Con mắt Tiểu Vưu khom thành trăng sáng, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
Diệp Thần vỗ trán một cái, được rồi, yêu thú tư duy thật không phải là nhân loại có thể lý giải.
- Đem Tiểu Vưu thả lại trong nước a, trong hoa viên bị các ngươi làm cho rối loạn .
Diệp Thần nói, dù sao Tiểu Vưu cũng là sinh vật biển, rời đi nước quá lâu có thể chết mất hay không, bất quá nghĩ nghĩ, yêu thú cùng dã thú bình thường hoàn toàn không giống, mình đã quá lo lắng a?
Diệp Thần quay đầu, hướng đình nghỉ mát đi đến.
- Tiểu Vưu, Diệp Thần ca ca nói không để cho chúng ta chơi đá bóng .
Tiểu Dực bất đắc dĩ nói.
Tiểu Vưu lộ ra thần sắc thất lạc.
- Chúng ta đây chơi trò khác được không?
Tiểu Dực cắn ngón tay, cau mày.
- Chúng ta chơi cái gì tốt đây?
Tiểu Vưu mắt ba ba mà nhìn xem Tiểu Dực.
- Chúng ta chơi đùa ngọn nến được không?
Tiểu Dực đột nhiên lại có một cái ý nghĩ, hưng phấn nói.
Chơi ngọn nến? Tiểu Vưu nháy nháy con mắt.
- Chính là ta ở trên mặt đất đốt rất nhiều rất nhiều ngọn nến, ngươi phải dùng xúc tua từ phía trên ngọn nến đi qua, mới coi như ngươi thắng.
Tiểu Dực nhảy dựng lên, vì ý nghĩ của mình cảm thấy phấn chấn không thôi.
Tiểu Vưu con mắt cong cong, hưng phấn nhẹ gật đầu.
Nghe được Tiểu Dực nói, Diệp Thần một cái lảo đảo thiếu chút nữa té ngã, cái trò chơi này không gọi qua ngọn nến, mà gọi nướng con mực, không. Nướng bạch tuộc! Tiểu Vưu cư nhiên còn hưng phấn đồng ý, đây là cái sự tình gì a?
Diệp Thần tranh thủ thời gian quay đầu lại ngăn ý nghĩ quỷ quái kia của Tiểu Dực, nếu lại như vậy chơi tiếp tục, Tiểu Vưu không phải bị Tiểu Dực đùa chơi chết không thể!
Bóng đêm dần dần đen lại, đã là sau nửa đêm .
Tiểu Vưu ở trên mặt nước bốc lên, bộ dạng có điểm vô cùng buồn chán.
Diệp Thần, A Ly còn có Tiểu Dực đã đi tới, lúc này nó mới trở nên hưng phấn lên.
- Tiểu Vưu, hỏi ngươi chút vấn đề.
Diệp Thần ở bên cạnh ao ngồi chồm hổm xuống.
Tiểu Vưu mở trừng hai mắt nhìn xem Diệp Thần.
- Tiểu Vưu, ngươi ở trong Tử Minh hồ sinh sống lâu như vậy. Có ở dưới đáy hồ phát hiện một ít vật cổ quái gì hay không?
Diệp Thần mở miệng hỏi, Minh Vũ Đại Đế cũng đã có nói, đáy Tử Minh hồ này, có thể là có trọng bảo từ thượng cổ còn sót lại!
Vật cổ quái? Một cái xúc tua của Tiểu Vưu để lên đầu, học biểu lộ trầm tư của Tiểu Dực, sau nửa ngày, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu.
- Trong hồ Tử Minh quả nhiên có thứ tốt!
Trong lòng Diệp Thần vừa động, đối với Tiểu Vưu nói.
- Tiểu Vưu, nếu ngươi có thể lấy những vật trong Tử Minh hồ kia chuyển đi lên, ta liền cho ngươi đồ ăn ngon. Như thế nào?
Trên thực tế, Diệp Thần dùng thần hồn hạ đạt mệnh lệnh cho Tiểu Vưu, Tiểu Vưu hẳn là sẽ chấp hành, nhưng mà Tử Minh hồ này có chút đặc thù, thần hồn của Diệp Thần cũng vô pháp xuyên qua Tử Minh hồ, vạn nhất Tiểu Vưu đến trong Tử Minh hồ liền không tuân mệnh lệnh, chẳng phải là công dã tràng? Vì vậy Diệp Thần nghĩ tới dùng gì đó hấp dẫn Tiểu Vưu.
Thiên Minh Chương sống lâu dài, dùng tuổi hiện tại của Tiểu Vưu, phỏng chừng còn chỉ là một hài tử mà thôi, tư duy cũng khá đơn giản.
Nghe được cái chữ ăn này, Tiểu Vưu không ngừng gật đầu, bộ dạng thật cao hứng.
- Tiểu Dực, ẵm Tiểu Vưu, A Ly, chúng ta cùng đi Tử Minh hồ.
Diệp Thần thần sắc phấn chấn nói, nếu như trong hồ Tử Minh thực có thứ tốt, ở trong nước tính ăn mòn có thể bảo trì ngàn năm không hủ, đây tuyệt đối là một ít siêu cấp trọng bảo!
