Đã Có Anh Trong Nỗi Nhớ Của Em Chưa?

Chương 24

Trường tôi kỷ niệm mười năm thành lập cùng dịp 20.11, nên vô cùng hoành tráng. Từ cuối tháng mười, phong trào thi đua học tốt dạy tốt đã được phát động. Tụi lớp B1, B2, B4, B5… thi nhau đăng ký tiết học tốt trong khi lớp tôi im thin thít. Thay vào đó chúng tôi tham gia mạnh các hoạt động ngoại khóa.

Thịnh ước tính có tới ba tiết mục để đăng ký trong ngày Nhà Giáo Việt Nam, học sinh cả trường luôn kỳ vọng vào tiết mục của lớp tôi vì bất kỳ thành viên nào của 11B3 đều dốc hết mình đầu tư cho chương trình. Và đó là lí do từ giờ tới cuối tháng tôi nhẵn túi.

Minh Thu đang huấn luyện cho cậu bạn Đức đẹp trai, bạn ấy dặn Đức phải cười nửa miệng và nháy mắt, đó là cách khiến các em lớp dưới chết đứ đừ. Đức sẽ nhảy hiphop với năm bạn trong lớp. Lệ Quyên cùng các bạn tổ I có màn nhảy Kpop, thêm nữa là tiết mục Quyên hát cùng Phong nhưng mới bị hủy bởi chính bạn ấy. Còn tiết mục thứ tiếp, là đóng kịch bằng tiếng Anh.

Vũ tới lớp, tôi bối rối quay mặt ra chỗ khác, thôi đành nhìn cái thùng rác vậy.

Giáo viên Anh Ngữ người Việt lớp tôi, cô Hà My đi vào lớp trước giờ trống đánh, theo sau cô là Phong. Cậu ấy cầm một xấy giấy.

Rồi cô nói rất nhiều bằng tiếng Anh, tưởng như không có điểm dừng. Các bạn gật gật, đến lượt Phong nói, cũng xổ một tràng dài tương tự. Ai cũng hiểu chỉ mình tôi không hiểu. Lớp tôi được mệnh danh dân chuyên ngữ bởi nửa già lớp sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học nên chẳng mấy người biết tới sự tồn tại của một con lạc đà như tôi. Đã vậy Phong nói nhanh như gió, được vài câu các bạn phá lên cười vì sự hài hước, đáng yêu của cậu, trừ Lệ Quyên, Vũ và tôi. Thực ra tôi rất muốn cười nhưng không thể hiểu được.

Thường thường nhìn vẻ mặt ngơ ngơ của tôi, Vũ sẽ dịch giúp nhưng cậu ấy cứ như bức tượng bất động nãy giờ. Căng tai nghe lõm bõm được vài từ, cùng với hành động của người trên bục giảng, tôi đoán Phong đang cầm trên tay kịch bản mà cậu và cô Hà My đã viết, giờ phổ biến để chọn diễn viên. Bởi có từ “choose” trong lời cô nói.

Ngoài ra tôi còn nghe được từ “Cinderella” và “Prince”. Vậy là kịch Cô bé lọ lem. Xem ra tôi cũng hiểu được ra vấn đề.

“Do you think you could be Prince, Vu?”

Cả lớp quay xuống bàn tôi, tôi quay sang nhìn Vũ. Cô Hà My rất quý Vũ vì theo như cô và thầy Ivan, giáo viên người nước ngoài, cậu ấy làm chủ được âm thanh để phát âm chuẩn.

“Am I prince? Give me a reason.”

Cậu ấy cần một lí do để “phải” làm Hoàng tử. Chỉ mình cậu ta dám nói vậy với cô My.

Cô đang suy nghĩ câu trả lời. Vũ tiếp tục.

“So, who is Cinderella?”

Cô My cắn môi nhìn quanh lớp một lượt để tìm câu trả lời cho “chàng hoàng tử”. Tôi nghĩ tới Lệ Quyên.


Có một cánh tay giơ lên. Nhưng không phải từ Quyên, mà từ lớp trưởng.

“Lâm Anh would be a great idea”.

Thịnh nhấn mạnh từ “Lâm Anh”, khoan đã, lớp có hai Lâm Anh, lọ lem phải là con gái, Thịnh đề xuất tôi ư?

