Cửu Tinh Thiên Thần Quyết

Chương 1321: Mệnh văn của Diệp Thần (2)

Thần Mộc Chí Tôn vừa nói, bên trong Tinh Đồ nguyên một đám tinh thể không ngừng diễn biến lấy, lúc lớn lúc nhỏ, tựa như vô số đom đóm bay múa.

Tất cả mọi người si mê nhìn xem bức Tinh Đồ mỹ diệu này.

Vũ trụ Tạo Hóa thần kỳ, để cho vô số người sợ hãi thán phục không thôi.

Thần hồn Diệp Thần ở trên Tinh Đồ đảo qua, trong nội tâm không khỏi rung động vạn phần.

Ngưng mắt nhìn phiến Tinh Đồ này, Diệp Thần bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ diệu, Cửu Tinh trong Đan Điền, giống như là nhận lấy dẫn dắt nào đó, dùng một loại phương thức tràn ngập ảo diệu vận chuyển.

Phương thức những tinh thể bên trong Tinh Đồ kia vận chuyển cùng phương thức Cửu Tinh vận chuyển, cơ hồ là nhất trí.

Cửu Tinh Thiên Thần!

Công pháp này có lẽ là một vị đại năng từ tinh thể vận động biến hóa mà lĩnh ngộ đi ra!

Ngôi sao vận chuyển, chỉ có Thiên Đạo cố định.

Kinh mạch vận chuyển, chỉ có tâm tình cố định.

Đặt mình bên trong Tinh Đồ, Diệp Thần đối với tu luyện lại có lĩnh hội càng sâu, hắn phảng phất cảm giác được, ý niệm của mình, là một thế giới mênh mông.

Diệp Thần cảm giác mình phảng phất đưa thân vào trong vũ trụ mênh mông, thế giới trong đan điền không ngừng khuếch trương, đỏ thẫm cùng da cam hai chủng Thời Không Đạo Văn chi lực không ngừng hình thành, càng ngày càng nhiều, thời gian dần qua, chính giữa hai đạo Thời Không Đạo Văn chi lực, đạo Thời Không Đạo Văn chi lực thứ ba dần dần thai nghén ra!

Diệp Thần phát hiện, hơn mười phiến tinh vực câu liền một chỗ, cái hình dạng kia lại cùng ngón tay nhân loại có vài phần tương tự.

Thần Mộc Chí Tôn nói, đây là tất cả tinh vực bọn hắn đã biết, nhưng mà này còn chỉ là một bộ phận của vũ trụ, nếu như tất cả tinh vực trong vũ trụ hợp cùng một chỗ, sẽ là cái dạng gì?

Đột nhiên, Diệp Thần cảm thấy, cái vũ trụ này có quá nhiều bí mật, đang đợi hắn đi tìm ra đáp án!

Chung quanh Thời Không Đạo Văn chi lực lần nữa cuồn cuộn, từ bốn phương tám hướng hướng Diệp Thần hội tụ mà đến.

Phảng phất Côn Bằng phun ra nuốt vào, chung quanh Thời Không Đạo Văn chi lực rất nhanh bị Diệp Thần trừu không còn một mảnh.


Cảm giác được bên này dị trạng, Thần Mộc Chí Tôn kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thần, Diệp Thần tựa hồ lại có một ít cảm ngộ!

Trong vũ trụ mênh mông, nhân tài xuất hiện lớp lớp, thiên phú cảu Diệp Thần quả thực để cho hắn có chút giật mình.

Nếu có thể bồi dưỡng, tuyệt đối sẽ thành trụ cột của Chí Tôn Liên Minh!

Thần Mộc Chí Tôn Pháp Tướng lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên, hắn tiếp tục diễn giải, cái thanh âm to hữu lực kia ở trên không quảng trường quanh quẩn.

Một mực nói mấy giờ đồng hồ, lúc này Thần Mộc Chí Tôn mới dừng lại, nhìn về phía Diệp Thần cùng Sư gia.

- Hai người các ngươi có cảm ngộ gì không?

Thần Mộc Chí Tôn mỉm cười nói.

- Đa tạ sư tôn chỉ điểm! Đồ nhi cảm xúc rất nhiều!

Diệp Thần cung kính nói, Thần Mộc Chí Tôn không hổ là Chí Tôn cường giả, đối với thiên đạo lý giải viễn siêu thường nhân, hắn nói hết thảy, để cho Diệp Thần rất có cảm ngộ, trên cảnh giới cũng đã nhận được một loại thăng hoa, theo thời gian trôi qua, hắn đối với hết thảy trong vũ trụ, sinh ra lòng hiếu kỳ càng thêm mãnh liệt.

- Ta cũng nghe hiểu không ít, thu hoạch rất nhiều!

Sư gia nhếch miệng cười nói.

Tuy bọn người Linh Thước cùng Lý Dịch cũng lĩnh ngộ một ít, nhưng rất nhiều thứ đều cái hiểu cái không, nhưng bọn hắn lại không có ý tứ nói mình không có nghe hiểu, liền không có hỏi thăm Thần Mộc Chí Tôn, mà là đem Thần Mộc Chí Tôn nói hết thảy tất cả đều dụng tâm ghi nhớ, chuẩn bị sau khi trở về lại tiếp tục lục lọi.

