Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 567: Động quật tài bảo! (2)

Trư Củng Củng đang muốn đánh về phía thạch thất kia, chỉ thấy Nhất Khối vươn ra hùng chưởng, hướng Trư Củng Củng đánh tới.

- Heo yêu ngươi đừng chạy!

Nhất Khối một tay xoa cái mông, tay còn lại chụp vào Trư Củng Củng.

Diệp Thần từ trong thạch thất thứ nhất đi ra ngoài, tiến vào trong thạch thất thứ hai, chỉ thấy trong thạch thất này lơ lững hơn mười Linh Bảo, trong hơn mười Linh Bảo này, có kiếm, có trường mâu, có chiến kích còn có các loại che cụ, chúng cứ như vậy huyền phù ở nơi đó, mỗi một vật tràn ngập các loại màu sắc lưu quang, vừa nhìn liền biết cũng không phải là vật phàm.

Hơn mười Linh Bảo này mỗi một vật cũng ít nhất là bảy tám phẩm, thậm chí còn có cửu phẩm!

Mỗi một bảy tám phẩm Linh Bảo cũng là tương đối đáng giá, Diệp Thần hưng phấn không thôi, tay phải vừa động cách không nhiếp vật, chỉ thấy hơn mười Linh Bảo kia sưu sưu sưu hướng Diệp Thần bay tới, bị Diệp Thần toàn bộ để vào trong không gian bao tay.

Phóng mắt nhìn đi, Linh Bảo trong thạch thất đã bị Diệp Thần thu nạp không còn, Diệp Thần đang chuẩn bị rời đi, lại nghe Sư gia nói:

- Diệp Thần tiểu tử, đừng bỏ sót kiện đồ vật kia!

- Kiện đồ vật nào?

Diệp Thần nghi ngờ hỏi, trong thạch thất này còn có vật gì đó khác sao?

- Dụng thần hồn ngưng thần nhìn kỹ!

Sư gia nói.

Nghe được lời của Sư gia, trong lòng Diệp Thần vừa động, chẳng lẽ còn có bảo bối gì tốt hơn núp trong bóng tối?

Diệp Thần vận chuyển thần hồn, trong con ngươi Tử Hỏa lóng lánh, hướng trong thạch thất ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy không trung thạch thất, một kiện đồ vật chậm rãi hiện ra, đó là một cái xiềng xích màu bạc thật dài, toàn thân ngân bạch, dài chừng bốn năm thước, một khâu khấu trừ một khâu, cuối mỗi đầu còn có hai cây trùy thứ.

- Này là vật gì?

Diệp Thần kinh ngạc hỏi, hắn còn là lần đầu tiên thấy vật như vậy, mắt thường nhìn không thấy tới, vận chuyển thần hồn cẩn thận ngưng thần mới có thể thấy, có chút thần kỳ.

- Diệp Thần tiểu tử, ngươi quá cô lậu quả văn đi, vật này tên là Hồn Binh!


Sư gia cười nhạt nói.

- Hồn Binh?

Diệp Thần hỏi.

- Chính xác, Hồn Binh, cái Hồn Binh này hẳn là cửu phẩm, giá trị một kiện đồ vật này, chống đỡ được tất cả Linh Bảo trong không gian trữ vật của ngươi!

- Đáng giá như vậy?

Trong tay Diệp Thần là có vạn thanh ngũ phẩm Linh Bảo, các loại bảy tám chín phẩm Linh Bảo cũng không ít, nhiều Linh Bảo như thế, cũng so ra kém một thanh Hồn Binh này?

- Hồn Binh vô ảnh vô hình, chỉ có Huyền thú Yêu Vương mới có thể nhìn thấy, vừa có thể dùng thân thể thi triển, cũng có thể dùng hồn niệm ngưng thần Hóa Hình thi triển, vật này không cách nào công kích thân thể, nhưng có thể thẳng đánh hồn niệm đối thủ, ngay cả là hồn niệm Yêu Vương, bị Hồn Binh này quét trúng, cũng sẽ đau không muốn ngồi, vật này rèn cực kỳ không dễ, sở dụng tài liệu cực kỳ trân quý, còn phải dùng vô số Hồn ngọc rèn luyện, mới có thể luyện thành!

- Nói cách khác, Hồn Binh này là chuyên môn dùng để đối phó Huyền thú Yêu Vương?

Diệp Thần hỏi.

- Chính xác! Phương pháp rèn Hồn Binh sớm đã thất truyền, Huyền thú Yêu Vương bình thường ngay cả nhất phẩm Hồn Binh cũng rất khó tìm đến, huống chi một thanh cửu phẩm Hồn Binh!

Nếu không phải Sư gia nhắc nhở, Diệp Thần căn bản không cách nào phát hiện chỗ ở của thanh Hồn Binh này, mặc dù dùng thần hồn quét nhìn, không có cẩn thận đi nhìn, cũng không cách nào phát hiện nó.

