Dạ Hành Ca

Chương 20: Lật đổ

Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Sa Ngõa Na dùng mũi chân nâng mặt nàng lên, quan sát toàn thân nữ hài bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

“Ngươi còn gì để nói không?”

Ca Dạ lắc đầu, cũng quyết định không lãng phí sức lực nào nữa.

“Tuyết sứ tôn quý cao ngạo cũng có lúc thê thảm thế này đây.” Hắn chậc chậc, đảo mắt nhìn thị vệ xung quanh, “Chư vị nói xem nên phục vụ nàng ta thế nào đây.”

Mấy gã nam cười ồ lên, bỉ ổi mờ ám nói không ra lời.

“Trái lại ta muốn… Không biết Sa Ngõa Na đại nhân có thể tác thành không.” Thị vệ đứng gần nhất mở miệng, không chút che giấu dục vọng.

“Không chê còn nhỏ à?” Sa Ngõa Na nhạo báng.

“Mặt đẹp là đủ rồi, vẫn chưa chơi qua người nào xinh xắn như nàng ta.” Một thị vệ khác lại gần, càn rỡ quan sát, tựa như người dưới đất đã hoàn toàn trần truồng.

“Tuyết sứ trên Thiên Sơn, các ngươi không sợ?”

Do dự chỉ xẹt qua trong nháy mắt, rồi lại bị sắc dã chiếm hết lòng.

“Ai biết được, chẳng lẽ điện hạ còn để nàng ta sống thoát ra sao.” Mọi người cười xôn xao, Sa Ngõa Na cũng cười theo, thị vệ gấp gáp bắt đầu động thủ xé y phục của Ca Dạ.

Hắn khoanh tay thờ ơ đứng xem, “Đợi đã, các ngươi không chê bẩn sao, trên người nàng ta toàn là máu.”

“Ý đại nhân là?” Nghe ra ắn có dụng ý khác, một thị vệ ngăn đồng bọn lại.

“Nhìn cả người Tuyết sứ toàn máu với mồ hôi, khó coi biết bao, sao không lấy nước muối tắm cho nàng nhỉ?”

Bọn thị vệ trố mắt nhìn nhau, vết thương nặng như thế, dùng nước muối thì chỉ sợ đi tong nửa cái mạng. Sững sờ một chốc, Sa Ngõa Na âm hiểm mở miệng.

“Chư vị đau lòng rồi?”

“Cứ làm theo lời đại nhân nói vậy.” Thị vệ dẫn đầu vội chỉ huy đồng bọn hành sự.

Chỉ chốc lát sau, một thùng nước muối ấm đã được chuẩn bị.

Ca Dạ vẫn không mở miệng, nắm chặt quyền nằm rạp trên đất.

Khi cả thùng nước hất lên người, cuối cùng không nhịn đau được phải lăn lộn.

Nước muối hòa lẫn với máu chảy xuống từ trên người, trong mật thất chỉ có tiếng lăn lộn vang vọng. Nàng co tròn mình lại, co giật liên tục không đè nén được, hít hà rất dữ, đau đến vô cùng nhưng vẫn chẳng bật thốt câu nào. Tóc đen ướt nhẹp dán vào trên gò má, trên mặt toàn là nước, ảm đạm như sương.

Phải một lúc lâu sau mới dừng lăn, người không ngừng run rẩy.

Sa Ngõa Na giơ chân đạp nàng, vừa tàn nhẫn lại sảng khoái.

“Mùi vị thế nào? Có thể đền lại một đao chém đứt đầu của ngươi không?”

Ca Dạ chỉ làm như không nghe thấy.

Hắn ta không cam lòng, dần dùng lực đè nặng hơn, ép cho nàng phải cuộn tròn như tôm.

Ngay cả thị vệ xung quanh cũng không khỏi biến sắc, tiến lên khuyên can.

“Đại nhân cẩn thận, nếu cứ tiếp tục thế nữa thì sẽ bỏ mạng mất.”

Một lúc lâu sau hắn mời dời chân đi, thấy khóe miệng nàng còn rỉ tia máu, bỗng bật cười.

“Bây giờ đến lượt các chư vị rồi, xin hãy tận hứng.”

Trong mật thất vang lên tiếng xé xiêm y roẹt roẹt.

Mấy đôi tay đen đủi xé y phục của nữ hài từ các góc khác nhau, nàng cật lực vùng vẫy, nhưng chỉ phí công mà thôi, trên sàn nhà dơ bẩn để lại một dấu vết ẩm ướt.

