Đến khi Tiêu Khiết thức dậy, trời đã sáng rõ. Cảm giác mệt mỏi, thân thể đau nhức khiến cô không muốn bước khỏi giường.
Nhưng mà...
Nhìn đồng hồ, đã gần 6 giờ sáng. Sắp tới giờ Niệm Bằng đi học, rồi Diệp Vũ cũng phải đi làm.
Cô bật dậy ngay...
Không còn thời gian xấu hổ vì những dấu đỏ hằn trên cổ, Tiêu Khiết vội vàng làm vệ sinh cá nhân...
Phía dưới có tiếng người...
Diệp Vũ vừa bồng Niệm Bằng khỏi nhà vệ sinh.
-Mẹ....
Cái vóc dáng nhỏ nhắn chạy đến ôm chân mẹ. Cúi xuống, hôn lên má con, Tiêu Khiết dịu dàng:
-Niệm Bằng dậy rồi à? Ngoan quá!
-Chú...chú kêu con dậy. Chú còn tắm cho con nữa.
Nhìn kỹ lại, mái tóc của Niệm Bằng vẫn còn ướt. Người Diệp Vũ cũng ướt nước...Nhưng gương mặt anh không còn cau có mà có vẻ rất vui.
-Làm phiền anh quá...Cám ơn anh...
-Em làm thức ăn sáng đi. Một lát tôi đưa Niệm Bằng đi học cho.
-Nhưng mà...
-Đi với chú nhé Niệm Bằng. Chú cho con đi xe đẹp, chạy êm lắm...
-Dạ.
Bữa cơm sáng đầu tiên của gia đình họ. Niệm Bằng vẫn còn hết sức rụt rè.
Tiêu Khiết đã chuẩn bị tinh thần đón chờ "giông bão" từ Diệp Vũ. Khi sắp đến ngày cưới, hắn luôn tỏ ra hắn học, còn tra tấn tinh thần cô bằng những lời rất khó nghe.
Tiêu Khiết chấp nhận tất cả. Thà rằng không biết. Nhưng 6 năm qua, biết những chuyện xảy ra cho Diệp Vũ, lòng cô luôn cảm thấy áy náy không yên. Thêm chuyện mới. Diệp Vũ bỏ tiền ra cứu Niệm Bằng. Vẫn là cô nợ anh...
-Sao em ăn ít vậy?
Một quả trứng muốn được gấp vào chén cho Tiêu Khiết. Diệp Vũ đang nhìn cô, biểu hiện không hề có vẻ khác lạ gì.
-Tôi...tôi no rồi.
-Niệm Bằng ăn no rồi.
Tiếng trẻ con non nớt. Diệp Vũ gác đũa, lấy khăn lau miệng cho cậu nhóc:
-Vào rửa mặt, thay quần áo rồi đi học. Chú cho Niệm Bằng 15 phút. Nhanh lên!
....Trên chiếc xe đang bon bon trên đường, Niệm Bằng nhìn ra ngoài cửa kính, rụt rè giật giật tay Diệp Vũ:
-Chú ơi chú!....Không phải đi đường này chú ơi! Chú đi sai rồi...Trường của con không cóởđây...
-Ngoan – Diệp Vũ bẹo má nó- Hôm nay chú dẫn Niệm Bằng đi đến một nơi vui lắm...
-Không được đâu...Phải đi học...-Niệm Bằng mếu máo – Mẹ và cô Tăng sẽ phạt...Đau lắm!
-Mẹ và cô Tăng không biết đâu. Chỉ cần Niệm Bằng không nói, chú cũng không nói thì không ai biết đâu.
-Nói dối ạ? Mẹ không cho đâu.
-Không phải là nói dối- Hắn nhếch môi cười, cảm thấy thật mỉa mai. Tiêu Khiết dạy con không nói dối nhưng lại sau lưng Diệp Vũ, dối trá biết bao lần- Chỉ là không nói cho mẹ biết. Hơn nữa chỉ đi có một chút, sau đó đi học trễ. Chú sẽ xin phép cô Tăng cho.
