Dạ Thuyền Xuy Địch Vũ Tiêu Tiêu

Quyển 2 - Chương 6: Trăng lạnh

Trời vào đêm, gió càng ngày càng thổi mạnh, như cắt da cắt thịt.

Đám vệ binh gác đêm trên ụ gác đã bắt đầu run rẩy, không ngừng vỗ tay dậm
chân, nhưng chút khí ấm còn chưa đến nổi cánh tay lạnh như băng, đã tiêu tán vô hình. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, chỉ còn vang lên tiếng mõ sắt
lạnh như băng.

Trong đêm đen, chỉ thấy bóng một người nhẹ nhàng
như trộm đạo, chân không chạm đất đang từ hướng trại địch dưới chân
thành chạy tới, không một tiếng động đáp xuống phía trên đầu tường Diệp
thành. Gió thổi mạnh làm lá đại kỳ trên đầu thành tung bay phần phật,
tựa như một cánh buồm no gió, cán cờ cong oặt. Người kia một tay tóm lấy trụ cờ, vô thanh vô tức rơi xuống thành.

Binh lính thủ vệ vừa
mới đi tuần tra qua, người nọ cũng không đi theo cầu thang, từ ụ gác
nhảy xuống, rơi thẳng vào trong thành, chạy thẳng tới trung quân sở tại.

"Đã trở lại?" Nhưng chỉ mới vào đình viện trong quân doanh, đã nghe thấy có tiếng người nhẹ nhàng hỏi một câu.

Người nọ thoáng chấn động, lập tức dừng chân, quay đầu nhìn lại. Ánh trăng
lạnh lẽo, bóng nữ tử đang đứng dưới hành lang trong đình viện càng thêm
thanh lãnh, không vương chút bụi trần. Có vẻ như nàng đợi đã khá lâu
trong hoa viên khuya nay, tóc mai cũng đọng hơi sương. Gió vẫn thổi se
sắt, đang đứng dưới ánh trăng, chỉ nghe tiếng thở dài của nàng loang nhẹ trong gió: "Ôi... Cứ luôn phải mạo hiểm như vậy, không có cách nào tốt
hơn sao?"

Người mới tới tay khẽ run lên, cái gói cầm trong tay ném thẳng xuống dưới bụi hoa "Chớ dọa người thế chứ"

Tuy nhiên, dưới ánh trăng, Thái tử phi bật cười, lắc đầu: "Đầu của trung
thần liệt sĩ này ở đâu ra vậy? Thất đệ, ngươi cũng nói nhỏ cho ta nghe
xem thử sao?" Nàng bước tới, nắm lấy cái đầu máu tươi còn chảy ròng
ròng, sắc mặt rất nghiêm túc "Qua ngày nhất định phải mang đi hậu táng,
để không phụ tấm lòng đầy nhiệt huyết của Dương tướng quân".

"Đã
muộn thế này rồi, sao còn chưa đi ngủ?" Dưới ánh trăng, bóng áo trắng,
tức Hoàng tử Tuyết Nhai sau hồi lâu không nói gì, mới nhẹ giọng hỏi.
Trăm dặm xung quanh trùng trùng trăm vạn quân, cho dù là võ công cao
tuyệt như Nhan Bạch, cũng phải khó khăn lắm mới giấu được nét mặt mệt
mỏi.

"Biết đệ nhất định sẽ không để mặc kệ di thể của huynh đệ,
nửa đêm tất ra ngoài mạo hiểm, ta không thể yên tâm" Trưởng Tôn Vô Trần
lẳng lặng nói "Ta muốn ở nơi này để nhìn đệ trở về. Mỗi lần đệ rời đi,
ta đều lo lắng rằng đệ sẽ không trở lại"

Nhan Bạch cúi đầu, không nhìn vào ánh mắt nàng, chỉ thản nhiên nói: "Không cần lo lắng, trong
lòng ta tự nhiên có cân nhắc. Một mình ta lại mượn bóng đêm mà qua lại,
quân của Vĩnh Lân Vương bên kia cũng không khốn được ta đâu".

Thái tử phi đột nhiên cười cười "Cũng phải... Với thân thủ của đệ, còn chỗ
nào trong thiên hạ mà không đi nổi đây? Nếu không phải vì phụ tá Thái tử Thừa Đức, làm gì đệ phải khổ sở lận đận cho tới tận bây giờ. Thất đệ,
thực sự trong lòng người cũng mệt mỏi lắm rồi phải không?"

