Dạ Hành Ca

Chương 13: Nước ngầm

Về sau nói thêm những gì, hắn đã không còn nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ cứ hết một ly lại làm một ly, Cửu Vi nói chuyện trời nam biển bắc, nhưng trong đầu hắn trước sau chỉ có khuôn mặt cứng nhắc hững hờ quanh năm kia. Là bờ vai gầy gò, eo thon nhỏ, mắt đen như màn đêm, cùng âm thanh trong vắt êm tai quanh quẩn không rời.

Trong mơ màng có người cười nói khanh khách rót rượu liên tục cho hắn, bất tri bất giác lại càng uống nhiều hơn. Nữ nhân lạnh lùng vô tình, tàn khốc đa trí, vĩnh viễn như đứa bé không thay đổi choán hết mọi suy nghĩ trong hắn. Rốt cuộc là tình cảm phức tạp thế nào, hắn cũng không biết, cứ như có ma chẳng dừng lại được.

Nhìn người đã say khướt ngã trên ghế mềm, Cửu Vi thầm thở dài, cúi người ôm hắn tới trên tháp, rồi quay đầu lạnh lùng sai bảo: “Phải coi sóc cho tốt vào, không được phép để lộ nửa câu về chuyện tối nay.”

Yên Dung đáp vâng, Cửu Vi nhìn lướt qua rồi lại thở dài một tiếng, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ như lúc đến, biến mất trong màn đêm nồng đậm. Nữ tử xinh đẹp khép lại cánh cửa, ngồi bên mép giường ngưng mắt nhìn người đã say ngủ, dùng ngón tay vuốt nhẹ hàng mi khẽ chau, từng tấc từng tấc dời đến khuôn mặt điển trai trẻ tuổi.

“Nàng ta có đẹp thế không?”

“Các người ai cũng nhớ đến nàng ta, một người hai người ba người, ngay cả trong mơ… cũng nghĩ đến nàng…”

Âm thanh gần như là mê sảng dần biến mất, đưa tay cởi áo dài ủng đen cho hắn, tháo rũ mành sa xuống, rồi lại đốt hương an thần ở trong lư. Mùi thơm lan tỏa trong màn đêm yên tĩnh, tia sáng cuối cùng cũng theo đó mà tắt, bóng tối nặng nề chôn vùi mọi thứ.

Đến khi tỉnh lại, nhất thời hắn không biết mình đang ở đâu.

Mành sa rũ xuống, gối đỏ chăn gấm, bên người còn có một mỹ nhân đang ngủ.

Hắn bật nhanh dậy, cơn choáng váng do say bất ngờ ùa đến, đầu óc không tránh khỏi quay mòng mòng. Một đôi tay mềm mại đỡ lấy trán hắn, vén chăn lên đứng dậy rót một bát canh giải rượu ấm.

“Đêm qua công tử đã uống nhiều rồi.”

Hắn nhận lấy bát ngọc, không dám nhìn kiều dung dưới nắng ban mai, những ký ức hôm qua ùa về trong đầu, hắn phiền muộn nguyền rủa. Cửu Vi đáng chết, nếu không phải do hắn ta thì sao lại say qua đêm ở đây chứ.

“Ta… liệu có…” Hắn không hỏi được, chỉ cảm thấy mặt dần nóng lên.

Mỹ nhân che miệng cười, đoán được ý người cung cấp câu trả lời.

“Công tử say ghê quá, chỉ ngủ thôi, không làm gì cả.”

Tim hắn nhất thời thả lỏng, rồi lại cảm thấy áy náy, “Xin lỗi, đã quấy rầy cô nương rồi.”

“Công tử nói gì vậy chứ, Mị viên vốn là nơi tìm vui mà.” Bàn tay thon nhỏ cuốn mành lên, trong căn phòng dần dần sáng bừng, “Chỉ mong công tử có thể thường xuyên đến đây ngồi, tuy Yên Dung không thể phân ưu, nhưng có thể đánh đàn để công tử thưởng khúc cũng tốt rồi.”

Mỹ nhân trước song cửa xõa tung suối tóc dài qua vai, xinh đẹp đầy quyến rũ, tựa như hoa thơm dụ dỗ người đến hái. So với người xa xôi không thể với tới kia, có lẽ cái ôm ấm nồng dành cho nàng ta sẽ càng chân thật hơn, có lẽ đây mới là thâm ý của Cửu Vi trong lần gặp mặt này?

Nhất thời hắn run lên.

Ao xanh trong thủy điện được ánh ban mai phủ một tầng nắng nhạt.

Màn sương mù mỏng bao trùm lấy ao, mê lỳ lại hòa hợp, cảnh sắc mông lung, làn hơi lạnh thấm ướt vạt áo. Bước qua cầu nhỏ trong ao đi vào trong điện, bất chợt bước chân dừng lại.

Bên bờ hành lang, trên đài hòa tầng tầng lớp lớp, một bóng người nhỏ bé đang ngồi trên ghế dài ở hành lang.

