Trong căn bếp ấm áp, vòng tay Phương Đông quấn quanh người vợ. Đang làm thức ăn, An Ninh vùng vằng đẩy anh ra:
-Để yên cho em làm mà...Em nấu chè...Anh lên chơi với anh Diệp Vũ đi!
-Ừ...
Phương Đông lên phòng khách. Niệm Bằng đưa đôi mắt thơ ngây nhìn anh:
-Bác ơi! Sao bác lên vậy?
-Ừ...Bác sợ Niệm Bằng ăn hết bánh của bác nên bác lên coi chừng...
-Niệm Bằng...Gọi là chú thôi con...Con gọi bằng "bác", bác buồn, ăn hết bánh của con luôn kìa.
Niệm Bằng giương đôi mắt to tròn nhìn Phương Đông...Nó cũng thích gọi chú hơn. Nhưng Phương Đông đã nói, gọi là "chú", sẽ bắt em bé trong bụng cô An Ninh ngủ yên, không được ra ngoài nữa...
-Nhưng em bé...
-Em bé nào? Em bé của con ở nhà mà...
-Em bé trong bụng cô...
Hiểu ra, Diệp Vũ cười sặc sụa...Thằng nhóc này, mới bé xíu thế mà đã bị dụ dỗ rồi.
-Không sao đâu con...Con thích em bé thì sau này theo xin cô An Ninh đấy. Chú không có quyền gì đâu...Thấy ba không? Chú cũng như ba vậy. Chú phải sợ cô mà...
-Dạ...
Thằng bé gật đầu, hùng hổ chạy vào bếp:
-Cô ơi! Con sẽ gọi chú là chú...Sau này cô sinh em bé, không được để chú mang đi nha. Cho Niệm Bằng mang về nhà!
Sau phút ngơ ngác, nhìn gương mặt đỏ bừng vì cười của chồng, An Ninh mới hiểu ra...Cô cũng đỏ mặt nhưng là đỏ vì ngượng ngùng, vì hạnh phúc. Tay cũng đặt xuống bụng mình.
...Buổi tối:
-Em! Anh mệt quá...Bóp vai cho anh đi!
An Ninh dịu dàng xoa bóp cho chồng...Được 1 lát, chợt anh lên tiếng:
-Khoan đã...Cách 1 lớp áo không thấy thoải mái chút nào...Để anh...
Anh cởi phăng chiếc áo sơ mi...Thân hình trần trụi của chồng khiến An Ninh càng ngượng hơn:
-Anh...anh mặc áo vào đi! Em....
Cô mặc chiếc áo ngủ bằng tơ màu trắng, quà tặng của mẹ chồng khi bà từ Mỹ về thăm...
Không quá hở hang nhưng phô bày hết những đường cong tuyệt mỹ. Phương Đông cụng nhẹ vào trán cô.
-Tới bây giờ còn ngại sao em? Niệm Bằng đã lên tiếng...Mình cũng nên tích cực một chút...Đừng làm cho người làm chú như anh mất mặt chứ em.
-Anh...
Phương Đông hôn vợ nồng nàn...
Cô cũng hôn lại anh...Nụ hôn vẫn còn nhút nhát nhưng đã chứa trong đó ân tình, không miễn cưỡng, cũng không phải vì xin lỗi.
Anh hơi cuồng nhiệt...Cử chỉ có phần mạnh bạo khiến cô e ngại:
-Anh...nhẹ một chút...Em sợ...con...
Những cử chỉ hơi chậm lại rồi ngừng hẳn. Phương Đông sững sờ:
-Ý em là...
-Em mới thử hồi chiều- Mặt An Ninh đỏ rực nhưng tràn trề sung sướng- Em chắc là...có rồi...
Làm cha?
Phương Đông sững người trong chốc lát...khiến An Ninh cũng phải giật mình:
-Anh....anh Đông!
-Ừ...Em thay đồ đi...Mình đi bệnh viện kiểm tra đi em!
-Anh à...nhưng mà bây giờ...
-Đi kiểm tra đi em...Anh thực sự không chờ được...
——————-
Phương Đông ngồi trước cửa phòng đợi...
Anh đang hạnh phúc...Hạnh phúc là do tay Phương Đông giành lấy và giữ chặt. Một mai tan vỡ, chỉ có thể là do chính anh thôi!
Nhớ lại 2 tháng trước, trong căn phòng nhỏ, anh cũng từng hối hận, tại sao mình lại tạo cơ hội cho họ, lại tháo sợi dây cho họ...Liệu có khi nào...họ làm Phương Đông đau đớn đến chết không?
Anh hình dung đến gương mặt thanh tú của An Ninh, nghĩ đến một cô gái kiên cường, yêu mẹ, yêu bà, không dẹp bỏ lòng tự trọng bản thân...Cô là vợ anh...Và cô không lạnh lùng với anh!
Cho họ một lần đối diện chính là cho mình một cơ hội để tháo gỡ nút thắt trong lòng.
Quả nhiên từ hôm đó An Ninh đã không còn thờ thẫn nữa...Những nụ hôn của cô và anh nồng nàn hơn, toàn tâm toàn ý hơn...Chuyện chăn gối vợ chồng bên cạnh tiếng gầm gừ trầm thấp còn có tiếng rên khẽ hạnh phúc...Trong vòng tay Phương Đông, An Ninh hoàn toàn buông thả chính mình...
Em thương anh...
Tại sao không phải là em yêu anh?
Thương có nghĩa là đã xem anh như một gia đình. An Ninh cần gia đình hơn là cần một tình yêu...Phương Đông đã là người thân thiết nhất đời cô...Trọn đời này cô là của anh...Trọn vẹn!
Một chút phương pháp, buông tay để mình lấy lại được nhiều...Còn nếu mất đi, chỉ có thể trách mình chưa làm cho người ta lưu luyến để xem ngày hôm qua đã là dĩ vãng.
Anh 31 tuổi, cô mới bước qua tuổi 22, cuộc sống hôn nhân còn rất dài, tạm thời thắng không có nghĩa là mãi mãi...Một giây sơ sẩy sẽ để tất cả trở thành bong bóng xà phòng...Vất vả lắm mới tìm được song quãng đường gìn giữ mới là điều phải bận tâm.
Bên cạnh họ còn đó một Kiều Sương Diệp, một Trình Tâm Ninh căm ghét hạnh phúc, sẵn sàng bước vào bất cứ khi nào...
Từ trong phòng khám, An Ninh bước ra:
-Sao rồi em?
-Chúc mừng ông..Bà nhà đã mang thai 5 tuần...Thai rất khỏe mạnh...
An Ninh cười rạng rỡ.
Con cái...Một niềm vui và thêm một gánh nặng...Sinh ra một sinh mệnh vốn khó, đắp bồi cho sinh mạng ấy lớn lên và có ích càng khó gấp đôi.
Phương Đông đưa tay quàng lên người vợ:
-Về thôi em...Anh phải nghĩ thêm vài cái tên của con mới được.
Mọi đau buồn xin gác lại hôm qua...Tương lai cũng đang mở rộng. Còn có một đoạn đường dài họ sẽ phải đi.
———————————————————-
Một kết thúc chưa hẳn là thỏa mãn mọi người. An Ninh vẫn chưa trở lại với gia đình,Phương Đông vẫn chưa hòa hợp và chấp nhận những người thân.Những kẻ xấu chưa bị trừng trị...Song, đời đôi khi là vậy...Chỉ cần ta cố gắng nắm bắt hạnh phúc, đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Mọi thứ thuận theo tự nhiên mà sắp xếp...