Mặt trời mọc rồi lại lặn.
Một ngày dài, hắn ngồi bên giường không nhúc nhích, như tượng gỗ bị mất điều khiển.
Ca Dạ làm như không thấy, vẫn tĩnh tọa ăn uống như cũ, đến gần tối lại còn đi chợ mua khăn trắng. Màn đêm buông xuống, nàng ngồi xếp bằng trên ghế dài ngồi thiền, dùng cách đó thay cho ngủ.
Khi tia sáng rạng đông lần nữa lóe lên từ khung cửa, thiếu niên mới ngẩng đầu, “Tại sao ngươi lại nói với ta những điều ấy.”
Ánh sáng yếu không thấy rõ mặt mũi, nhưng giọng nàng lại vô cùng nổi bật trong không gian tĩnh mịch, có vẻ lạnh lùng không hợp với tuổi, “Đừng tưởng tốt bụng gì, chỉ là ta có một thói quen, cho dù lợi dụng thì cũng phải là đối phương cam tâm tình nguyện. Ta không quan tâm việc có ảnh vệ hay không, nuôi một kẻ ăn không ngồi rồi không liên quan đến việc đau khổ, cho nên không cần phải phòng bị gì cả, dù sao ngươi cũng không mất mát gì.”
”Vì sao... lúc đó lại cứu ta?”
Im lặng một lúc lâu, nàng từ tốn trả lời, “Ta cũng không phải người tốt, nhưng người đã trải qua Chiến Nô doanh và Tôi Phong doanh, không nên chết theo cái kiểu đầy sỉ nhục như vậy.” Nỗi nhục đó còn tởm hơn là giết chết một người, dù có kiên cường đến đâu cũng sẽ có ranh giới cuối cùng không thể nhịn nhục mãi, nàng dành một phần tôn trọng đối với tinh thần ấy, nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
Yên tĩnh một lúc lâu, thiếu niên lại lên tiếng lần nữa.
”Cám ơn ngươi, đã để ta thấy rõ mình phải đối mặt với điều gì.” Hắn nói từng câu từng chữ, “Xin hãy dạy ta, phải thế nào mới có thể làm một sát thủ chân chính.”
Sát thủ, tuyệt đối không chỉ dựa vào mỗi võ công.
Biết xâm nhập không dấu vết, biết tránh né đòn tấn công chết người, biết thận trọng rút lui kiện toàn.
Trọn vẹn ba người mới có thể coi là ám sát đạt chuẩn. Lính mới ở Thí Sát doanh luôn là tỷ số hao tổn cao nhất, kẻ ỷ vào kích động dũng khí nhất thời mà hành thích sẽ thường chết nhanh nhất, cách nghĩ ngu xuẩn nhất chính là cho rằng chỉ cần có lòng hăng hái là có thể thành công. Trong giáo có hình phạt khá nặng với sát thủ thất bại, bọn họ không chỉ khiến nhiệm vụ thất bại mà còn bứt dây động rừng, khiến lần ám sát sau sẽ khó giải quyết hơn.
Ảnh vệ lại không giống Thí Sát doanh, phải phụ trợ chủ nhân thi hành nhiệm vụ toàn diện, cần phối hợp ăn ý rất chặt chẽ, mà quan trọng nhất chính là chấp hành nói một không nói hai, ảnh vệ cũng như cánh tay của chủ nhân, dù có hiểu mệnh lệnh hay không thì cũng phải làm. Hiện tại kinh nghiệm của hắn quá ít, khó một mình đảm đương một mặt được, điều duy nhất có thể làm trong chuyến đi này chính là quan sát tính toán.
Ca Dạ không hề nói lời thừa thãi, dùng cách thức ngắn gọn nhất để giải thích nhiệm vụ lần này.
Mật thám ẩn nấp trong Sa Xa quốc gửi thư truyền báo, dạo gần đây Điền quốc âm thầm sai ám sứ gặp quốc chủ Sa Xa, bí mật mưu đồ cùng chống lại ma giáo, thậm chí còn có Sơ Lặc dính líu trong chuyện này. Một khi ba nước bắt tay đồng minh tào thành mật ước, vậy tất các đại thần trong các nước được giáo vương nâng đỡ sẽ bị thay sạch, mấy năm cực khổ tiến hành nay tràn ngập nguy cơ, duy danh ma giáo ắt sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Thí Sát doanh vẫn chưa khôi phục từ trận đánh nặng của hai năm trước, đồng thời ám sát nhiều mục tiêu cũng khá trầy trật, huống hồ gây thù chuốc oán quá nhiều làm các nước kinh hãi, chống đỡ liên tục cũng không phải là thượng sách, chừng mực của chuyến đi lần này không dễ tí nào, là nhiệm vụ nóng bỏng tay.
Ca Dạ ngước mắt lên từ bản đồ, khẽ mỉm cười, “Ngày mai chúng ta vào thành, yết kiến Sa Xa quốc chủ.”
Mấy ngày trước vương phi của Sa Xa quốc vừa hạ sinh công chúa cho quốc chủ.
