Thời điểm Tuyết Hoàng nói lời này, mặt không chút thay đổi, nhưng thanh âm giống như hàn băng ngàn năm, càng nói càng lãnh.
- Tuyết Hoàng đại nhân hiểu lầm, chuyện này là Lăng Vũ không đúng, muốn giết Nhất Ngôn, còn mưu chiếm tài sản của Nhất Ngôn, nếu chuyện này không giải quyết thích đáng, chỉ sợ sẽ đưa tới một chút phiền toái không cần thiết cho Lăng gia!
Lăng Hùng Kiệt cuống quít giải thích, ở đối mặt Tuyết Hoàng Chiến Hoàng cấp cường giả như vậy, áp lực của hắn vẫn còn tương đối lớn.
Ánh mắt Tuyết Hoàng lạnh như băng quét nhìn Lăng Hùng Kiệt, lập tức để cho Lăng Hùng Kiệt bị làm cho sợ đến ra một thân mồ hôi lạnh, câm như hến.
Tuyết Hoàng thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, không chút lưu tình nói:
- Nhớ kỹ thân phận của ngươi! Ngươi là Lăng gia gia chủ, không phải là chó Lân Hoàng nuôi! Cái Nhất Ngôn gì kia nói Lăng Vũ muốn giết hắn, mưu chiếm tài sản của hắn, hắn có chứng cớ sao? Cho dù có chứng cớ, ta nói không phải là không phải, đệ tử Lăng gia ta, cho dù mưu chiếm tài sản của hắn, hắn có bản lãnh liền đoạt lại đi! Cho dù hắn là đệ tử Lân Hoàng thì như thế nào? Lân Hoàng hắn cũng thật là có da mặt, lại đối với một hậu bối động thủ, thật không sợ làm cho người ta cười đến rụng răng!
Lăng Hùng Kiệt há miệng, nói không ra lời, hắn nguyên cho là mình trong gia tộc đã coi là rất không giảng đạo lý, nhưng không nghĩ tới Tuyết Hoàng so với hắn lại càng không giảng đạo lý. Hắn không biết là, từ khi Lân Hoàng không nhìn Tuyết Hoàng minh thiếp, hai người cũng đã cương lên, lúc này còn nói cái gì đạo lý?
Hai tròng mắt Tuyết Hoàng híp lại một chút, nhìn Lăng Hùng Kiệt lạnh lùng nói:
- Ngươi thân là Lăng gia gia chủ, nhưng ngay cả một đệ tử Lăng gia cũng che chở không được, bị người khi dễ đến trên đầu còn nịnh hót bồi tiền cho người, mặt Lăng gia cũng bị ngươi mất hết! Ta xem ngươi người gia chủ này cũng không nên làm !
Nghe được lời của Tuyết Hoàng, trong lòng Lăng Hùng Kiệt căng thẳng, sắc mặt thảm biến, gấp giọng nói:
- Cũng không phải là ta không muốn che chở Lăng Vũ, mà là chuyện này. . .
- Còn muốn ta lặp lại lần nữa sao?
Tuyết Hoàng lãnh giận nhìn lướt qua Lăng Hùng Kiệt, căn bản không để cho hắn cơ hội biện bạch.
- Vâng.
Thần sắc trên mặt Lăng Hùng Kiệt thay đổi, cuối cùng chỉ có thể sa sút tinh thần cúi đầu, giống như là một con gà trống đấu thua, Tuyết Hoàng rõ ràng cho thấy muốn thiên vị Lăng Vũ, hắn nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Hắn cũng không hiểu, Tuyết Hoàng đa số dưới tình huống duy trì trung lập, làm sao đột nhiên thiên vị Lăng Vũ như thế.
- Vị trí gia chủ tạm thời do Lăng Hùng Phong thay thế, về phần Lăng gia kế nhiệm gia chủ, nhìn Lăng Thành, Lăng Húc cùng Lăng Vũ ba người biểu hiện lại định, các ngươi có ý kiến gì không?
Tuyết Hoàng uy nghiêm nói, ánh mắt đạm mạc quét qua mọi người Lăng gia.
- Bọn ta không có dị nghị!
Một đám tộc nhân Lăng gia chỉnh tề đáp.
Chấp Pháp Đường một đám Chấp Pháp trưởng lão nhìn nhau, tất cả cũng chỉ có thể cúi đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trong đám người Lăng Hùng Phong mặc dù trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như thường, hắn vội vàng quỳ xuống nói:
- Ta nhất định không phụ Tuyết Hoàng đại nhân dặn bảo!
Ở Lăng gia, Lăng Hùng Phong vẫn luôn là một nhân vật biên giới, không có thực quyền gì, hôm nay đột nhiên tạm thay thế vị trí gia chủ, hắn có thể nào không hưng phấn? Thời điểm hắn cúi đầu nhìn sang Lăng Vũ nơi xa, xem ra trong ba người thừa kế này, Tuyết Hoàng đại nhân vừa ý nhất hẳn là Lăng Vũ, cùng Lăng Vũ đánh tốt quan hệ là tuyệt đối không sai.