Thân thể trắng như tuyết nhanh chóng phơi bày, đôi vai gầy gò, eo thon mềm mại, ngực hơi nhô lên, đôi chân trẻ con dài nhọn, không chút ngăn trở lộ ra trước mắt mọi người, vết roi đỏ thẫm trải rộng, lại kích thích dục vọng.

Đám người không nhịn được cúi đầu gặm cắn, lưu lại mọi dấu vết trên da thịt non mềm, tùy ý vuốt ve thân thể trần truồng, như một đám ác thú vây quanh bữa tiệc thịnh soạn.

Ca Dạ cố cắn môi, bàn tay vô lực lần mò trên không trung, dường như đang muốn tìm thứ gì đó để chống đỡ, rồi bỗng người cứng đờ. Bàn tay vô ý sờ vào chậu lửa sau lưng, nhất thời trong không khí bốc lên mùi da bị phỏng rộp, mặc dù kịp thời rút tay về, nhưng vẫn bị cháy một mảng lớn.

Sa Ngõa Na hứng thú nhìn cảnh trước mắt.

Mấy gã nam nhân cường tráng xúm lại nữ hài gầy yếu, có kẻ xoa lưng từ phía sau, có kẻ nằm trước ngực, còn có kẻ mở chân nàng ra định xâm phạm tiến vào, trong phòng toàn tiếng thở gấp và liếm láp.

Từ sau khi trơ mắt nhìn huynh trưởng bị giết, hắn đã mong đợi cảnh này lâu lắm rồi.

Vô tình liếc nhìn người trong góc tường, ánh mắt cuồng nộ trong bóng tối như muốn cắn xé người khác, nhưng vì huyệt đạo mà không thể động đậy, đôi ngươi sáng rực sắc đỏ như chó sói, ngập tràn hận ý.

Nhìn ánh mắt quen thuộc ấy, hắn bật cười, rốt cuộc đã có người có cảm thụ giống hắn năm đó.

Rồi đột nhiên con ngươi đối phương co lại, chuyển thành kinh ngạc.

Kinh ngạc…?

Hắn quay đầu lại, chẳng biết từ lúc nào tiếng thở dốc đã biến mất.

Nữ hài khó nhọc mở bàn tay ra, đẩy cái đầu nằm trước ngực mình ra, đám nam nhân bị sắc dục làm mờ mắt đã bặt hơi, không hề phản kháng.

Nàng khó nhọc quỳ đứng lên, nhặt lấy kiếm thị vệ ném ở một bên, hung ác chém xuống.

Một kiếm lại một kiếm, chém cho máu tươi tung tóe.

Người lõa lồ, tay nhỏ bé, dùng hết sức chém.

Những thị vệ kia kinh hãi cực độ, nhưng chỉ có thể nằm trên đất như miếng thịt không cách nào phản kháng, trơ mắt nhìn lưỡi dao sắc bén cắt rời thân thể. Đâm, chọc, chẻ, bổ, kiếm cứ vào thịt, máu tươi nhanh chóng trào ra từ tay chân, mùi tanh ngập tràn căn phòng.

Hắn trợn mắt há mồm, muốn bước lên ngăn cản, nhưng lại phát hiện tay chân mình không hề nghe theo sai khiến, chản nản dựa vào cột trượt xuống đất, âm trong miệng cũng biến mất.

Chỉ còn lại tiếng kiếm sắc chém vào thịt người.

Nữ hài ngẩng đầu lên, trên gương mặt tái nhợt bắn đầy máu tươi, hờ hững lạnh như băng, giống như ác quỷ muốn đòi mạng người.

Đẹp đến cùng cực, mà cũng ác đến cùng cực.

Xé lấy một mành vải quấn quanh cơ thể, nàng cật lực bò đến gần người bị giam hãm, rút đoản kiếm mắc nơi tay đóng xuống đất ra.

Đầu ngón tay gỡ trâm cài đầu, thân trâm nhìn bình thường nhưng lại trống ở giữa. Nàng đổ ra một viên thuốc đút vào môi hắn, lại lấy ngân châm ra, đâm vào huyệt đạo tương ứng rồi chậm rãi chuyển động, rất nhanh đã nghe thấy tiếng xiềng xích leng keng.

Nàng ho khụ, cố nhịn một búng máu.

Lục lọi lấy ra mấy chai thuốc từ trong ngực Sa Ngõa Na, ngửi từng lọ một, rồi lại chọn ra một lọ tự uống một viên, số còn lại ném hết cho thiếu niên đã có thể ngồi dậy.

Theo tiếng xích loảng xoảng bị đứt, nỗi tuyệt vọng hoàn toàn ùa vào đầu.