Tuyết
Nhai dường như chậm rãi thẩm thấu lời nói của nàng, hồi lâu mới nhíu mày cười mệt mỏi "Cũng tốt, khổ mà có người biết tới, thì cũng không phải
là khổ..." Nụ cười của chàng thật mệt mỏi, thậm chí nét phong trần ẩn
hiện trên môi, nhưng vẻ bi thương và cảm khái trong khóe mắt, lại trải
ra vô tận.

Trưởng Tôn Vô Trần yên lặng nhìn hắn, trong mắt bỗng

nhiên có ánh sáng chớp động, hồi lâu, chậm rãi nói: "Có lẽ, nếu năm đó
tiên đế lập đệ làm Thái tử, thì Ly quốc ngày nay sẽ..."

"Vô
Trần!" Thanh âm của Nhan Bạch bỗng nhiên vang lên lạnh lùng cắt đứt hẳn
lời nàng, không một chút chần chừ. "Chớ nói ra những lời vô dụng, năm đó đúng là phụ thân nàng toàn lực bảo hộ, hoàng huynh mới được sắc phong
làm Thái tử, nàng mới trở thành Thái tử phi. Đáng tiếc sau này quốc vận
suy vong, bôn ba đây đó, bằng không, hôm nay nàng đã là bậc mẫu nghi
thiên hạ rồi".

Chàng dừng lại một chút, đột nhiên cười: "Ta sinh
muộn hơn hoàng huynh năm năm, dù nói như thế nào đi chăng nữa, thì mặt
nào mà chẳng ở sau huynh ấy. Chỉ có một ngoại lệ, đó là ta biết nàng sớm hơn. Nhưng dù thế đi chăng nữa, thì cũng có tác dụng gì đâu?"

Trưởng Tôn thái tử phi cúi đầu, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói "Đã bảy năm rồi.. Giờ đây, giờ đây đệ cũng đã lập phi rồi".

Sắc mặt Tuyết Nhai khẽ thay đổi, không hiểu là cái gì đang lướt qua trên
mặt, cứ như một bóng hồng y nữ tử thô lỗ hung bạo cười lớn đang hiển
hiện trước mắt, nhưng vẻ tịch mịch nơi đáy mắt chàng càng đậm thêm, thở
dài có chút mỏi mệt: "Đúng vậy, cũng không có cách nào... Cũng không
phải! Là ta tự nguyện kết hôn với nàng ta".

"Bạch, ngươi thật sự
rất vất vả..." Đột nhiên, ánh mắt Trưởng Tôn Vô Trần như có ngấn nước,
nàng bật thốt lên cái tên đầy lạ lẫm này, cánh tay run run muốn chạm vào tóc đầy sương gió của chàng: "Chúng ta, chúng ta đã thật sự rất vất vả"

"Dừng tay!"

Ngón tay còn chưa kịp chạm tới, bỗng nhiên nghe có tiếng người quát lớn.

Hai bóng người cùng sững lại, thần sắc vốn thản nhiên của Trưởng Tôn Vô
Trần có phần hơi hoảng hốt, một lúc sau vẫn không dám quay đầu lại xem
thanh âm xuất phát từ phương nào. Tuyết Nhai cũng bị chấn động, ánh mắt
lướt qua bả vai của Thái tử phi, nhìn về cuối đình.

Dưới bóng trăng, bóng hồng y kia giống như ánh huyết chói mắt.

Tuy nhiên, cái bóng màu huyết đó như kết thành một cây băng trong trăng gió lạnh lẽo, cả người và ánh mắt như cùng kết thành băng.

Không
biết Kim Bích Huy đã đứng đó bao lâu, nhưng giờ phút này thình lình xuất hiện, ánh mắt lại lạnh như băng tuyết, bỗng nhiên đi tới, một tay hất
mạnh vào tay Thái tử phi đang sững lại giữa không trung "Ngươi không
được chạm vào. Đây là.. đây là trượng phu của ta!"

Nàng ra tay rất nặng, bốp một tiếng, cánh tay Trưởng Tôn Vô Trần bị đập thật mạnh, cả thân mình lảo đảo.