-Dạ...
Niệm Bằng miễn cưỡng bằng lòng. Chú rất đáng sợ, mẹ còn sợ chú...Nếu cãi lời, có thể chú sẽ đánh cả mẹ và Niệm Bằng. Mẹ đánh đã rất đau, chú to lớn vậy, có lẽ đánh còn đau hơn.
Đến bệnh viện, Diệp Vũ một tay bồng Niệm Bằng, một tay đẩy cửa bước vào phòng của Chu Kiều.
-Cơn gió nào thổi anh tới đây vậy? Còn đây là...?
-Đây là con trai của Tiêu Khiết...
-Con của chị Tiêu Khiết? Vậy là...
-Anh muốn em giúp anh thực hiện lấy mẫu xét nghiệm, xem anh...anh có phải là cha của nó không?
Một lần không phải là không được.
Sáng sớm, không nhịn được Diệp Vũ khoác lại áo, bước sang phòng của Niệm Bằng.
Thằng bé có lẽ không quen xa mẹ...Hình như cũng đã khóc. Người cong lại như con tôm, tủi thân ôm lấy gối.
Trong giấc ngủ, nó ngây thơ như một thiên thần.
Chỉ có đôi mày rậm hơi nhíu lại...Giống...Diệp Vũ nhớ lại mẹ cũng từng nói, hắn khi ngủ rất xấu, mày cứ nhíu lại, trông rất khó coi.
Mày rậm.
Chiếc mũi cao này là của Tiêu Khiết...Chỉ có đôi mắt...Đôi mắt nâu...Sao giờ hắn mới đểý, đôi mắt màu nâu nhạt. Mắt Diệp Vũ cũng có màu nâu.
5 tuổi. Chia cách 6 năm. Lần quan hệ cuối cùng...
Đậu Kiều sững sờ không kém:
-Quả thật...nó có nhiều nét rất giống anh...Được rồi...Em cũng không tin, con người như chị Tiêu Khiết lại phản bội anh và nhanh chóng có con cùng người khác.
Cô nhanh chóng ôm lấy Niệm Bằng:
-Niệm Bằng ngoan...Cô Kiều Kiều cắt móng tay và tém gọn tóc lại cho con nha...Sau đó sẽ cho con về với chú...
-Dạ...
...Trẻ con hồn nhiên. Thoáng chốc Niệm Bằng đã quên mất cô giáo, quên mất lớp học, chỉ chú tâm vào ly kem.
-Ngon không?
-Dạ ngon...
-Niệm Bằng này...Chú hỏi nhé?
-Dạ?
-Con...từ nhỏ đến lớn...Con có bao giờ trông thấy ba chưa?
-Dạ...chưa!
-Sao vậy? Mẹ không nói cho con biết ba con làm gìà?
-Dạ...Mẹ chỉ nói...ba đi làm rất xa. Khi con lớn, ba sẽ về...
Ba sẽ về...
Tay Diệp Vũ run run...
Gạt hắn sao?
Nếu đây là con hắn...Là giọt máu kết tinh từ đêm hạnh phúc năm nào thì đâu là sự thật? Tiêu Khiết có phản bội hắn, vì tiền mà buông rơi tình yêu của hai người?
.....Khi Diệp Vũ về nhà, nhà cửa đã gọn gàng và ngăn nắp.
Nhớ lại ý định trước đây của mình khi cho người giúp việc nghỉ ngơi, nhằm mục đích cưới vợ về để cô phải hầu hạ, Diệp Vũ nhún vai tự giễu mình. Hóa ra, khi đầu óc mờ mịt vì ghen tuông, con người cũng trở nên thật nhỏ nhen.
- Anh về rồi à?
Diệp Vũ nhìn bóng người phụ nữ đang luôn tay trong bếp...Giống như một gia đình...Nếu Niệm Bằng là con của hắn thì hạnh phúc sẽ càng trọn vẹn. Hắn sẽ không còn thù hận nữa. Chuyện xưa cũng không cần tìm hiểu. Như Hà Phương Đông từng nói, đều đã là chuyện của hôm qua...