A Ly nhảy tới trên bờ vai của Diệp Thần, một nhóm bọn họ lén lút ra hành cung, hướng Tử Minh hồ lao đi.
Cốc khẩu hạp cốc Tử Minh Hồ, phòng giữ sâm nghiêm, nhưng bên hành cung này, lại không có nhiều thủ vệ, A Ly thi triển ảo thuật, đám thủ vệ kia căn bản không biết bọn người Diệp Thần đi ra hành cung.
Diệp Thần biết rõ, bí mật của mình thật sự nhiều lắm, mặc dù Hiên Dật dược tôn, Minh Vũ Đại Đế cùng mình quan hệ tốt, nhưng có chút bí mật còn là không cho bọn họ biết sẽ tốt.
Bên cạnh Tử Minh Hồ, trăng tròn treo cao, nguyệt quang sáng tỏ.
Trên ghềnh bãi loạn thạch bên hồ, xuất hiện thân ảnh một nhóm Diệp Thần.
Diệp Thần cùng Tiểu Dực đều mang theo thùng nước, bên trong rất nhiều Thiên Tịnh Thủy, không quản từ trong hồ làm ra đến vật gì đó, đều phải trước đặt ở trong thùng tẩy một chút.
Bọn họ ở một chỗ mép nước ngừng lại, Diệp Thần đem Tiểu Vưu bỏ vào trong nước.
- Tiểu Vưu, chúng ta ở bên cạnh bờ chờ ngươi, ngươi xuống dưới tìm xem a.
Diệp Thần nói, cùng A Ly, Tiểu Dực ở bên cạnh bờ chờ.
Tiểu Vưu rất nhanh nhẹ gật đầu, sau đó hướng trong nước tiềm đi.
Đợi Tiểu Vưu đi lên, phỏng chừng còn phải qua rất lâu, Diệp Thần ở trên một tảng đá ngồi xuống, bắt đầu tu luyện, A Ly ở bên người Diệp Thần nhắm mắt tu luyện, Tiểu Dực thì ở một bên chơi tảng đá.
Đại khái hơn 10 sau, chỉ nghe mặt nước "rầm" một tiếng, Tiểu Vưu từ trong nước đi lên.
- Như thế nào, Tiểu Vưu, ngươi có tìm được vật gì không?
Diệp Thần lướt đến bên hồ, nhìn về phía Tiểu Vưu hỏi.
Tiểu Vưu cười híp mắt, cực kỳ nhanh nhẹ gật đầu, duỗi ra một cái xúc tua, Diệp Thần phát hiện, trên xúc tua của Tiểu Vưu, rõ ràng là một Hồng Vĩ hắc ngư, con cá này ở đáy hồ sinh hoạt, nhưng Diệp Thần cũng có câu lên mấy cái, giá trị cùng Hồng dực khoa đẩu ngư không sai biệt lắm.
Diệp Thần vỗ trán một cái, Tiểu Vưu hẳn là hiểu sai ý, tranh thủ thời gian giải thích nói:
- Tiểu Vưu, ta nói không phải cá, mà là một ít vật cổ quái, tỷ như hạt châu, bảo thạch, cái hộp, binh khí, khải giáp...
Tiểu Vưu nhìn xem Diệp Thần, trầm tư sau nửa ngày, cười tủm tỉm nhẹ gật đầu, lại tiềm đi.
Một lát sau, Tiểu Vưu lại đi lên.
Diệp Thần nhanh hết chỗ nói rồi, lần này Tiểu Vưu thu được tới, là một tảng đá cực đại trơn bóng, tảng đá kia cũng kỳ lạ, trong hồ rõ ràng không có bị hủ thực, nhưng cũng chỉ là một tảng đá khá là đặc thù mà thôi, không có tác dụng quá lớn.
Diệp Thần chỉ có thể làm cho Tiểu Vưu tiếp tục đi, Tiểu Vưu lại vét lên đến một khối quy giáp, một cây xương cá, còn có một bối xác.
Những vật này đối với Diệp Thần mà nói, đều là không có dùng, khả năng đối với Tiểu Vưu mà nói, những thứ này là gì đó kỳ quái. Diệp Thần liều mạng theo Tiểu Vưu giải thích các loại danh từ như cái hộp, bảo thạch,… Tiểu Vưu chính là nghe không hiểu.
Nghĩ nghĩ, Diệp Thần từ trong bao tay trong không gian lấy ra các vật đồng dạng, kể cả Bảo Châu màu đen, Phá Ngục Kiếm,… làm cho Tiểu Vưu phân biệt từng cái, xem ra sau này phải trước dạy Tiểu Vưu cái nào mới là bảo bối, mới có thể phái Tiểu Vưu đi tìm bảo.
Lần này thời gian có hơi lâu, Tiểu Vưu đi xuống trọn vẹn hơn nửa canh giờ, mặt nước mới "cô lỗ cô lỗ" bốc lên bong bóng. Tiểu Vưu lại từ đáy hồ bơi lên, lúc này Tiểu Vưu quả nhiên không có lại cầm những loạn thất bát tao gì đó kia. Mà là một thanh chủy thủ tràn đầy cáu bẩn.
- Tiểu Vưu, bắt nó bỏ vào trong thùng nước!
Chứng kiến thanh chủy thủ kia, Diệp Thần hưng phấn nói.