"Vô Trần" Tuyết Nhai vội vàng đỡ lấy thân mình Thái tử phi nhằm giúp nàng
trụ lại, nhưng Trưởng Tôn Vô Trần thoáng hiện vẻ quật cường, tránh không cho hắn đỡ, loạng choạng một chút rồi cũng đứng vững, dĩ nhiên trên
cánh tay nổi lên một vệt sưng đỏ. Nàng cắn chặt môi, vẻ thong dong tự
nhiên tan biến, hồi lâu, dường như cố lấy hết dũng khí, mới quay đầu lại nhìn Kim Bích Huy đang đứng ở một bên, lòng ngổn ngang thầm nghĩ "Sao
nàng ta lại cùng tới đây? Đêm đã khuya, vì sao mà nàng ta cũng lại vào
trong viện?"

Bóng hồng y như đóa tường vi lạnh lẽo dưới ánh trăng buốt giá. Gương mặt Kim Bích Huy vốn luôn cười cợt, lần đầu tiên mới
thấy nàng mang dáng vẻ không thốt nên lời như vậy, nhìn vào hai người,
khóe miệng giật giật, phảng phất mỉm cười, lại phảng phất bi thương.

"Bích Huy"... Dừng lại một chút, không biết nói sao cho phải, nhưng Tuyết
Nhai đã định thần lại, biết rằng cần phải nói một cái gì đó, cuối cùng
gắng gượng mở miệng "Có lẽ có một chút hiểu lầm ở đây"

Nói ra những lời như vậy, trong nháy mắt, Nhan Bạch cũng tự cảm thấy mình có vẻ là một kẻ tiểu nhân vô sỉ.

"Câm mồm" Kim Bích Huy nhìn chàng lạnh lùng, tựa hồ đã nhìn thấu tâm tưởng
chàng. "Ngươi càng nói, ta càng không chấp nhận nổi ngươi. Đừng tưởng
chỉ có ngươi mới không chấp nhận người khác. Các ngươi, các ngươi tính
làm cái gì" Thanh âm của nàng ban đầu lạnh như băng, thậm chí hơi có vẻ
khiếp sợ, nhưng mới thốt ra được một nửa, giọng nói đã dần dần trở nên
kích động

Nàng nhìn thẳng vào Trưởng Tôn Vô Trần, bỗng nhiên gật
gật đầu: "Tỷ tỷ, thật ra như ngươi xứng đáng là người hắn thích. Như
ngươi mới đúng, mới là loại mà trong lòng hắn tơ tưởng"

Nói xong, nàng cắn chặt răng, Nhan Bạch thấy cánh tay nàng nắm chặt chủy thủ bên
hông, nhất thời hoảng sợ, vội vàng bước lên án phía trước người Trưởng
Tôn Vô Trần, nói "Phu nhân, nàng bình tĩnh lại một chút, có gì chúng ta
từ từ nói được không?"

"Bình tĩnh? Bình tĩnh cái gì mà bình
tĩnh?" Vừa nghe thấy câu này của trượng phu, Kim Bích Huy ngược lại càng nổi giận bừng bừng, ngón tay chỉ thẳng vào Thái tử phi bên cạnh "Ngươi
thích nàng ta có phải không? Nàng ta hoàn mỹ quá nhỉ. Nói cho ngươi
biết, ta..." Ánh mắt hồng y nữ tử lấp loáng bóng nước, cuối cùng run
giọng nói "Ta không cần ngươi nữa!"

Dường như sợ trượng phu lại
nói tiếp gì đó, không để cho Nhan Bạch mở miệng, nàng lập tức nói ngay
câu này. Nhưng dù là một nữ tử quật cường như vậy, sau khi nói ra những
lời này, thì lại có vẻ như muốn khóc.

"Nhan Bạch, ta không cần
ngươi. Ai cần chứ". Nắm chặt tay, Kim Bích Huy ngẩng mặt lên nghiến
răng, nhưng lòng tự tôn bị vũ nhục đau như xé, hiển hiện rõ ràng không
thể che giấu nổi trong đôi mắt sáng ngời của nàng, rốt cuộc nàng không
thèm nhìn bọn họ nữa, quay người sang hướng khác trở về phòng: "Các
ngươi, các ngươi cứ tùy tiện đi! Ngày mai ta sẽ trở về Dương quốc!"

"Đệ muội!" Rồi đột nhiên nghe thấy một thanh âm vang lên, Thái tử phi rốt
cuộc phải mở miệng, cũng không nói thêm, bỗng nhiên kéo nhẹ quần từ từ
quỳ xuống giữa đình viện! Tuyết Nhai hoàng tử cả kinh, có ý muốn ngăn
trở, nhưng nghĩ tới cái gì đó, tay đã chậm lại một nhịp.

