Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 970: Tao ngộ (1)

- Hình như ta thấy cái gì.

Diệp Thần dùng hồn niệm truyền tin tức cho Nhược Vân, không biết Nhược Vân thấy không.

- Ta cũng nhìn thấy, vậy hẳn là thật lâu trước kia có chuyện xảy ra, khi đó hình ảnh trong thời không đạo văn không ngừng xuyên thẳng qua, cuối cùng nhất phóng vào trong đầu của chúng ta.

Nhược Vân nói ra, nàng là người tiếp cận Tinh Hồn nhất, cũng cực kỳ khắc sâu những chuyện này.

Diệp Thần sinh lòng cảm khái, thì ra thế giới này còn có tồn tại mạnh mẽ như thế, bố trí thời không đạo văn khiến một tinh cầu biến mất trong hư không. Không biết mười hai vị tinh chủ này đã đi qua nơi nào. Thiên Nguyên tiền bối cũng ở trong đó, rốt cuộc vì sao bọn họ phải che dấu Tử Hoàn Tinh lại?

Hiện tại Thiên Nguyên tiền bối có lẽ đã đi vào cõi tiên, muốn cỡi bỏ bí mật này chỉ sợ quá khó khăn.

Trên Tử Hoàn Tinh có cất dấu bí mật kinh người gì? Diệp Thần thập phần hiếu kỳ.

Tinh vân màu tím chung quanh Tử Hoàn Tinh bị tinh cầu khác va chạm nên vỡ ra, cho nên mới xuất hiện trở lại, nếu như không có vụ va chạm kia, Tử Hoàn Tinh rất có thể sẽ vĩnh viễn ẩn giấu trong tinh không, không người nào có thể phát hiện sự tồn tại của nó.

Trong đầu Diệp Thần xuất hiện vô số ý niệm, nếu như thật muốn biết nguyên do, chỉ sợ phải đi vào Tử Hoàn Tinh mới có thể chứng nhận được.

Hai người vẫn phi hành như thế, bọn họ ở trong thông đạo truyền tống không có nhúc nhích, bởi vì thoáng nhúc nhích sẽ phải thừa nhận lực lượng vặn vẹo to lớn, rất có thể sẽ bị thông đạo truyền tống xé thành mảnh nhỏ.

Mỗi khi xuyên qua một đạo thời không đạo văn, Diệp Thần cảm giác được mình tiến tới gần Tử Hoàn Tinh hơn vài phần, từ trên cao nhìn xuống dưới, viên tinh cầu màu tím kia đầy hương vị xa hoa và hùng vĩ.

Thì ra thế giới này du lịch vũ trụ đơn giản như thế.

Bỗng nhiên Diệp Thần nhìn qua không trung, một tinh thể màu đen vận chuyển chung quanh Tử Hoàn Tinh, tinh thể này giống như một sào huyệt to lớn, nhưng mà mặt ngoài bao phủ tầng kim loại sáng bóng, giống như một chiến hạm to lớn, vô số vật thể màu đen phóng ra ngoài, nhìn ra được tinh thể màu đen này muốn phóng tới các nơi của Tử Hoàn Tinh.

Chỉ nhìn qua một chút nhưng Diệp Thần cảm thấy nội tâm rùng mình, hắn có một loại trực giác, những người kia chính là tổ ma trong truyền thuyết.


Hẳn là Tử Hoàn Tinh đã bị tổ ma công chiếm, vậy bọn họ chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp?

- Tử Hoàn Tinh khả năng đã bị tổ ma công chiếm, ngươi tốt nhất nên cẩn thận một chút.

Diệp Thần dùng hồn niệm nhắc nhở Nhược Vân.

- Đa tạ, ta sẽ chú ý.

Nhược Vân đáp, nàng hiển nhiên cũng đã có chuẩn bị tâm lý.

Lập tức sắp xuyên qua Tử Hoàn Tinh vân, một khi vào trong tinh vân màu tím sẽ nhanh chóng tới nơi.

Thời điểm bọn họ sắp vượt qua tinh vân màu tím thì một đạo không gian đạo văn xẹt qua..

- Coi chừng!

Diệp Thần thậm chí còn chưa kịp dùng hồn niệm truyền âm cho Nhược Vân. Liền bị đạo thời không đạo văn quét ra ngoài, quỹ tích của hai người sinh ra độ lệch. Diệp Thần cảm giác bị lực lượng xé rách to lớn quét qua, hai mắt tối sầm, liền mất đi tri giác.

Thân ảnh hai người bay tới hai đầu của Tử Hoàn Tinh, hai đạo tinh quang lóe lên rồi biến mất.

Cũng không biết qua bao lâu, một cảm giác đau đớn xé rách khiến Diệp Thần tỉnh lại trong cơn hôn mê, phi đao trong đầu không ngừng chấn động kêu ông ông, một đạo huyền khí tinh thuần tiến vào tứ chi bách hài, rốt cuộc tay chân của Diệp Thần dần dần có tri giác.