Dưới ánh lửa, gương mặt thanh lệ dính máu đẹp như la sát, một tay cầm lấy kiếm còn đang nhỏ máu.

“Ngươi thua rồi.”

Đây là âm thanh duy nhất hắn nghe thấy.

Một kiếm chém đến, dứt khoát chém rơi đầu hắn.

Cùng lúc với chiếc đầu rơi xuống đất, nữ hài mất đi sức lực cuối cùng, mềm oặt khuỵu xuống. Không đợi chạm đất, người đã được đỡ ôm ngang từ phía sau.

Chỉ nháy mắt đã ra khỏi bí thất đầy máu tanh.

Bên ngoài đêm đã khuya, không biết đã bị nhốt bao lâu rồi.

Vẫn còn trong vương cung, vị trí chếch nghiêng, ra khỏi uyển môn là vào rừng rậm.

Trong bóng tối không thấy rõ phương hướng, hắn chỉ nhảy vụt dựa vào bản năng, băng xuyên qua cánh rừng.

Bôn ba hồi lâu, cơ thể trong ngực dần ngưng run rẩy, nhiệt độ càng lúc càng thấp.

Vạt áo trước ngực bị kéo lấy, hắn cúi đầu, Ca Dạ đưa tay chỉ vào một hướng trong rừng.

Hắn chạy đi theo hướng được chỉ, tiếng rào rào nước chảy càng lúc càng rõ, một vòng trắng bạc hiện lên dưới ánh trăng. Một con suối đổ xuống từ núi cao chót vót, tạo thành một cái đầm nhỏ.

Hắn dừng lại bên bờ, bỗng Ca Dạ vùng vẫy đi xuống, tập tễnh đến gần mé đầm.

“Ca Dạ!”

“Mau tránh ra!” Nàng lạnh lùng quát mắng, không có hung dữ, gạt cánh tay đang ngăn lại của hắn, “Ngươi cút xa ra cho ta.”

Hắn đứng yên, nhìn nàng bước vào làn nước lạnh băng, dùng sức lau chùi thân thể nhỏ bé. Vết thương chồng chất lại lần nữa rỉ ra máu tươi, dường như không cảm thấy đau đớn là gì, chỉ biết rửa sạch vết dơ bẩn đáng căm hận đi.

Đêm trăng sáng ngời, trên cơ thể trắng trong như ngọc chi chít vết thương, như có cây mây màu đỏ sậm leo bò khắp toàn thân, đẹp đến kinh diễm lại vô cùng quỷ dị.

Tây Cương cuối thu, trên mặt nước vẫn còn băng mỏng dập dềnh.

Hắn cố nhẫn nhịn, nhưng rồi đến cuối vẫn không nhịn được, nhảy vào trong nước kéo nàng lên bờ.

“Cút ngay!” Nàng dùng sức giãy giụa. Hắn vẫn kéo chặt nàng, không để nàng động đến nước lạnh thấu xương nữa. Trong cơn điên cuồng, nàng dồn hết sức tát thật mạnh.

“Cút!”

Một cái tát tai giòn tan rơi xuống má.

Hắn vốn có thể né, nhưng vẫn để mặc chịu ăn tát, ôm chặt lấy cơ thể gầy gò trong ngực không buông.

Trong tim, như có mười triệu thanh đao cắm vào.

Trên người Ca Dạ có vô số vết thương.

Vết roi chồng chất, vết xích in hằn, trên mặt có dấu tay, ngón tay cháy bị thương, bên sườn có dấu chân bị đạp, nhưng nhức mắt nhất, là vết cắn bầm tím trải rộng.

Hắn bôi thuốc cho nàng, trong hôn mê nàng mới có thể lên tiếng rên rỉ.

Môi đã bị nàng cắn nát bấy, cố kiềm chế đến cực hạn mới đổi lấy được một cơ hội sống.

Độc dược giấu trong kẽ tay, chỉ khi có lửa đốt thì mới có hiệu lực.

Vào lúc này đang ở mật trạch trong ám gian ma giáo, nàng ngủ rất sâu, nhưng giữa chân mày vẫn nhíu chặt.

Ngoài bôi thuốc, hắn hoàn toàn không biết phải làm gì.

Nàng dùng phương thức của mình để bảo vệ hắn, chạy ra khỏi sinh thiên. Phải trả một cái giá thê thảm đến thế.

Người ngồi bên mép giường lẳng lặng ngắm nhìn nữ hài đang ngủ say, rồi bất chợt chôn mặt vào giữa hai tay. Tựa như có roi vô hình quất vào người, liên tục run lên không thể kiềm chế, nỗi nhục nơi đáy lòng khó mà biến mất nổi.