Tinh hoa trọng yếu của Đạp vân bộ chính là chuyển vận đấu khí toàn thân xuống hai chân, đẩy nhanh tốc độ và thân pháp của mình, cảnh giới cao nhất có thể đạp tuyết vô ngân, bước đi như bay, hạ xuống đất không tiếng động, có thể nói là lai vô ảnh, khứ vô tung, giống như đi trên mây không lưu lại bất kì vết tích nào.Có được sự giúp đỡ của Cửu U, Bạch Khởi với số tiền mười kim tệ đổi lấy sự lý giải và nắm chắc tinh yếu của Đạp vân bộ, nhưng trong một ngày đã luyện thành tuyệt kỹ của Bạch Ngọc Đường, tuy vẫn có chút mới lạ nhưng tốt xấu cũng có thể dùng, khiếm khuyết của Bạch Khởi chẳng qua chỉ là cần tăng cường khổ luyện và trình tự tu vi mà thôi.Vận khí thân pháp, Bạch Khởi vừa nhảy lên, chân chạm đất lại có thể nhảy cao mấy thước, nhảy lên xà nhà, hơn nữa không phát ra một tiếng động nào, vững vàng rơi trên bức tường xây bằng gạch đá, đứng ở trên cao nhìn xuống, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười."Ha ha, tiểu tử, thành công rồi, đi…. Bây giờ chúng ta lập tức đi ăn trộm……không…..là đi đến nhà cái gã ở tây thành mượn ít tiền…" Trong lúc Bạch Khởi tiếp đất, giọng nói hưng phấn của Cửu U theo đó truyền đến, hiển nhiên lúc này Cửu U rất vui mừng, suýt nữa ôm lấy Bạch Khởi hôn một cái.Trợn mắt nhìn Cửu U một cái, Bạch Khởi không nói nhiều, thay một bộ dạ hành y cố ý tìm bịt kín mặt, sau đó lúc trăng đã lặn, xoay người rời đi, bay lên đầu tường Bạch gia, nhẹ nhàng lẩn trốn mà đi.Cao thủ đấu khí phải tu luyện đến cấp đấu tinh mới có thể sản sinh ra ngũ cảm, cảm giác tình hình bốn bề xung quanh trong một phạm vi nhất định, nhưng dưới đấu linh ngoài tai thính mắt tinh ra không có năng lực nhận biết đặc thù nào, mà Bạch Ngọc Đường, cao thủ trên cấp đấu linh duy nhất của Bạch gia đã rời khỏi, bây giờ Bạch gia trên dưới đã không còn ai có thể phát hiện ra Bạch Khởi đang lẩn trốn trong đêm tối. TBước nhanh vài bước, một khí thể từ dưới chân Bạch Khởi dâng lên, dưới tác dụng của đấu khí, Bạch Khởi nhanh chóng bước ra Bạch gia đại viện, dưới sự chỉ dẫn của Cửu U hướng về phía thành tây mà đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.Phàm Nhĩ Đề, thương nhân đã từng vân du bốn phương, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dùng đầu óc khôn khéo của mình trong ba mươi năm tạo ra số tài sản lớn như vậy, tuy không bằng các nhà đại phú tích lũy từ đời này sang đời khác, danh bất hư truyền, nhưng tại vùng đất Dương thành lại là một nhà giàu có số một, mười năm trước hắn đã định cư ở Liễu thành, là một thương nhân ngoại lai, không ngờ trong mười năm đã nhảy vọt trở thành hội trưởng thương hội ở Liễu thành, không thể không nói rằng Phàm Nhĩ Đề tuyệt đối là một thương nhân thành công.Phàm Nhĩ Đề nay đã gần năm mươi tuổi, đại đa số việc kinh doanh đã buông tay giao cho các con trai của mình, còn bản thân lại toàn tâm toàn ý lao vào hưởng lạc, theo suy nghĩ của Phàm Nhĩ Đề, đến cái tuổi này của mình rồi, nếu không hưởng thụ nhiều hơn thì sẽ muộn.Nghĩ đến tiểu thiếp mà mình mới mua, Phàm Nhĩ Đề trong lòng như lửa đốt, khuôn mặt lộ ra một tia dâm đãng, sai nô bộc đưa tiểu thiếp đó đến chính phòng.Chính phòng này nằm ở giải đất trung