn đang tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó địch thủ, nhưng nếu xét mặt khác, có thể nói võ công của thanh y thiếu nữ so với mình không cách xa bao nhiêu... Thập đại cao thủ võ lâm Trung Nguyên thành danh đã hơn mười năm, tiểu nha đầu này hiển nhiên không thể nằm trong danh sách khiêu chiến của hắn được, nhưng công phu của nàng nếu so với mười đại cao thủ kia, khó nói trước được điều gì.
"Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân".
Thác Bạt Phong chợt nhớ đến câu nói cuối cùng của Xuất Vân Tử, chưởng giáo chân nhân phái Võ Đang trước khi nhắm mắt. Lão và nhất đại tông sư phái Thiếu Lâm, sau khi nhìn thấy hắn cường bạo lẫm liệt không giống bất kì kiếm pháp nào của môn phái Trung thổ, vô cùng cảm khái thốt ra.
Hắn của ngày hôm nay, trong lòng cũng có sự cảm khái giống hệt như chưởng môn Võ Đang ngày trước.
Lại kết thúc một trận quyết đấu, sau khi lưu lại tên trên thi thể của Bích Kiếm Song Hiệp như thường lệ, hắn cởi y phục nhảy xuống đầm nước rửa máu tươi trên cơ thể, nước lạnh chọc vào vết thương đang hở miệng làm hắn đau khôn xiết, không nhịn được phải rên lên một tiếng.
"Hôm nay trước khi giao đấu ngươi đã bị thương rồi đúng không?"
Đột nhiên từ phía rừng trúc bên hồ truyền lại tiếng nói, phiêu dật như u linh không biết từ chỗ nào.
"Đúng rồi... Ngươi cũng nhận ra sao?" Nghiến răng dùng lực gỡ mảnh vụn ám khí ra khỏi da thịt, hắn thở ra miệng một hơi lãnh khí, trả lời.
"Tối qua gặp phải Thanh Bình kiếm khách, nghe nói võ công cũng không thấp hơn mười đại cao thủ là bao, nhất thời nhịn không được liền khiêu chiến... Ái chà... Đau quá... Hay thật, ngay cả phi tiêu cũng có độc..." Gỡ mảnh kim loại vỡ ra vứt xuống dòng nước, màu đỏ của máu hòa lẫn vào dòng nước xanh thẫm, mùi tanh bốc lên khó chịu.
"Ái chà, ngươi thật là hiếu chiến đó nha, man tử!" Từ phía rừng trúc truyền lại tràng cười ngoài ý muốn, tiếng cười trong vắt như phong linh đung đưa trước gió, "Đã biết rõ ràng hôm nay phải quyết đấu với đối thủ rất lợi hại, vậy mà vẫn chủ động khiêu chiến kẻ khác? Thật đúng là không cần mạng sống mà!"
"Hết cách rồi, đối với những cao thủ như Thanh Bình kiếm khách, không phải lúc nào cũng có thể gặp được, đã gặp rồi thì phải thử xem thế nào chứ!" Dùng nước rửa sạch vết máu, giọng của Thác Bạt Phong dường như có chút hưng phấn, ánh mắt sáng lấp lánh như thanh kiếm của hắn, đột nhiên hướng về phía rừng trúc cười lớn: "Nha đầu, thật ra ta rất muốn thử đấu với ngươi một phen, nhưng ngươi lúc nào cũng trốn trong đó không chịu ra mặt..."
Từ phía nào đó của rừng trúc đột nhiên truyền lại những âm thanh dị thường, tiếng nói của thanh y thiếu nữ có chút phẫn nộ: "Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao? Nếu thật sự động thủ, còn không biết ai thắng ai thua đó!"
"Vậy sao ngươi không ra đây?" Hắn nói khích: "Ngay cả tên cũng không dám nói, co đầu rụt cổ..."
"Ngươi... ngươi đang tắm mà... Làm sao ta ra đó được?" Thanh y thiếu nữ dường như muốn dùng lời nói che giấu hành tung của mình, từ xấu hổ trở nên tức giận trả lời: "Hơn nữa sư phụ có nói, không được tùy tiện nói tên cho những nam nhân xấu xa không quen biết."
"Người Hán các ngươi lúc nào cũng nói lễ nghi phép tắc, thật cứng nhắc... Như người Khiết Đan chúng ta, làm gì có nhiều quy tắc thế!"
"Cho nên mới nói bọn ngươi là man tử mà..." Giọng nói của thanh y thiếu nữ đột nhiên trở nên giận dữ: "Ngươi giết nhiều cao thủ của võ lâm Trung Nguyên như vậy, Thác Bạt Phong, ta thật sự không thể nể mặt ngươi nữa rồi!"
Hơn một tháng nay, người thủy chung không hề đề cập đến võ lâm như nàng, giờ trong giọng nói đột nhiên lộ ra vẻ hận thù.
Nàng cũng là người Hán... Những người hắn giết, tất cả đều là tộc nhân của nàng, là người cùng huyết thống với nàng.
Sự thù địch trong lời nói của nàng vừa xuất hiện, tay Thác Bạt Phong lập tức nắm chặt chuôi kiếm. Sau khi tiến nhập lãnh thổ dị bang, mỗi ngày đều phải đối mặt với vô cùng vô tận sát cơ và đe dọa, ngay cả lúc đi tắm, hắn cũng không rời kiếm.
Mặt nước yên tĩnh. Hắn đứng trong nước, nắm chặt kiếm, chăm chú quan sát động tĩnh từ phía khu rừng trúc.
Một làn gió chợt lay động thoáng qua, đột nhiên như không thể cảm giác được tông tích của thanh y thiếu nữ đâu nữa... "Hi hi..." Đột nhiên tiếng cười vọng lại từ sát trên bờ, hắn giật mình quay đầu lại, chỉ thấy cánh bướm xanh không còn trong rừng trúc, mà vô thanh vô tức đứng ngay cạnh bờ hồ, vậy mà hắn không hề cảm nhận được - "Ê, ngươi cầm y phục của ta làm gì!!..." Điều khiến hắn kinh ngạc nhất là y phục để trên phiến đá của hắn đã không thấy tăm hơi đâu nữa. "Ngươi là ăn trộm sao? Mau trả lại cho ta!"
"Thật keo kiệt... Trả thì trả chứ, ngươi tưởng ta thèm muốn đống y phục thối tha này sao?" Nụ cười giòn tan từ bốn phía trong rừng trúc truyền lại, tiếng nói vừa dứt, vang lên những âm thanh khẽ khàng, một đàn bướm từ trong rừng trúc theo gió bay ra, dập dờn trong không khí thật tao nhã.
Như một tấm vải bị cắt rời thành từng miếng.
1
Vương Dật Thiếu: Vương Hi Chi, hiệu Đạm Trai, người Lang Nha, cùng quê với Gia Cát Lượng, sau di cư tới Sơn Âm.
Vương Hi Chi sinh ra trong gia đình có truyền thống thư pháp. Cha ông là Vương Khoáng, bác ông là Vương Đạo, Vương Dực đều làm quan cao trong triều đình và giỏi thư pháp. Ông là nhà thư pháp nổi tiếng thời Đông Tấn. Ông được nhìn nhận không chỉ là danh nhân thời Đông Tấn mà trong cả lịch sử Trung Quốc.