Gió buổi rạng đông thổi phất phơ, vạt váy trắng tựa tuyết khẽ tung bay, cô đơn mà tịch mịch như đường phác họa bất biến, dưới chân ghế đầy những mảng hoa rơi thưa thớt, đầu ngón tay mảnh khảnh bị chất dịch hoa nhuộm màu đỏ tươi, hệt như không phát giác có người đến, nàng từ tốn xé một miếng cho vào miệng.

Ca Dạ yêu hoa, hạ lệnh chuyển tất cả hoa ở hoa uyển cũ đến đây, nàng rất ít khi hái hoa, thi thoảng lại có thói quen hái hoa, ngắt mấy cánh thưởng thức, mà những lúc làm như thế, hơn phân nửa tâm tình không hề tốt chút nào. Lại gần rồi mới phát hiện chân váy đã bị sương mù thấm ướt, chẳng biết đã ngồi bao lâu rồi, tóc đen dính vào trên trán, mặt tái mét gần như trong suốt.

“Cô…”

Tròng mắt đen dính làn hơi sương mù, chẳng khác gì đá quý phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Chỉ nhìn một cái, hắn lập tức im miệng, không biết nên nói gì nữa. Khoảng cách giữa họ chính là xa xôi hời hợt như thế, mãi không thể nào đoán được Ca Dạ đang nghĩ gì.

Ghế hơi cao, chân nàng rũ xuống trong không trung, đôi chân trắng tựa tuyết nhẹ đung đưa, ngón chân tròn nhỏ vô cùng thanh tú, chỉ rộng chừng một bàn tay chưa lớn hẳn, lòng bàn chân bám ít bùn, trên làn da trắng múp ấy lại trông rất chướng mắt.

Không biết trúng phải ma chướng gì, quỷ xui thần khiến thế nào hắn lại khuỵu đầu gối chân trái xuống, lấy ống tay áo lau khô cho nàng, ngón tay vừa chạm đến mắt cá chân lạnh như băng thì nàng lập tức rụt về, nhưng lại không né tránh mà để mặc hắn lau đi. Hai chân xinh xắn cùng mắt cá mảnh khảnh, như tạc thành viên ngọc óng ánh, mà đồng thời cũng như ngọc không hề có nhiệt độ, nếu không phải trong lòng bàn tay có xúc cảm mềm mại trơn láng, thì thật không khác gì một thứ đồ chẳng có sinh mệnh.

Nắm lấy hồi lâu, đầu óc chợt trống rỗng, đôi chân lạnh tựa băng cuối cùng cũng có tí xíu độ ấm.

Bất chợt trong tay trống rỗng, nàng để chân trần nhảy xuống ghế, vạt váy tung bay quét đất, bước qua bãi hoa bừa bộn, lướt qua mặt đất lát gạch vuông, trong nháy mắt đã rời đi xa, chỉ còn lại hoa đỏ đầy đất, lá cành bừa bãi, phảng như đấy chỉ là một giấc mộng trong buổi sớm tinh mơ.

Ca Dạ làm việc rất ít lưỡng lự, nhưng lần này không thế. Giáo vương hạ lệnh nàng cũng đã tuân chỉ ở trên điện, nhưng đến lúc quay về lại suy nghĩ rất lâu, tháo một phần lại một phần tình báo các nước đưa đến nhìn xem, cứ đắn đo mãi không thôi, trầm ngâm chưa đưa ra quyết định.

“Cô đang lo gì thế?”

Nghe thấy hắn hỏi, nàng ngồi dậy, tỏ ý khép cửa lại. Hắn tiện tay che đi nghi ngờ trong bụng, rất ít khi thấy nàng thận trọng như thế.

“Thời cơ lần này không đúng.”

“Là có ý gì?”

“Hiện nay thế cục của Khâu Tư rất phức tạp, tả đại thần đã chết, tuyệt đối không đơn giản như thù nhà mà Nhã Lệ Ti nói.” Ngón tay bé nhỏ chỉ vào một mật báo, “Khâu Tư vương đã lên ngôi lâu năm, sủng ái ấu tử do trắc phi sinh, còn triều thần bị lạnh nhạt lại ủng hộ trưởng tử Xích Truật, muốn phế trưởng lập ấu, ấy chính là điều giáo vương mong đợi. Nhiều năm qua Xích Truật đã tôi luyện trong quân đội, anh dũng quả quyết, đã sớm bất mãn với việc triều cống, một khi hắn kế vị tất sẽ khó nằm trong tay, quân đội của Khâu Tư được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh nhẹn dũng mãnh vũ dũng, cưỡng ép ám sát chỉ sợ sẽ hao tổn nặng, không thích hợp lấy cương áp bách, nên trong giáo mới nhất quyết nâng đỡ trắc phi ấu tử.”

Ấu tử lại không được triều thần ủng hộ, chỉ có thể nghiêng về ngoại thích, vì để củng cố địa vị nhất định sẽ tuân theo ma giáo, như vậy mới gạt bỏ được đại thần phản đối, vì tự vệ mà trở thành bù nhìn trong tay giáo vương, lấy mưu đồ tùy tiện triệt tiêu một mối nguy tiềm tàng khó giải quyết, thủ đoạn như thế Ca Dạ vô cùng thành thạo.

