Sáng sớm hôm sau, ánh dương quang chiếu khắp nơi làm xuất hiện cảnh xuân tươi đẹp, ven đường hoa tươi nở rộ, giọt sương màu ngà sữa đọng ở trên nhánh cây, tí tách ~ chậm rãi rơi xuống, làm bắn tung bọt nước nhè nhẹ, trên cửa thành cao năm trượng, những hòn đá màu xám xếp thành một cây cầu lớn, hai người Bạch Khởi và Bạch Ngọc Đường sóng vai nhau mà đi, dưới ánh nắng chiếu rọi, hai người hướng phía tây của Liễu Thành mà đi.Nửa tháng sau, hai người đã đến nơi, cả hai đứng trên một bãi đất, nhìn về phương trời, thì thấy xa xa là dãy núi nhấp nhô, núi non trùng điệp, tùng bách đứng ngạo nghễ, chim yến bay hàng đàn, thỉnh thoảng ở phía xa lại truyền đến những tiếng gầm rú, làm một đàn chim hoảng loạn bay lên.Bạch Ngọc Đường đứng trên sườn núi chắp tay, nhìn về phương trời xa, sau một lát chỉ vào một nơi có mây lượn lờ quanh núi, rồi quay lại phía Bạch Khởi nói: "Phía trước là Hoành Đoạn sơn mạch, ta cho ngươi ba tháng, trong ba tháng thời gian, ngươi ở bên trong phải lấy được một ma hạch cấp ba, năm mươi mốt ma hạch cấp hai, hai trăm mười một ma hạch cấp một, nhớ kỹ nếu như có việc gì khiến ngươi chậm trễ, ta sẽ chờ ngươi nửa tháng, nếu như nửa tháng ngươi còn không đi ra ta sẽ ly khai khỏi đây, trở lại Bạch gia, bởi vì điều đó chứng minh rằng ngươi đã chết. . . . . ."Lời này khiến Bạch Khởi thầm rùng mình, thần sắc ngưng trọng gật đầu, sau đó cũng không nói nhiều, bắt đầu cất bước, hướng về phía phương xa của Hoành Đoạn sơn mạch mà đi.Nhìn bóng lưng Bạch Khởi đi xa, Bạch Ngọc Đường thần sắc có chút phức tạp, một lát sau thấy Bạch Khởi trước mắt mình đã biến mất, Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi xoay người rời đi.Mà cùng lúc đó, Ba Phạt Lợi Á Vương quốc ở tây bắc, Thanh Phòng thành là một tòa thành tráng lệ rộng hơn nghìn mẫu, ở một nơi nguy nga lộng lẫy, ở trong một gian phòng rộng rãi sáng sủa, một người mặc y phục rất đẹp và sang trọng, thân thể hơi béo, trong ánh mắt để lộ ra một tia tinh quang, người trung niên nam tử đang ngồi ngay ngắn trên một cái ghế làm từ vàng ròng nguyên chất, trong tay cầm một chén rượu, bên cạnh là hai gã có phong thái nổi bật hơn người, còn có một thiếu nữ luôn rót rượu cho hắn.Người trung niên nam tử nâng ly rượu ngon lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn về phía một người thanh niên đang quỳ gối trước mặt vóc dáng mảnh khảnh, ngữ khí bình thản mà nói: "An Đức Lỗ, lão già kia còn không chịu khai ra chìa khóa và địa đồ ở đâu sao?""Đúng vậy, Công Tước đại nhân, chúng ta đã dùng hình gấp đôi, thế nhưng lão già kia một chữ cũng không chịu khai." An Đức Lỗ quỳ trên mặt, cúi đất thấp đầu nói rõ ràng mỗi một câu một chữ không dám có chút qua loa, thậm chí bản thân hắn là tam tinh đại đấu sư nhưng đối với người trước mặt này, ngay cả ngẩng mặt lên cũng không dám."Dùng hình gấp đôi? Hắn lầm bầm, các ngươi phải cẩn thận không được để lão già kia chết, tài bảo trước đây của Huy Hoàng đế quốc đều nằm trong tay của lão già này, một khi hắn chết, toàn bộ tài sản của dư nghiệt Huy Hoàng đế quốc dùng để phục quốc chỉ sợ sẽ vĩnh viễn sẽ mai một mất thôi. . . . . ." Trung niên kia nghe xong lời này hừ lạnh hai tiếng bình thản nói.Tuy rằng giọng nói của hắn bình thản đến cực điểm, tuy nhiên lại mang theo một áp lực vô hình làm cho người là An Đức Lỗ đang quỳ trên mặt đất, trán đã bắt đầu xuất hiện mồ hôi hột, không dám nhiều lời, chỉ lẳng lặng chờ đợi lời nói tiếp theo của người kia. Nguồn: https://truyenfull.vnDừng một chút người trung niên nói rằng: "Lần trước ta lừa lão già kia cho hắn uống rượu độc để làm mất đi một thân tu vi, đồng thời dùng cao thủ tầng tầng mai phục hắn, vậy mà hắn còn có thể giết một tên cửu tinh đấu linh, làm trọng thương một gã nhất tinh đấu vương, đồng