-Ừ...Trưa nay em nấu món gì vậy?
-Em nấu cháo cá...Lúc sáng đi chợ thấy cá rất tươi nên em mua về. Em chừa một con to để làm bữa tối...
-Tối nay cả nhà chúng ta sẽđi ăn nhà hàng vậy. Niệm Bằng rất thích ăn kem. Anh sẽ gọi món kem Italia cho con...
Thái độ dịu dàng, không còn gay gắt của hắn khiến cho Tiêu Khiết không khỏi ngạc nhiên. Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận sự hành hạ từ Diệp Vũ, dù thế nào cũng xem như là bù đắp vì đã làm hắn đau lòng suốt ngần ấy năm trời.
- Chắc Niệm Bằng sẽ thích lắm...
-Ừ!
Hai tiếng sau, Diệp Vũ và Hà Phương Đông cùng đối diện nhau trong một quán ăn nhỏ...
-Cà phê vẫn thơm như xưa.
-Ừ.
-6 năm rồi còn gì...
-Hẹn tao ra đây không phải để thưởng thức cà phê thôi đấy chứ? Muốn gì?
-Mày là người cuối cùng trong đám bạn bè chúng ta gặp lại Tiêu Khiết. Mày thấy cô ấy lúc đó thế nào?
-6 năm trước à?
Tiêu Khiết có vẻ tiều tụy...Khi gặp Phương Đông,cô đang làm người phục vụ trong một cửa hàng...Gặp anh, cô quay đi rất nhanh, sau đó thoáng chốc đã đi như chạy. Gọi Hà Phương Đông vô tâm cũng được. Nhưng một khi cô đã muốn trốn tránh, anh nhất định sẽ chẳng làm phiền tới Tiêu Khiết làm gì.
-Không nhớ nữa. Thấy cô ấy hơi ốm. Vậy thôi...
-Tao muốn làm cho rõ một chuyện.
-Chuyện gì?
-Chuyện cô ấy phản bội tao...Chuyện Niệm Bằng...Nó...nó có phải là con tao không?
-Sao lúc đó mày không làm cho rõ?
-...............
Im lặng...Im lặng vì không biết nói gì.
-Bây giờ lật lại, có ích gì? Chuyện đã qua lâu vậy rồi mà.
-Tao không muốn trong lòng vướng một cái gai..
-Nếu Niệm Bằng không phải là con ruột của mày thì sao? Mày sẽ làm như những gì mày dự định trước đây, hành hạ Tiêu Khiết cho đến khi cả hai sứt đầu chảy máu, đau khổ đều sao?
-Tao...
-Hận một người là hận cả đời...Chuyện cũng đã qua rồi, tại sao còn phải truy cứu làm gì...Yêu và cưới người mình yêu cũng là một hạnh phúc...Hành hạ người ta, bộ sẽ làm mình dễ chịu hơn sao?
-Tao thừa nhận tao ích kỷ.- Diệp Vũ dụi thuốc – Mỗi lần nhớ tới cảnh cô ta và người đàn ông khác, lại còn có con, tao chỉ muốn giết cô ta cho hả giận.
-Thế là yêu quá hóa cuồng rồi. Không yêu mắc mớ gì ghen, có phải không?
Phương Đông nhấp một ngụm trà. Với Diệp Vũ, anh không bao giờ muốn tranh luận. Đơn giản là do quan niệm hai bên trái ngược. Đối với Hà Phương Đông, chỉ cần hôm nay tốt, không cần quan tâm ngày hôm qua chuyện gì đã xảy ra, xấu tốt thế nào.
-Là bạn bè thì giúp mày một chút.Tao sẽ tìm hiểu những chuyện xảy ra trong 6 năm qua...Chỉ mong mày nhớ.Trẻ con là vô tội. Dù thế nào cũng không nên đụng tới đứa nhỏ. Nó vô tội..Hận thù của người lớn, đừng lôi con nít dính vào...