Quốc chủ Sa Xa mừng rỡ khôn nguôi, cử hành lễ mừng suốt ba ngày. Đèn đuốc sáng trưng, yến hội sang trọng ngày đêm không nghỉ, bầu không khí chè chén say sưa lan tràn từ cung đình cho đến dân gian. Bách tính cũng vui vẻ chào đón với vị khách nơi xứ lạ, ôn hòa yên vui, phần đông cũng rất khen ngợi quốc chủ, ắt hẳn Sa Xa vương rất được lòng dân.
Ca Dạ giao nộp ngọc sắc ở quan dịch, tiểu lại vừa ra nghênh đón bắt tay thì đã biến sắc, không tự chủ run lên, lẩy bẩy luôn miệng bẩm báo thượng cấp. Phóng mắt khắp Tây Vực, không ai không biết ký hiệu đôi cánh đen là tượng trưng cho ma đầu đáng sợ nhất Thiên Sơn. Mấy chục người Sa Xa đợi sắp xếp công việc không rõ nguyên do, nhìn trưởng quan sở dịch cung kính thỉnh mời trong dáng vẻ gần như sợ hãi, nhìn hai thiếu niên nam nữ xuất sắc kia thoải mái bước lên kiệu, tiến thẳng một đường vào vương cung.
Quốc chủ Sa Xa là một người trung niên đã quá tam tuần. Khách khí lễ độ, không che giấu nổi vẻ căng thẳng trên mặt, một vị văn thần gần đó khẽ ho một tiếng thì mới bình tĩnh lại.
”Hai vị tôn sứ đến Sa Xa đúng là niềm vui bất ngờ, không kịp chào đón, mong tôn sứ rộng lòng tha thứ.”
”Quốc chủ nói gì thế, vốn bọn ta vội vàng đến thăm, đã kinh động đến chủ nhân, trái lại còn có phần thất lễ.” Ca Dạ đối đáp trôi chảy tự nhiên, ngôn từ rất có khí phách, mặc dù dáng vẻ chỉ là đứa con nít, nhưng lại không khiến một ai dám coi thường cả.
”Dám hỏi giáo vương có hài lòng với cống phẩm năm nay của Sa Xa không?” Quốc chủ cẩn thận thăm dò.
”Bổn giáo cùng quý quốc giao hảo ăn ý, giáo vương nhiều lần nhắc đến quốc chủ, đều ca tụng có thừa.”
”Thế thì tốt quá, xin tôn sứ nói nhiều lời tốt với giáo vương hơn, vĩnh viễn kết quan hệ tốt đẹp, Sa Xa vô cùng cảm kích.” Tay khẽ giơ lên, người hầu bên cạnh lập tức dâng khay vàng lên, bên trên toàn là châu báu đá quý, xán lạn chói mắt.
Ca Dạ hờ hững nhìn lướt qua, rồi gật đầu cảm tạ, “Đa tạ thịnh tình của quốc chủ, nhất định tại hạ sẽ chuyển lời.”
”Dám hỏi tôn sứ đến đây là...” Cuối cùng quốc chủ cũng không kiềm chế được.
Ca Dạ như sực tỉnh ra, nở nụ cười nhàn nhạt, “Nay tới là để chúc mừng ái nữ của quốc chủ, cũng không có chuyện gì khác.”
Quốc chủ kinh ngạc khó hiểu, cùng với hạ thần gần đó bốn mắt nhìn nhau. Triều cống không ít, đúng là mỗi lần chúc mừng đều có sứ giả của ma giáo đến thăm thật, chỉ là lần này...
”Trước đây cùng các nước qua lại đều do Kính trưởng lão của quý giáo lo liệu, vậy hai vị là thuộc hạ của trưởng lão sao?” Quan văn ở bên cạnh mở miệng, mỉm cười thăm dò.
”Không sai.”
”Xin thứ cho tiểu thần thất lễ, trước đây thuộc hạ của Kính trưởng lão đa phần là người Tây Vực, hiếm khi thấy thiếu niên anh kiệt nào như hai vị.” Ánh mắt quan văn dán chặt lên người nàng. Người người đều biết, trong các bộ ma giáo chỉ có tổ sát thủ danh chấn Tây Vực là thiếu niên.
”Vị đại nhân này là?” Nàng không đổi sắc, không đáp mà còn hỏi ngược lại.
”Là cận thần Sa Ngõa Lý của ta.” Quốc chủ mỉm cười, vờ như khiển trách, “Không được vô lễ với tôn sứ.”
Không đợi đối phương cúi mình xin lỗi, Ca Dạ đã tỏ ra không hề gì, “Thật ra đại nhân nói rất đúng, bọn ta vốn là thuộc hạ của Quỳ trưởng lão.” Lời thốt ra khỏi miệng, không khác nào trực tiếp thừa nhận mình là sát thủ, người Sa Xa ở xung quanh lập tức tái mặt.
”Chỉ là...” Nàng chậm rãi nói ra nửa câu sau, “Tới đây chỉ đơn thuần là tình cờ mà thôi.”
”Lời của tôn sứ là có ý gì?” Sa Ngõa Lý trấn định hỏi.