Kim Bích Huy hơi dừng chân, ngón tay run lên nhè nhẹ, hồi lâu mới đáp nhỏ "Không cần lo lắng, ta sẽ không nói cho trượng phu của ngươi đâu"

"Không phải vì điều đó, đệ muội nếu như vẫn còn bực bội, giết ta luôn cũng
chẳng sao. Nhưng, van cầu ngươi, xin đừng rời khỏi Thất đệ, xin đừng rời khỏi Diệp thành" Dưới ánh trăng, Trưởng Tôn Vô Trần quỳ gối xuống, nữ
tử cao nhã bình dị như vậy, ống quần trắng như tuyết không ngần ngại quỳ thẳng xuống bùn đất lấm lem, tuy nhiên, nàng hoàn toàn không để ý tới
sự tôn nghiêm cùng thần thái hàng ngày, thấp giọng van vỉ "Cầu xin muội
đừng trở về Dương quốc, thất đệ chẳng làm cái gì cả, chỉ là do ta, tự
mình động tà niệm".

Thấy hành động như vậy của nàng, trong lòng
Hoàng tử Tuyết Nhai có cái gì đang vỡ vụn, - Vô Trần từ nhỏ tới lớn đều như vậy, nhàn nhã u tĩnh, thuộc tầng lớp quý tộc có quyền lực lớn ở Ly
quốc, thế mà, ngày hôm nay nàng chẳng còn để ý đến bất kỳ điều gì nữa.
Phải làm thế này thì giết nàng đi còn dễ hơn, tuy nhiên nàng không phải
vì mình, nàng vì tương lai của quân đội và Diệp thành

Thái tử
Thừa Đức với chàng, đường đường là bậc nam tử, trên người chảy dòng máu
Nhan thị chính thống của Ly quốc, nhưng không có năng lực bảo vệ thiên
hạ Ly quốc, không có năng lực bảo vệ Diệp thành, đến hôm nay, thậm chí
không có nổi năng lực bảo hộ cho Vô Trần.

Trong chốc lát, tim chàng bỗng nguội lạnh như tro tàn, cuối cùng, khổ sở vất vả như vậy là vì cái gì?

Chàng muốn đỡ Vô Trần lên, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, một thân áo trắng quỳ gối dưới ánh trăng, trong đôi mắt nhẫn nhục bao hàm chút thâm ý,
khe khẽ nhìn chàng lắc đầu, ý bảo chàng nên mềm mỏng nhận sai.

"Bích Huy, phải như thế nào thì nàng mới lưu lại? Nàng cứ ra điều kiện, dù
thế nào đi chăng nữa ta đảm bảo cũng sẽ làm cho nàng, chỉ cần đừng khó
dễ Thái tử phi nữa" Nhan Bạch thở dài một tiếng, thản nhiên nói "Mà thực ra, chúng ta đâu có quan hệ gì"

Kim Bích Huy đứng ở cuối hành
lang, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi định tránh đi, nhưng không biết vì sao,
trong lòng cũng dâng đầy những cảm giác phức tạp vừa chua xót vừa khó
chịu, đôi chân như mang nặng ngàn cân, bước đi không nổi.

Hôm nay tại quân doanh, nàng đã thấy qua thảm trạng đói khổ rét mướt trong Diệp thành, ở trong đô thành Dương quốc, vị Kim gia tiểu thư quen ăn sung
mặc sướng hiếm khi gặp trường hợp đói cơm rách áo như vậy - nếu ba ngày sau lương thực không được vận chuyển tới kịp thời như đã hứa... mùa
đông đã đến, trong thành đã cạn sạch lương thực, chỉ sợ giống như lời
dân chúng, xuất hiện trường hợp người ăn thịt người. Đến lúc đó, trong
ngoài giao khốn, quân của Thái tử Thừa Đức khổ sở chống đỡ tới bây giờ,
chỉ sợ cũng nhanh chóng tan rã.

Cuối cùng nàng cũng đã biết, vì cái gì mà một Nhan Bạch như vậy phải nhẫn nhục vào làm rể Kim gia.

Thực ra nàng cũng biết bất đắc dĩ hắn phải làm vậy là do tình thế bắt buộc,
nhưng nàng vẫn không thể tưởng tượng nổi tình hình thực sự lại kinh
người như thế.