- Vật này cực kỳ khó phát hiện, có thể trực tiếp công kích hồn niệm của Huyền thú Yêu Vương, đối mặt Huyền thú Yêu Vương, tuyệt đối là một đại sát khí!

Diệp Thần kích động không thôi, đem thần hồn dọc theo người mà ra, bao trùm xiềng xích màu bạc kia, sau khi vận chuyển thần hồn, chỉ thấy xiềng xích màu bạc hướng Diệp Thần bay tới.

Diệp Thần hư không một trảo, đem xiềng xích màu bạc kia bắt được, mặc dù vật này thoạt nhìn vô ảnh vô hình, nhưng thời điểm đưa tay đi bắt, lại có thể cảm giác được xiềng xích màu bạc phát ra băng hàn chi khí, trên tay cũng có một loại xúc cảm kim khí chân thật.

Cúi đầu nhìn lại, xiềng xích màu bạc kia như ẩn như hiện.

- Hồn Binh này quả nhiên huyền bí.


Trong lòng Diệp Thần sợ hãi nói, đem một tia thần hồn bám vào trên xiềng xích màu bạc, chỉ thấy một tia thần hồn biến mất tiến vào trong xiềng xích, xiềng xích kia cùng thần hồn Diệp Thần thành lập một tia liên lạc như có như không.

Thần hồn Diệp Thần khẽ nhúc nhích, chỉ thấy xiềng xích màu bạc kia giống như là được lực đạo nào đó dẫn dắt, di động lên, tựa như một Ngân Xà.

Hồn Binh này quả nhiên có thể dùng hồn niệm thao túng!

- Thứ tốt!

Diệp Thần đem Hồn Binh thu vào trong không gian bao tay, nơi này còn có căn thạch thất thứ ba, không biết bên trong có thứ gì, Diệp Thần ra khỏi thạch thất thứ hai, tiến vào trong thạch thất thứ ba, thạch thất này so sánh với hai gian thạch thất mới vừa rồi kia muốn nhỏ một chút, trong thạch thất chỉnh tề để lần lượt từng cái kỷ trà, phía trên kỷ trà đặt từng cái từng cái hộp gấm, hộp gấm này ít cũng trăm cái, phía trên hiện đầy tro bụi thật dầy.

- Trong những hộp gấm này không biết có những thứ gì.

Diệp Thần tùy tiện mở ra một hộp gấm, chỉ nghe phù một tiếng, một đạo sương khói hồng sắc bay lên, Diệp Thần vội vàng ngừng thở, này sẽ không phải là độc khí gì chứ?

- Diệp Thần tiểu tử, yên tâm đi, đây không phải là độc khí, mà là dược khí, hút một ngụm không có chỗ xấu, chỉ có lợi.

Nghe được lời của Sư gia, Diệp Thần không hề ngừng thở nữa, hướng trong hộp gấm nhìn lại, trong hộp gấm rỗng tuếch, không có gì cả.

- Sư gia, đây là chuyện gì xảy ra, tại sao là hộp không?

Diệp Thần hỏi, chẳng lẻ đồ bên trong đã bị cầm đi?

- Trong những hộp gấm này hẳn là chứa đan dược, bất quá thời gian để đặt hơi lâu, đan dược tất cả đều hóa thành dược khí.

- Những hộp gấm này rốt cuộc thả bao lâu?

Đan dược cũng hóa thành dược khí, này phải bao nhiêu thời gian a.

- Trên vạn năm a.

Diệp Thần chân mày chau lên, những hộp gấm này lại thả trên vạn năm, khó trách đan dược bên trong cũng bị mất, những hộp gấm này bộ dạng cũng là phi thường lao cố, thả vạn năm cũng không có tản mất, Diệp Thần cũng không khách khí, chà chà chà đem những hộp gấm này toàn bộ thu vào trong không gian.

Diệp Thần vừa thu hộp gấm, vừa mở ra những hộp gấm kia, phốc phốc phốc, từng đạo dược khí bay lên.

Những dược khí này mặc dù là đan dược biến thành, nhưng bởi vì kinh nghiệm thời gian thật sự quá dài, dược hiệu đã sớm tản mất, hiệu quả đã cực kỳ bé nhỏ .

Mở ra từng cái từng cái hộp gấm, thời điểm mở ra một cái hộp gấm trong đó, Diệp Thần bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, trong hộp gấm này lại còn có một viên thuốc!

Một quả đan dược màu đen lẳng lặng nằm ở trong hộp, một mùi thuốc thơm ngào ngạt xông vào mũi, làm cho người ta phiêu phiêu dục tiên.

- Sư gia, đây là đan dược gì?

Diệp Thần hỏi, không có nghĩ tới trong những hộp gấm này, lại còn có đan dược bảo tồn.