Ca Dạ cười nhạt, “Vốn bọn ta đến Đại Uyển làm việc, đúng lúc Kính trưởng lão và tùy tùng đi theo bị giáo vương triệu về núi gấp không cách nào tiếp tục, nên mới sai bọn ta thuận đường đến thăm, để tránh mất lễ nghĩa với quốc chủ.” Nàng khẽ thở dài lấy làm đáng tiếc, “Công việc trong giáo không tiện thuật lại, nhưng không ngờ vì vậy đã làm quốc chủ giật mình, là bọn ta không phải.”
”Đâu có đâu có, chỉ là lâu rồi không gặp Kính trưởng lão nên có phần nhớ, thuận tiện hỏi thăm sức khỏe, mong tôn sứ chớ trách.”
”Quốc chủ khách khí quá rồi, ta thay mặt giáo vương chúc công chúa điện hạ phúc thọ vô biên, yên vui lâu dài.” Ca Dạ lấy danh mục quà biếu từ trong ngực ra, được người hầu chuyển đến trong tay quốc chủ, “Đây là quà tặng của giáo vương, hy vọng Sa Xa cùng bổn giáo vĩnh viễn hòa thuận.”
”Đa tạ tôn sứ, hẳn tôn sứ đi đường đã vất vả rồi, xin mời vào điện nghỉ ngơi.” Quốc chủ thoáng thả lỏng, lúc đứng lên còn tươi cười, “Nay sắc trời đã tối, ngày mai tệ quốc* sẽ mở đại yến tẩy trân vì tôn sứ.”
Nơi ở khá xa hoa, nhưng vương hậu chí tôn chính là như thế. Từ lễ nghĩa cung kính với hai vị sứ giả đây, có thể tưởng tượng được trọng lượng của ma giáo ở các nước Tây Vực. Dâng lên bữa điểm tâm phong phú mê người, nhưng Ca Dạ chỉ nếm mỗi món một ít rồi đặt đũa ngọc xuống, đợi hắn ăn mới dặn dò.
”Thù Ảnh, đi theo dõi một người.”
”Ai?”
”Sa Ngõa Lý.” nàng im lặng tự nghĩ một lúc, “Công phu của hắn không tệ. Ngươi giỏi khinh công cố tới gần chút, nhưng chớ để hắn cảnh giác, xem xem hắn tiếp xúc cùng những ai, đã nói những gì, có bố trí ra sao, cuối cùng bảo mật thám điều tra lai lịch của hắn.”
”Vâng.”
Xa xa đèn đuốc vẫn ồn ào náo động như cũ, đêm nay đã được định trước là có người khó lòng ngủ nổi.
”Sao rồi?”
”Hắn và quốc chủ bí mật thương nghị rất lâu, quốc chủ cho rằng chúng ta muốn lấy kim châu nên mới thuận đường quá cảnh, cũng không phải là nhằm vào Sa Xa, nhưng Sa Ngõa Lý lại không cho là như vậy, thuyết phục quốc chủ tăng cường canh gác, bố trí quân đội bảo vệ tẩm cung cả đên, dạ tiệc ngày mai chính là cơ hội cuối cùng chúng ta gặp quốc chủ.”
Người hầu trên yến hội chắc hẳn có lẫn hộ vệ, muốn ám sát tại nơi phòng bị kín kẽ như thế này, quả thật khó khăn trùng trùng, nàng cười thầm trong bụng, “Còn gì nữa không?”
”Sa Ngõa Lý cũng không phải là người Sa Xa, mà là thương nhân mua bán. Lấy danh nghĩa hư chức nội thần ra vào cung không tới hai tháng, kết giao rất rộng, cũng qua lại với rất nhiều trọng thần. Theo nghe ngóng thì hắn ra tay hào phóng, thường xuyên ra vào tửu lâu tiệm võ.”
”Thù Ảnh, dặn dò ám sứ cố tung tin đồn trong thành, nói Điền vương lâm bệnh nặng, có thể không chữa trị được bất cứ lúc nào. Ngày mai tiếp tục giám sát Sa Ngõa Lý, xem hắn có động tĩnh gì. Nói với người hầu chúng ta lặn lội đường xa cần nghỉ ngơi, ngoài dạ tiệc ra thì những xã giao khác cứ từ chối hết.”
Vâng.”
Trong một ngày, tin Điền vương bệnh năng truyền khắp phố xá, rốt cuộc đến lúc sập tối cũng lọt vào tai Sa Ngõa Lý. Sau khi nghe tin thì ngạc nhiên một lúc lâu, nhanh chóng chạy vào xe ngựa, quát mắng phu xe lệnh đi đến một biệt uyển.
Ca Dạ nghe báo cáo giống y như trong dự liệu, nàng cụp mắt nhìn lòng bàn tay. Tay rất nhỏ, đầu ngón tay bé nhỏ đáng thương, như hẹ tây tạc từ ngọc đá, nàng từ từ co lại nắm thành quyền.
”Cách dạ tiệc còn nửa canh giờ, rất tốt.”