thời giết chết mười mấy tên cao thủ, rồi lẫn trốn tới Liễu thành, thiếu chút nữa là hắn có thể chạy ra khỏi Ba Phạt Lợi Á Vương quốc, lão già này thực quả thật khó đối phó, cũng may mà các ngươi nhanh trí, tại vùng phụ cận của Liễu thành phát hiện ra hắn, đồng thời bắt hắn trở về cho ta, nói cách khác suýt nữa thịt dâng tới miệng đã bay mất. . . . An Đức Lỗ . . . . Ngươi có công a ~~ bất quá. . . . . . cái chìa khóa mà lão già đó nhất định mang theo bên người, lão già kia hẳn là sẽ không không giữ chữ tín, thế nó ở đâu. . . . ?"An Đức Lỗ nghe xong lời này nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch, quỳ trên mặt đất trước mặt người trung niên, khóc nức nở nói: "Thúc thúc, thúc thúc, ta thực sự không có lấy vật đó, người nhất định phải tin tưởng ta a."Xem ra An Đức Lỗ lúc này vô cùng hoảng sợ, rất kinh hoảng, ắt hẳn cũng sẽ không dám giả dối trước mặt của trung niên nhân này, ngay cả xưng hô cũng đã thay đổi."Tin tưởng ngươi? Ha ha, ta đương nhiên tin tưởng ngươi, nói như thế nào ngươi cũng là con trai duy nhất của đại ca ta, không phải sao? An Đức Lỗ à.... Bất quá...... Ngươi giải thích làm sao cho ta chuyện này? Lão già này toàn thân trên dưới mỗi một thốn da thịt đều đã tìm qua, thế nhưng lại không tìm ra được chìa khóa để mở bảo tàng, thế rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?" Người trung niên mỉm cười, lập tức đứng thẳng lên, từ trên cao, một đôi mắt như độc xà nhìn chằm chằm An Đức Lỗ trước mặt, dường như bất cứ lúc nào đều có khả năng uy hiếp đến An Đức Lỗ."Chuyện này ......" An Đức Lỗ nghe xong lời này, lập tức sắc mặt trắng bệch, thân thể đang quỳ không ngớt run rẩy, không biết nên nói sao cho phải, bỗng nhiên An Đức Lỗ trong đầu tinh quang chợt lóe, hình ảnh của Bạch Khởi xuất hiện trong đầu An Đức Lỗ......"Ta biết rồi...... Ta biết rồi...... Ta nghĩ..... Thứ đó hẳn là khi ở Liễu thành đã bị lão già kia giao cho người khác!" Nghĩ đến đây, An Đức Lỗ nhất thời đại ngộ."A? Giao cho ai?" Trung niên nhân mập mạp đang ngồi trên ghế, nghe xong lời này, bộ râu cá trê khẽ rung, tinh quang trong mắt chợt lóe, trong nháy mắt đứng lên, đi tới trước mặt An Đức Lỗ nắm lấy cổ tay hắn kích động nói."Ở..... Ở Liễu thành, trong tay một tên tiểu tử, tiểu tử kia...... Hình như là người của Bạch gia ở Liễu thành..... là con của Vương đô cấm vệ quân thống lĩnh Bạch Kình Thiên!" An Đức Lỗ nghĩ lại một chút, rồi khẳng định, nói xong lời này trong ánh mắt liền hiện lên một tia hung ác, nghiến răng nghiến lợi, phảng phất như hận không thể ngay lập tức đi bắt Bạch Khởi mà ăn tười nuốt sống."Như vậy a , ồ...... Nếu là con của Bạch Kình Thiên thì quả thật có chút phiền phức...... Muốn ra tay hạ thủ với hắn thì phải còn dè chừng ở Vương đô, thế nhưng hiện nay ta còn chưa chuẩn bị ổn thỏa..... Uhm.... An Đức Lỗ, bây giờ, ngươi lập tức thống lĩnh ba trăm hắc y kỵ sĩ cho ta, sau đó đến Liễu thành, nghĩ biện pháp bắt giữ tên tiểu tử kia, nhớ kỹ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không nên cùng với Bạch gia đối đầu, cũng không được làm bại lộ thân phận chúng ta." Nghe xong lời này, vị trung niên hơi béo kia, suy nghĩ một lát rồi nói."Vâng! Thúc thúc, không..... Công tước đại nhân..... Chỉ có điều.... Ta sợ..... Nếu có gì sơ suất ..... Ngài...." An Đức Lỗ nghe ôm quyền nói, bất quá nói xong lời này còn sợ cái gì đó, bởi vậy trên mặt lộ vẻ khó xử, hắn biết vị thúc thúc này trong tay có rất nhiều cao thủ."Biếu rồi..... Ngươi cứ yên tâm quay về đi..... Ta sẽ phái hai gã thất tinh đấu linh theo ngươi....." Người trung niên nghe xong gật đầu, híp mắt thấp giọng nói , phất tay, trên mặt hiện lên một tia sốt ruột, An Đức Lỗ nhìn thấy biểu tình của hắn, lập tức không dám nhiều lời, lĩnh mệnh cung kính lui ra ngoài.