Mặc dù Lăng Hùng Phong tạm thay thế vị trí gia chủ, nhưng hắn hiểu được, hắn ở Lăng gia vẫn không có quyền nói chuyện gì, Lăng Hùng Kiệt nắm giữ Lăng gia quá lâu, tất cả vị trí thực quyền an bài cũng là người của Lăng Hùng Kiệt, Lăng Hùng Phong không trông cậy vào có thể nắm giữ bao nhiêu thực quyền, chỉ cần có thể mò đến đủ nhiều chỗ tốt là được rồi.
Tuyết Hoàng phen này quyết định, để cho tất cả mọi người Lăng gia cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Vốn bọn họ cho là Lăng Vũ chết chắc, Lăng Hùng Kiệt tất nhiên sẽ không bỏ qua hắn, nhưng mà không nghĩ tới, Lăng Vũ đột nhiên tới tuyệt địa phản kích. Đầu tiên là sáu vị Chiến Hoàng ra tay muốn bảo vệ Lăng Vũ, sau đó lại có một vị đại nhân vật phái người đi tới truyền lời, ngay sau đó Tuyết Hoàng cũng tới.
Này từng cái từng cái đại nhân vật, trong ngày thường ru rú trong nhà, ngay cả chuyện tình gia tộc chính bọn hắn cũng rất ít nhúng tay, nhưng hôm nay bỗng nhiên đồng loạt xuất động giúp Lăng Vũ, điều này làm cho người Lăng gia đều có chút ít thẫn thờ, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lăng Vũ, đều có một chút biến chuyển.
Trước hôm nay, bọn họ cảm thấy trong ba người thừa kế Lăng gia, Lăng Vũ là không có cơ hội tranh đoạt vị trí gia chủ nhất. Nhưng hiện tại, Lăng Vũ bày ra bối cảnh hùng hậu, để cho vị trí gia chủ kia đến hắn rất gần!
Rất nhiều người cũng ở trong lòng tìm cách, có phải hẳn là âm thầm kết giao Lăng Vũ một chút hay không.
Mặc dù Lăng Hùng Kiệt không có vị trí gia chủ, nhưng ở Lăng gia vẫn còn có sức ảnh hưởng, tạm thời không có bất cứ người nào dám làm nghịch Lăng Hùng Kiệt, cho nên loại chuyện này bọn họ chỉ có thể len lén làm.
Sắc mặt Lăng Hùng Kiệt hôi bại, nhưng trong lòng thì thầm hận, ánh mắt lạnh lùng ngó chừng Lăng Vũ nơi xa, không nghĩ tới tiểu tử Lăng Vũ này lại có khả năng như vậy, trước kia là hắn xem thường Lăng Vũ ! Sớm biết như thế, rất sớm trước kia nên đem mối họa này diệt trừ! Hiện tại muốn động thủ là có chút phiền toái.
Nhưng mà, nếu để cho Lăng Vũ ngồi lên vị trí gia chủ, kia khẳng định không có ngày an nhàn của hắn! Cho nên nhất định phải diệt trừ Lăng Vũ, hắn không có lựa chọn nào khác!
Lăng Thành cùng Lăng Húc cũng là mặt lộ vẻ không vui, bọn họ nguyên tưởng rằng có thể hoàn toàn diệt trừ Lăng Vũ, nhưng không nghĩ tới đột nhiên trong lúc đó, tiểu tử này lại khởi tử hồi sanh , hơn nữa so sánh với trước kia uy hiếp lớn hơn nữa, điều này làm bọn hắn như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
- Đem Lăng Vũ dẫn tới biệt viện của ta, ta muốn chữa thương cho hắn, các ngươi cũng tới đây a.
Tuyết Hoàng nhìn thoáng qua Thiên Hải Thần Di cùng Diệp Thần.
Mấy Lăng gia tộc nhân vội vàng dắt díu lấy Lăng Vũ đi biệt viện Tuyết Hoàng, Thiên Hải Thần Di cùng Diệp Thần theo sát phía sau.
Trên quảng trường mọi người từ từ tản đi, Lăng Hùng Kiệt cùng đám người Lăng Công trao đổi một cái ánh mắt, cũng tự rời đi.
Yên Vân Thánh Thành, trong một tòa biệt viện tinh nhã.
Đây là biệt viện Lân Hoàng để cho người tại Yên Vân Thánh Thành mua sắm, hắn đã từ phủ thành chủ chuyển đi ra, tại đây ở tạm. Hắn đối với Tề Diễn đã sinh lòng khúc mắc, không muốn ở lại trong thành chủ phủ rồi, mà Tề Diễn nghe nói hắn muốn đi, lại không có một ý giữ lại.
Thái độ của Tề Diễn đối với Lân Hoàng, thật ra khiến người có chút khó có thể nắm lấy. Theo lý thuyết Tề Diễn đối với Chiến Hoàng cường giả, hẳn là mọi cách nịnh bợ mới đúng.