- Hôm nay giảng đến nơi đây, hai người các ngươi đi theo ta!

Thần Mộc Chí Tôn nhìn thoáng qua Diệp Thần cùng Sư gia, hắn tay phải vung lên, Diệp Thần cùng Sư gia liền biến mất tại chỗ.

Trên bầu trời, Thần Mộc Chí Tôn Pháp Tướng, cũng chậm rãi tiêu tán rồi.

- Linh Thước tỷ, Thần Mộc Chí Tôn không phải nói muốn thu ngài làm đồ đệ sao? Tại sao lại thay đổi?


Dư Chung tiến đến bên người Linh Thước, thấp giọng hỏi, trong ánh mắt càng nhiều hơn là nhìn có chút hả hê, chỉ có điều không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Linh Thước như thế nào lại không biết tâm tư của Dư Chung, trong nội tâm thầm hận, lại cũng chỉ hừ lạnh một tiếng nói:

- Ta làm sao biết!

Cho dù Thần Mộc Chí Tôn đã đi ra, nàng cũng không dám nói Thần Mộc Chí Tôn không phải.

- Không biết còn có Chí Tôn khác để ý Linh Thước tỷ hay không, aii, khó a.

Dư Chung nhếch miệng lên một tia đùa cợt nhàn nhạt, lắc đầu hít một tiếng, quay người đi ra. Bọn hắn mấy người này ngày bình thường lục đục với nhau, thời điểm Linh Thước được Thần Mộc Chí Tôn ưu ái, Linh Thước liền mắt cao hơn đầu, rất ít đem người khác để vào mắt.

Bị Dư Chung chế ngạo, Linh Thước tức giận đến nghiến chặc hàm răng.

Những người khác nhìn xem Linh Thước, cũng là thần sắc khác nhau, riêng phần mình trở về chỗ ở của mình tiếp tục tu luyện.

Quảng trường cuối cùng, Nhung Nguyên ngồi xếp bằng, hắn bị đánh rất thảm, trên thân khắp nơi đều là Tử Hỏa tổn thương, thể nội kinh mạch đến bây giờ còn không có khôi phục lại, chứng kiến Diệp Thần cùng Sư gia bị Thần Mộc Chí Tôn mang đi, trong đôi mắt của hắn hiện lên một tia oán độc.

Diệp Thần cùng Sư gia bị Thần Mộc Chí Tôn thu làm đệ tử, tuy La Âm Chí Tôn bài danh ở trên Thần Mộc Chí Tôn, nhưng mà hắn muốn đối phó Diệp Thần cùng Sư gia, liền có chút khó khăn rồi, dù sao hai Chí Tôn sẽ không vì hai tiểu bối tranh chấp mà vạch mặt.

Nghĩ đến lúc trước hắn thụ khuất nhục, trong lòng của hắn tràn đầy cừu hận, thù này bất cộng đái thiên!

Thần Mộc cung, ở trong một khu rừng rậm rạp của chủ tinh Chí Tôn Thánh Địa.

Tại đây Cổ Mộc che trời, một gốc Cự Mộc giống như Kình Thiên chi trụ, thẳng vào Vân Tiêu, cao ngất mà bao la hùng vĩ, tán cây giống như cái dù che trời, bỏ ra mảng lớn bóng cây xanh râm mát, lá cây từng mảnh óng ánh, như thủy tinh tạo hình thành, dưới ánh mặt trời chiết xạ xuất ra đạo đạo Thất Thải lăng quang.

Trên những Cự Mộc này kết từng khỏa trái cây óng ánh sáng long lanh, trận trận mùi thơm ngát mê người phiêu tán khắp rừng rậm, nghe thấy chi làm người sảng khoái tinh thần.

Bên trong Cổ Mộc màu xanh lá, làm đẹp lấy cung điện san sát như lưu ly đúc thành, Tiên Vụ lượn lờ, đúng như tiên cảnh xa hoa.

Trong một tòa cung điện hùng vĩ, hai người một Sư ngồi trên mặt đất.

- Đến Thần Mộc cung ta, liền đem nơi đây trở thành nhà mình, không cần quá mức chú ý những tục lễ kia!

Thần Mộc Chí Tôn mỉm cười nói, lộ ra phi thường hiền hoà.

Diệp Thần cùng Sư gia đúng là cảm thấy Thần Mộc Chí Tôn rất hòa khí, lúc này mới nguyện ý bái Thần Mộc Chí Tôn làm sư, nếu đổi lại một ít người Diệp Thần xem không vừa mắt, cho dù đối phương là một Chí Cường Giả, Diệp Thần cũng sẽ không bái đối phương làm sư.

- Hai người các ngươi thân thể có chút đặc thù, tựa hồ vẫn còn trên loại chủng tộc thứ hai bình thường, hai người các ngươi hẳn là ăn Linh Dược đặc thù nào đó, mới đạt được thân thể như vậy a? Bất quá có một điểm để cho ta phi thường nghi hoặc!

Thần Mộc Chí Tôn nhìn xem Diệp Thần cùng Sư gia nói.