Thật ra nàng cũng biết, Hoàng tử Tuyết Nhai là
người như vậy, sẽ không bao giờ bỏ đi tác phong của mình, nhưng, phụ
thân muốn gì mà lại gả mình cho hắn, mà chính nàng, vì cái gì cuối cùng
lại chấp thuận?

Huynh đệ nơi hải thượng đều tin vào số mệnh, nàng là một kẻ kiêu ngạo, nhưng ngẫm lại, nếu tin vào số mệnh, ngược lại
không cần nghĩ nhiều cho phức tạp đối với những vấn đề không có đáp án
như thế này, có thể nói, gả cho Nhan Bạch, cũng là số mệnh của nàng.

"Các người không cần phải như thế - ba ngày sau, lương thảo sẽ được vận
chuyển tới Diệp thành!" Rốt cục, nàng thở dài một tiếng, khóe miệng hơi
nhếch lên một chút, cố ra vẻ cho giống một nụ cười, nhưng vẫn cứng ngắc
"Chớ quên, ta đã từng thề thốt với một người, nếu ba ngày không đến, ta
sẽ mang đầu cho hắn. Ta còn trẻ, tuyệt nhiên không thể nghĩ tới cái
chết".

Hoàng tử Tuyết Nhai và Thái tử phi cùng ngẩng đầu kinh
ngạc, không thể tin nổi là nữ tử tính tình thô hào nóng nảy như vậy lại
dễ dàng đồng ý. Kim Bích Huy mỉm cười, tuy nhiên, nước mắt đã viền quanh mi, đã hai mươi lăm tuổi, nàng đã gặp rất nhiều người, lại chưa có một
lần vừa ý, lần này, Tuyết Nhai chính là một nam tử tốt.

Nhiều
ngày đã qua, nàng từng bước từng bước thấu hiểu lòng dạ cùng tính cách
của chàng, có thể nói, so với cái hình tượng ban đầu là một nam nhân vì
lợi riêng mà cố tình vào làm rể Kim gia, đã có phần khác biệt.

Tuy nhiên, cho dù là như vậy, dù nam nhân này đã làm rể Kim gia, nhưng trái tim lại đặt ở nơi khác.

Nàng không thể tha thứ.

"Đêm lạnh lắm, trước tiên chúng ta về phòng rồi từ từ nói tiếp được không"
Thấy không khí cuối cùng đã dịu đị, Hoàng tử Tuyết Nhai khe khẽ thở dài
một tiếng, đi đến bên tân hôn thê tử nói. Ngoài dự kiến, Kim Bích Huy
bỗng im lặng, không la hét hay gây huyên náo gì cả, chỉ cùng đi khỏi.


Đi ra sân, Kim Bích Huy liếc mắt nhìn chàng, bỗng nhiên hậm hực nói "Nhan
Bạch, ta thật sự muốn cho ngươi một trận". Trong nháy mắt, trong mắt
nàng lóe lên những tia sáng lấp lánh, tựa như một con báo. Hoàng tử
Tuyết Nhai hoảng sợ, nhưng giây lát sau trên mặt cũng hiện ra nụ cười
khổ não - không phải đó mới đúng là phản ứng đích thực của nàng sao?

Tuy nhiên, chàng quả thực không còn đường nào để lui, chỉ còn cách tiến lên thấp giọng nói: "Được rồi, là ta không đúng, nàng đừng bực bội làm gì
cho mất công. Chẳng qua, mong nàng đừng làm cho vận lương viện binh gặp
sự tình gì mà chậm trễ, được không?"

"Đó là điều kiện để ngươi
làm rể có phải không" Kim Bích Huy lại phá lên cười "Ngươi tốn không
biết bao nhiêu công sức, nhẫn nhục như vậy để rước cái nàng "Nữ Ngự Vệ"
trở về, không phải chỉ vì cái đó hay sao? Thật là đáng tiếc, cuối cùng
sơ ý không cẩn thận bị ta bắt gặp được cái vụ gian tình kia, lại bị ta
nắm được cái đuôi chồn trong tay"

Sắc mặt Nhan Bạch đương nhiên
vẫn trầm tĩnh như cũ, chàng cúi đầu nhìn thê tử của mình, vẻ anh tuấn
trên mặt có phần khó hiểu, cuối cùng thở dài nói "Được thôi, ta cam đoan về sau sẽ không bao giờ gặp lại Trưởng Tôn thái tử phi. Ta sẽ luôn đối
xử tốt với nàng"

