- Chúng ta sớm muốn đi rồi, nhưng mà bọn chúng không cho chúng ta đi!
Tiểu Dực tức giận nói ra, hắn cũng không nói rõ là người nào không cho hắn đi!
Nghe được Tiểu Dực nói như vậy, trong mắt Ưng Đàm biến hóa, hắn lập tức hiểu vì sao Đạo Đình không chịu thả Tiểu Dực và Mân Nhi quay về.
Chẳng lẽ cứ như thế buông tha cho hai tên oắt con này sao? Sau đó chờ bọn chúng vượt qua mình? Ưng Đàm rất không cam lòng, trong lòng khẽ động, hắn cười lạnh, nếu như Diệp gia đắc tội Thần Hoàng, như vậy mình giáo huấn hai oắt con này, chắc hẳn Thần Hoàng đại nhân cũng không trách tội đâu!
- Tiểu Tử, chúng ta luận võ với nhau một trận, nếu ngươi đánh thắng ta, ta sẽ cho ngươi trở về, thế nào?
Ưng Đàm nhìn qua Tiểu Dực, đứa trẻ như Tiểu Dực rất dễ lừa gạt.
- Tốt, ta sẽ đánh với ngươi!
Tiểu Dực giơ nắm tay nhỏ lên, ngẩng cao đầu nói ra.
- Tiểu Dực, vạn nhất ngươi không đánh thắng hắn thì sao bây giờ?
Mân Nhi giật nhẹ góc áo của Tiểu Dực, hơi bận tâm nói ra.
- Yên tâm đi Mân Nhi, ta nhất định sẽ đánh thắng hắn mà, ta và Diệp Mông ca ca đã từng nói qua, nhất định sẽ bảo hộ ngươi! Chỉ cần đánh bại hắn, chúng ta sẽ có thể về nhà!
Tiểu Dực nghiêm túc nói ra, hai mắt sáng ngời, tràn ngập ước mơ về nhà!
- Vậy, được rồi!
Mân Nhi nghĩ lại sau đó cắn môi gật đầu.
Bọn họ chỉ là tiểu hài tử, không có khái niệm thực lực gì, càng không rõ giữ Thần Huyền và Đạo Huyện là cái hào rộng.
Tiểu Dực như tiểu đại nhân vậy, trấn an vỗ đầu của Mân Nhi, sau đó đi qua võ tràng với Ưng Đàm.
Hai thân ảnh một lớn một nhỏ xuất hiện trên võ tràng.
Đám đệ tử tu luyện gần võ tràng nhìn thấy màn này thì tụ tập lại, chuẩn bị xem trò hay.
- Tiểu tử ngốc đáng thương, dám đi vào luận võ với ta, thật sự không tự lượng sức mình, thật buồn cười!
Ưng Đàm cười to, sau khi Tiểu Dực đi vào trong võ tràng, tay phải của hắn vung lên, một ám kình bắn qua, "Bành" một tiếng, Tiểu Dực bay ra ngoài, té trên mặt đất, khóe miệng có máu tươi chảy ra.
Bên ngoài luận võ tràng có người vây xem!
- Ha ha, một Thần Huyền còn dám đi khiêu chiến Ưng Đàm!
- Ưng Đàm chính là đệ nhất cao thr của huyền viện chúng ta đấy.
Tiểu Dực vừa mới tiến vào luận võ tràng, còn chưa chuẩn bị gì đã bị đánh ngã trên đất, hắn bụn lấy tổn thương trên người đứng lên, tức giận trừng mắt với Ưng Đàm, quát:
- Ngươi chơi xấu, chúng ta còn chưa nói bắt đầu mà!
- Nói bắt đầu? Đùa à?
Ưng Đàm ôm bụng cười to, nói:
- Ta một Đạo Huyền thu thập một Thần Huyền còn phải nói bắt đầu sao?
Ưng Đàm căn bản không xem tỷ thí này là luận võ chính thức.
Đám nười vây quanh bên người cũng cười rộ lên.