Không ai nói gì, người ta vẫn có câu im lặng là đồng ý.

“If you are Cinderella, you will get amazing ten marks for two tests.”

Nếu em là Lọ lem, em sẽ được hai con mười cho hai bài kiểm tra bốn lăm phút. Nghe hấp dẫn nhỉ?! Ngữ pháp đối với tôi không phải vấn đề lớn, nhưng để nghe và nói tôi nghĩ mình không thể vượt qua ngưỡng năm điểm.

Tôi liếc nhìn Phong, nhìn cả tập giấy kịch bản trong tay cậu ấy, rồi đặt câu hỏi: tại sao Hoàng tử không được mười mà chỉ có Lọ lem?

Vì cả vở kịch Lọ lem nói hết phần mọi người.

Để được mười tôi sẽ phải nói rất nhiều, tiếng Việt diễn đã khó, huống chi tiếng Anh.

“Do you agree?”

Ẩn trong tiếng cô Hà My, Vũ đưa ánh mắt về tôi, nhưng tôi nhìn Phong. Cậu ấy im lặng nãy giờ. Tôi có nên đóng kịch với Vũ không nhỉ? Nên hay không?

“I...”

Giữa dấu ba chấm ấy, tôi nghe thấy tiếng nói rất nhỏ bên tai:

“Please.”

Nhưng tôi lại nói:


“Em nghĩ kịch sẽ hoàn hảo hơn nếu là một bạn khác.”

Tôi nói tiếng Việt, bằng ngôn ngữ mẹ đẻ,... Có lẽ tôi sợ tiếng Anh hơn sự thất vọng của Vũ.

“Oh, - kể cả sự thất vọng của cô Hà My, cô nhìn lượt quanh lớp lần hai – Diep Le Quyen! How about you?”

“Okay. I got.”

Vũ đồng ý rồi, trước khi Lệ Quyên trả lời, cậu ấy ngồi phịch xuống.

Thêm vài diễn viên phụ nữa, cô My chốt danh sách “diễn viên” và giao nhiệm vụ đạo diễn cho Phong. Còn về chỗ tập, Lệ Quyên nói có thể đến nhà bạn ấy, nhưng Phong không thích điều đó. Cậu ấy buồn, tôi cũng buồn.

“Nhà tao đi, có phòng trống tha hồ tập.”

Phong chỉ gật đầu trở về lớp mình.

*

Trời đông u ám nên lòng người cứ buồn buồn. Tôi đưa bút vẽ nhăng cuội trên nền giấy trắng, vô tình chạm tay Vũ, cậu ấy rụt lại ngay,…

Giờ Vũ ngồi bên tôi mà không còn muốn đưa mắt nhìn sang tôi nữa.

Mai Mít sang lớp kéo tôi xuống căng tin mua đồ ăn sáng. Suốt quãng đường nó nói rất nhiều về Vũ, về những tấm hình trên mạng xã hội của cậu ấy, Vũ có nhiều bạn xinh đẹp, ở Vũ toát lên phong cách con trai Hà Nội, lạnh lùng như một cơn mưa, lúc lại cuồng nhiệt như ngọn đuốc. Hứ, con trai ở đâu chả có người này người kia, tôi thử nhắm mắt tưởng tượng… về những con phố cổ, tán lá bàng, chợt tôi thấy Vũ nở nụ cười dưới cơn nắng vàng.

Ở căng tin, tôi bắt gặp Phong đang ngồi một góc, cậu ấy ăn một cái bánh mỳ kẹp thịt rất to, vẻ vội vàng. Mỗi sáng Phong đưa em đi học, rồi lo cho em bữa sáng, đến lớp thì năng nổ các hoạt động Đoàn trường, giờ mới được ăn, vừa căn thời gian vào tiết tới.


“Mày không mua gì ăn à?”

Tôi lắc đầu, ngay đến tiền mua dụng cụ học còn không có, nhịn ăn vặt cho khỏe. Mai Mít mua bịch sữa và bim bim, nó xé toạc chìa ra nhưng tôi không ăn, thay vào đó tôi kéo nó tới chỗ Phong.