Tay chàng dừng ở trên vai nàng, không để ý tới
vẻ tức giận kinh người của nàng, kéo nàng ôm vào trong lồng ngực. Kim
Bích Huy căm tức chàng, có điều dáng vẻ văn nhã như vậy nhưng cánh tay
lại có khí lực kinh người, nàng lảo đảo một cái, không kịp giãy giụa đã
nhào vào lòng chàng. Nàng tức giận cố gắng vung tay đẩy trượng phu ra,
nhưng cánh tay chàng nắm vào bả vai nàng cứng như thép.

Hoàng tử
Tuyết Nhai ôm nàng, ánh mắt miên man nhìn vào bóng trăng bàng bạc bên
ngoài ngửa sổ, thần sắc vừa thống khổ vừa phức tạp: "Được rồi, ta sẽ
không gặp lại người ấy nữa. Chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng cho tốt hơn".

Đây là lần đầu tiên vị trượng phu tân hôn của nàng ôm nàng. Tuy nhiên trong khóe mắt nàng, nước mắt lại trào ra.

Lần đầu tiên Kim Bích Huy phát hiện ra, hóa ra, hắn thật là gầy, hoàn toàn
khác hẳn với dáng vẻ phong trần tuấn lãng mà hắn đang biểu hiện ra,
xương quai xanh nổi lên trên vai hắn làm nàng thấy đau. Có thể, gánh
nặng suốt bao năm qua đã khiến hắn phải gầy gò xương xẩu như thế.

"Buông tay ra, không cần thương hại ta!" Cắn chặt răng, trong mắt Kim Bích Huy ánh lên thần sắc kiêu ngạo, đầu nàng bị chàng ấn chặt, tựa vào vai
chàng, hơi thở từ mỗi câu nói của chàng phả nhẹ vào tóc mai nàng, nhưng
thanh âm của nàng cũng ngang ngạnh như không để cho người khác phản bác: "Như tình huống vừa nãy đó, ta cũng đâu có mượn cớ để chiết nhục ngươi, phải không?"

Có phần kinh ngạc, Tuyết Nhai cúi đầu nhìn chằm
chằm vào vị tân hôn thê tử, Kim Bích Huy ngẩng đầu trừng mắt nhìn lại
chàng, thần sắc không giống như mọi ngày, mà phức tạp đến độ không thể
hiểu nổi. Trong khoảng khắc, dường như cảm thấy có một sức mạnh gì đó
không thể xâm phạm nổi, tay chàng chợt lỏng ra..

Kim Bích Huy
giật đầu khỏi vai chàng, ánh trăng trong vắt ngoài cửa sổ rọi ngang qua
gương mặt sáng ngời của nàng, làn mi dài in bóng đen dày đặc trong ánh
mắt nàng. Thanh âm của nàng không còn hoạt bát giống thường ngày, mà hàm chứa trong đó một tiếng thở dài sâu thẳm: "Nhan Bạch, kỳ thật trong
lòng ta rất kính nể khí độ của ngươi. Ngươi là người tốt, cho nên dù thế nào đi nữa, ta cũng không muốn gây khó dễ cho ngươi. Nhưng..."

Nàng dừng lại một chút, quay đầu nhìn ra bên ngoài song cửa, nơi đây, dưới
ánh trăng lạnh, dường như sương giá đang chầm chậm buông xuống.

"Có phải là, trong lòng ngươi không chấp nhận nổi ta?" Kim Bích Huy tuy
cười cười, nhưng ánh mắt lạnh như băng, sau đó quay đầu, nhìn trượng phu chằm chằm, gật gật đầu "Cũng được, ta xuất thân hèn hạ, không có học,
lại không phải là một kẻ tính tình dễ chịu, tuy nhiên, vì vậy mà ngươi
có thể nghĩ ta không có chút đầu óc nào sao. Xem ra ngươi coi thường ta. Ngươi luôn coi thường ta, sao ta có thể chịu gả cho một kẻ như vậy, cho nên..."

Tính cách quật cường của nàng cuối cùng đã nổi lên, ánh
mắt kiêu dũng còn hoen đầy nước mắt, ngạo nghễ nói: "Ta không cần
ngươi".