Tuy trong bụng biết thế, nhưng hắn vẫn hỏi, “Tả đại thần là người của phe nào?”

“Tả đại thần vốn trung gian, không thiên vị ai, nên giáo vương phóng túng cho thỉnh cầu của Nhã Lệ Ti, dù sao giết chết hắn cũng có thể cảnh cáo lập uy, để một vài hạ thần đang dao động đưa ra quyết định.”

“Nhưng nếu như thế sẽ kích thích phải phe bảo thủ, làm bọn họ càng thêm căm thù giáo vương, quay sang ủng hộ Xích Truật.”

“Xem ra hiện giờ chính là như vậy.” Ca Dạ cười lạnh, “Đúng lúc vừa mới nhận được mật báo, tả đại thần có liê lạc với quốc hữu Cô Mặc, từng có nhiều ngăn trở trong quân chính của đại vương tử Khâu Tư.”

“Cô Mặc? Không phải mấy năm trước từng có chiến sự với Khâu Tư ư?”

“Có lẽ là bị Cô Mặc mua chuộc nên mới tận lực chĩa mũi nhọn như thế, thậm chí còn góp lời mong quốc chủ Khâu Tư cắt giảm quân đội, đoạt lại quân quyền của Xích Truật.”

“Nghe thì có vẻ là nhân vật hữu ích với chúng ta.” Hắn không khỏi châm biếm, từ trước đến nay Ca Dạ rất giỏi lợi dụng nội thần vì lợi ích mà bán đứng quốc gia.

“Hắn che đậy rất tốt, ngoài mặt trung thành tận tâm, như hoàn toàn lo nghĩ cho dân sinh, lại còn là cậu của Xích Truật, nên mới được quốc chủ tin cậy như thế.” Bỏ qua một quân cờ thượng cấp ấy, nàng hơi tiếc nuối, “Sớm biết thế thì chẳng thà mua chuộc trực tiếp, ta đoán là do tả đại thần cảm thấy đứa cháu ngoại này quá khôn khéo khó điều khiển nên mới thế.”

“Như vậy thành ra cậu ruột chết đi lại có lợi cho Xích Truật.”

“Loại trừ kẻ gian trong nhà, kích thích cừu hận của toàn thể trên dưới Khâu Tư với giáo vương, lại còn có đầy đủ lý do chỉnh đốn quân bị sẵn sàng ra trận, xét về thanh thế thì hoàn toàn áp đảo ấu đệ, thật đúng là nhất cử lưỡng tiện.” Nàng hờ hững phê bình, không khỏi có thái độ tán thưởng, “Nếu dâng tặng Nhã Lệ Ti là mưu kế của Xích Truật thì ta cũng không bất ngờ.”

“Chỉ sợ giờ đi Khâu Tư không phải là thời cơ tốt.”

“Rất là tệ hại.” Nàng hừ nhẹ, “Càng có khả năng Xích Truật sẽ treo đầu ta ở trên thành để biểu thị công khai với trong giáo, cắt đứt lòng phục tùng.”

Hắn biến sắc, nhìn nàng đi lại quanh phòng, do dự khó quyết.

“Đối thủ lần này, rất không đơn giản.” Ca Dạ lẩm bẩm.

“Hay là để ta đi giết hắn.”

Ca Dạ ngước mắt lên suy nghĩ trong một khắc, “Không được, lúc này nhất định Xích Truật sẽ phòng bị rất nghiêm, khả năng thành công không lớn, huống hồ giết một trọng thần, kích thích thù hận của cả Khâu Tư lại càng khó chỉnh lý hơn.”

“Vậy thì ngày mai lên điện tường trình với giáo vương, bắt Nhã Lệ Ti trước?” Trong bụng hắn cũng tự biết khả năng thành công không lớn.

“Nhã Lệ Ti đã dám vào giáo chính là ôm lòng liều chết, lúc này lại không có bằng chứng thật, chỉ dựa vào suy đoán không đủ đả động đến người được giáo vương sủng ái, làm sao có thể mở miệng chứ.”

Trái phải đều không được, giáo vương lại hạ lệnh Ca Dạ đến Khâu Tư, nguy hiểm trong chuyến đi lần này có thể tưởng tượng được. Hắn cụp mắt nhìn bản đồ trải rộng trên án, trong phòng yên tĩnh vô cùng, một lúc lâu sau, một ý nghĩ mơ hồ hiện lên.

Hắn bất ngờ đứng dậy, chẳng biết từ lúc nào Ca Dạ đã đi đến cạnh án, tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm mục tiêu, một nụ cười chúm chím khó phát giác xuất hiện bên mép, “Ngày mai xuống núi, đến Cô Mặc trước.”

“Ta đi với cô.”

Ca Dạ ngạc nhiên ngước mắt nhìn, “Không cần, ta dẫn hai người trong Lục Dực đi theo là được.”

“Ta đi.” Hiếm khi thấy hắn khăng khăng như vậy.

Ca Dạ im lặng hồi lâu.

“Tùy ngươi vậy, dặn bọn họ chuẩn bị đồ đạc đi.”