Cảm giác được hạt mưa lạnh như băng quét qua mặt của mình, Diệp Thần chậm rãi mở to mắt. Phát hiện mình đang nằm trên đường phố rộng rãi, hai bên có kiến trúc kỳ lạ, phong cách hoàn toàn khác Thiên Nguyên tinh.

Nhưng mà nơi này vô cùng hoang vu, không có người ở.

Rất nhiều kiến trúc đã bị phá hư không thành bộ dáng, chỉ để lại một ít tường đổ.


Trên đường phố có rất nhiều dấu chân to, những dấu chân này lớn như một chiếc xe ngựa lớn, chỉ có ba ngón, giống như là cự thú lưu lại. Nhưng trừ dấu chân thì không có thứ gì khác, trên mặt đất không có bộ hài cốt nào.

Thần hồn của Diệp Thần lan tràn ra bốn phía, vài chục km. Hơn trăm km, mấy trăm km, kiến trúc đổ nát rậm rạp liên miên không dứt, những kiến trúc này không ít vết rạn, tường đầy rêu xanh, năm đó nơi này là một tòa thành thị vô cùng phồn hoa, thậm chí vượt xa hoàng thành Tử Hoa thần triều. Nhưng mà văn minh năm xưa đã bị hủy hoại không còn hình dáng.

Liếc nhìn qua thì cảm thấy thê lương không nói nên lời.

Mưa rơi tí tách, tiếng gió rất mạnh và đang gào rít, giống như khóc thương cho cái gì đó.

Gió lạnh thổi vào người, cành khô lá úa cũng quét qua người Diệp Thần, Diệp Thần nhìn qua thành thị hoang tàn thì cảm thấy cô tịch.

Không biết Nhược Vân bây giờ đang ở đâu, thế nào, thời không đạo văn mang hai người ra xa nhau, bọn họ căn bản không thể né tránh, dùng trình độ bị thương của hắn thì lực lượng xé rách của thông đạo truyền tống phi thường lớn, nếu như Nhược Vân không có thủ đoạn bảo vệ tính mạng, chỉ sợ hẳn phải chết không nghi ngờ.

Trong lòng Diệp Thần cảm thấy thương cảm, tuy Nhược Vân và mình giao tình không sâu, nhưng dù sao cũng giúp hắn nhiều, huống chi nàng còn cứu mình.

Diệp Thần không muốn Nhược Vân cứ yên lặng chết đi như vậy, nhưng hắn nhất thời căn bản tìm không thấy Nhược Vân, cũng chỉ có thể hi vọng vào những thủ đoạn bảo vệ tính mạng của Tinh Hồn cho nàng.

Diệp Thần ngồi xuống vận hành Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, khôi phục thương thế trong người, tuy thân thể khô héom nhưng mà phi đao không ngừng truyền huyền khí giúp hắn khôi phục nhanh hơn.

May mắn là mặc kệ Diệp Thần có bao nhiêu Thần Cảnh phân thân thì trong đầu mỗi phân thân đều có phi đao, nếu như không có phi đao, hắn sọ rằng phải mất ít nhất nửa tháng mới khôi phục được, hôm nay tối đa chỉ cần một hai ngày là được.

Diệp Thần ngồi xuống khôi phục nhưng mà thần hồn của hắn không ngừng dò xét chung quanh, xem có biện pháp nào tìm được dân bản địa của Tử Hoàn Tinh hay không.

Bỗng nhiên lúc này thần hồn của hắn sinh ra chấn động, hắn dò xét trên bầu trời, trên bầu trời có một quái vật khổng lồ hiện ra trong tầm mắt, đây là một cự thú toàn thân màu đen, toàn thân đều bao trùm kim loại, nhìn qua vẻ ngoài sáng bóng của nó thì nó có đôi cánh cứng, trên đỉnh đầu có sừng nhọn sức bén, tám cái cự trảo cầm một xiên thép, nó vỗ cánh bay qua bầu trời.

Trong đôi mắt của nó đỏ tươi, tràn ngập khí tức hung tàn và bạo ngược.

- Hẳn là đây là tổ ma trong truyền thuyết?

Trong lòng Diệp Thần giật mình, thứ này phát ra khí tức bạo ngược còn đáng sợ hơn Thị Huyết Kim Giáp nhiều lắm.

Toàn thân cự trùng này tỏa ra khí tức khát máu, tối thiểu nhất cũng cấp bậc Thần Huyền, nó dò xét bốn phía, dường như cảm giác được thần hồn nhìn trộm, đột nhiên bay thẳng qu hướng Diệp Thần bên này, ánh mắt tập trung vào Diệp Thần.

Không tốt, bị phát hiện!

Nó có thể thông qua thần hồn dò xét được vị trí của hắn! Trong lòng Diệp Thần giật mình, tranh thủ thời gian đứng lên bay ra xa.