“Tao vào lớp!”

Mai giằng tay bỏ đi.

“Trẻ con tụi mình làm gì có lỗi.”

Tôi nhìn nó bằng ánh mắt như muốn khóc.

“Đáng lẽ mày nên là Chun Mít ướt.”

Đúng vậy, tôi nhiều nước mắt, có thua gì Mai Mít, nó ôm lấy tôi mà hàng nước mắt lăn dài.

Cậu bạn của chúng tôi bỏ lại chiếc bánh mỳ, chạy tới gãi đầu gãi tai, cuống quýt lấy hộp giấy ăn, điệu bộ đó khiến tôi bật cười, gạt đi giọt nước vương trên hàng mi. Con Mai cũng ngừng khóc luôn.

Mai bảo tôi dễ cười dễ khóc, chẳng thay đổi gì. Thà cứ suy nghĩ đơn giản, vô tư vậy lại hay. Bị nó nói mình trẻ con, tôi mặc kệ, miễn nó và Phong không còn giận nhau nữa. Chuyện của người lớn mặc người lớn, tôi khoác vai cả hai, đi chen giữa.

“Cậu lên kịch bản Lọ lem cho lớp tớ à?”

Không ai lên tiếng thì tôi lên tiếng, ba đứa đi dưới sân trường, giữa tiếng ồn ào của tuổi học trò.

“Sao? Mày viết kịch bản kinh dị hả?”

“Đâu có. Lọ lem và Hoảng tử… chế.”

“Mày viết thì ai đọc?”

“Cho bọn lớp B3 đọc.”

Ơ hay, tôi là đứa lên tiếng trước mà họ tiếp chuyện nhau lờ tôi đi luôn. Khác với tôi, Mai Mít nói chuyện với Phong thoải mái vô cùng, nó đã bỏ tôi chạy sang đi cùng Phong. Nhưng tôi vẫn thích gọi cậu tớ với Phong hơn. Có chút gì đặc biệt hơn so với ngày xưa.


“Mày cười gì vậy Chun?”

Thậm chí tôi còn cười toe toét vì Phong thân Mai Mít hơn tôi.

“Sao Lâm Anh không nhận vai Lọ lem, tớ nghĩ cậu hợp với vai đó.”

“Con Lâm Anh nhận vai Lọ lem thì thằng Hoàng tử chẳng thà chọn một trong hai đứa chị gái gớm ghiếc làm vợ còn hơn. Hớ hớ.”

Nó cười hí hí hố hố, giỡn mặt tôi. Phong cũng hùa cùng, tôi chỉ biết xị cái mặt xuống.

“Cậu không tự tin về khả năng tiếng Anh của mình ư?”

Tôi gật đầu. Phong hiểu được nên chắc Vũ cũng hiểu được như thế nhỉ?

“Tớ không nhận vai… có làm cậu khó xử không?”

“Khó xử chuyện gì?... À, chuyện con bé Lệ Quyên và thằng Vũ đóng cặp với nhau ấy hả, mày nhận làm Lọ lem thằng Phong còn khổ tâm hơn.”

Tôi thấy ngại khi nhắc tên Lệ Quyên trước mặt Phong, và vô cùng hối hận khi đã kể cho Mai Mít nghe chuyện nhận vai để nó oang oang cho cả làng cả tổng cả Phong biết.

Nhưng Phong khổ tâm nếu tôi đóng Lọ lem á?

“Con nhỏ vô duyên!”

Phong đứng tách ra, cậu ấy đi chậm lại về hướng lớp mình.

“Sao mặt mày ngơ thế? Ý của tao là thằng Phong nó…”

Phong không cho Mai Mít nói bằng việc bịt chặt miệng. Nhiều lúc tôi thấy Mai Mít nói nhiều thật, nhưng không phải lúc này, tôi muốn nghe nó nói nữa.

“Cậu sao vậy Phong?”

Tai cậu ấy đỏ rần, không đáp, luống cuống kéo Mai về ngôi nhà 11B14 của nó. Tôi vốn chỉ là chất xúc tác nhỏ bé hàn gắn tình cảm giữa Phong và Mai Mít, vì lẽ đương nhiên, chúng tôi luôn cần nhau.