ương trong phủ đệ của Phàm Nhĩ Đề, bên trong cất giữ tất cả tiền tích cóp trong những năm qua của Phàm Nhĩ Đề, tuy đại bộ phận tiền bạc Phàm Nhĩ Đề nỗ lực cả đời kiếm được đều dùng vào hoạt động thương nghiệp, nhưng kim tệ tích trữ trong gian phòng mật thất này vẫn là một con số rất khách quan, ngoài ra còn có các thứ đồ khác như đồ cổ, những thứ này…… Có lẽ đều là mạng sống của Phàm Nhĩ Đề, bởi vậy cho dù là trong lúc hắn đang vui vẻ với các tiểu thiếp cũng phải ở lại trong phòng này.Sau một lát, tiểu thiếp của Phàm Nhĩ Đề đã được đưa tới, Phàm Nhĩ Đề không chịu nổi, phất tay đuổi bọn nô bộc nói: "Các ngươi ra cả đi, không được đến gần gian phòng này."Sau khi nô bộc rời khỏi, vội vàng đẩy tiểu thiếp với mái tóc vàng xinh đẹp của mình nằm xuống giường, vẻ mặt hưng phấn nói: "Bảo bối…..đến đây nào…… ha ha ."Tiểu thiếp truyền ra một tiếng rên rỉ mềm mại, hai người quấn lấy nhau, vừa định phát sinh chuyện gì đó, phía sau lưng hắn đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng pha chút trêu chọc vang lên: "Bảo bối của ngươi đến hay không ta không biết, có điều ta biết, bây giờ ta đến rồi."Lời này khiến cho Phàm Nhĩ Đề đang gửi gắm tình cảm vào tiểu thiếp, thân thể cứng đờ, trong nháy mắt đứng thẳng tắp như lò xo, xoay người lại vẻ mặt hoảng sợ nhìn kẻ áo đen sau lưng mình run rẩy nói: " Ngươi…. Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"Khi nói lời này, những giọt mồ hôi hột từ trên trán Phàm Nhĩ Đề chảy xuôi xuống gương mặt có vẻ mập mạp của hắn, còn tiểu thiếp của Phàm Nhĩ Đề sớm đã khiếp sợ, cuộn mình trên giường, không dám có chút động tác gì, thậm chí ngay cả quần áo xộc xệch của mình cũng quên sửa sang lại."Ta là ai ngươi không cần biết, ta chỉ cần tiền, nếu ngươi thông minh, hãy đem tất cả tiền của ngươi giao cho ta là được, nếu ngươi không thông minh, hừm…. hậu quả ngươi đã biết rồi đấy." Giọng nói của Bạch Khởi vang lên trong căn phòng không lớn lắm, còn có vẻ hơi khàn khàn." Tiền? Tiền, ngươi cần tiền…. được…..được ta cho ngươi…." Nghe thấy đối phương chỉ cần tiền, ngay lập tức Phàm Nhĩ Đề thở phào một cái, nói xong mở cái tủ bên cạnh ra, do dự một chút lấy ra từ bên trong một bọc tiền vàng sáng lấp lánh, xem ra có khoảng mấy trăm kim tệ.Không nghi ngờ gì, đây tuyệt đối là một con số không nhỏ, nhìn dáng vẻ đau lòng của Phàm Nhĩ Đề là biết, mấy trăm kim tệ đủ cho một nhà ba người sống một cuộc sống giàu có suốt đời.Có điều để giữ lấy cái đầu của mình, đưa cho tên cao thủ không biết tại sao lại xuất hiện trong phòng mình và còn có khả năng lấy đầu của mình bất kỳ lúc nào này, Phàm Nhĩ Đề do dự một chút nhưng vẫn lấy ra tất cả số kim tệ trong ngăn kéo.Nhìn thấy số kim tệ này, Bạch Khởi nhíu mày một chút, tuy rằng số kim tệ này không ít nhưng rõ ràng so với kỳ vọng của Bạch Khởi thì khoảng cách vẫn còn rất xa, hắn đường đường là thiếu tộc trưởng của Bạch gia, là con trai bá tước Bạch Kình Thiên, mặt dày theo Cửu U làm cái chuyện trộm gà bắt chó, cướp đoạt trong đêm này, nếu như chỉ lấy được mấy trăm kim tệ thì thật là không đáng."Chỉ có chừng này?" Bạch Khởi rõ ràng có chút không hài lòng nói, giọng nói cũng âm trầm hơn vài phần.