- Hai tiểu tạp chủng của Diệp gia, dám ở Thiên Tông học phủ chúng ta hung hăng càn quấy, Ưng Đàm cho các ngươi giáo huấn là cho các ngươi biết phải làm người thế nào!
Đám đệ tử Thiên Tông học phủ vây quanh cười to, bọn chúng là con cái cao tầng Đạo Đình, tại Thiên Tông học phủ có thể hô phong hoán vũ, Tiểu Dực và Mân Nhi chỉ là tiểu hài tử sáu bảy tuổi mà thôi, lại tiến vào huyền viện, hơn nữa tu vị còn cao hơn bọn họ rất nhiều, chyện này khiến bọn họ phi thường mất mặt, cho nên càng căm phù Tiểu Dực và Mân Nhi.
- Tiểu Dực, coi chừng!
Mân Nhi dai góc áo, khẩn trương nhìn qua Tiểu Dực, nhìn thấy Tiểu Dực bị đánh chật vật như vậy, gốc mắt của nàng đỏ lên.
- Ngươi...
Tiểu Dực tức giận nhìn qua Ưng Đàm, trong đôi mắt muốn bắn ra lửa giận, đây là luận bàn, luận võ bắt đầu thì có thể động thủ, mà Ưng Đàm căn bản không tuân thủ quy củ, vừa tiến vào là dánh lén, quả thực là tiểu nhân hèn hạ!
- Ta muốn đánh ngươi!
Tiểu Dực nhếch môi, vung nắm đấm lên đánh thẳng vào Ưng Đàm.
- Ha ha, chết cười ta, một Thần Huyền cảnh lại dám nói đánh ta, ta có nghe lầm không?
Nhìn thấy Tiểu Dực nhào lên, Ưng Đàm khinh hừ một tiếng, ra tay.
"Bành" một tiếng, Tiểu Dực bị đánh bay ra ngoài lần nữa, đâm vào cấm chế chun quanh luận võ tràng sau đó bắn ngược trở về, té trên mặt đất.
- Ta liều với ngươi.
Tiểu Dực không để ý thương thế trên người, nhanh chóng đứng lên, hai mắt đỏ bừng, hung tính Dực Xà bị kích phát, lại lao lên tấn công Ưng Đàm.
Bành, bành, bành...
Tiểu Dực không ngừng bị đánh bay ra ngoài, một Thần Huyền làm sao có thể là đối thủ của Đạo Huyền được chứ?
Ưng Đàm cười lạnh vui vẻ, ra tay không lưu tình đánh Tiểu Dực bay ngược ra sao, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Qua một lát sau Tiểu Dực mình đầy thương tích.
- Tiểu Dực, nhanh nhận thua đi, ngươi sẽ chết!
Mân Nhi ghé vào cấm chế khóc lớn, thế nhưng mà luận võ đã bắt đầu thì nàng không ngăn cản được.
Một lần lại một lần bị thương, một lần lại một lần đứng lên.
- Ta mới không nhận thua!
Tiểu Dực lau máu tươi, vô cùng kiên định nói ra.
Trên đỉnh núi nhỏ ở phía nam, Mính Lam Chiến Hoàng nhìn qua trận tỷ thí chênh lệch này, nàng nhíu mày, thở dài một hơi.
- Hai tên tính tình trẻ con, nghị lực đều thật tốt, thiên phú càng vô cùng cao minh, đáng tiếc là người Diệp gia. Xem ra Diệp gia sẽ không tiếp nhận Đạo Đình quản thúc, Thần Hoàng nhất định không cho phép bọn họ tồn tại.
Mính Lam Chiến Hoàng thở ra, nàng chỉ trung với Thần Hoàng, trung với Đạo Đình, tuy Tiểu Dực là đệ tử của nàng, nhìn thấy Tiểu Dực bị Ưng Đàm một đánh ngã như vậy, nàng vẫn không làm gì, chỉ đứng nhìn.
Mân Nhi là huyết mạch Thanh Đế, cho nên không thể động, nhưng Tiểu Dực thì khác, mặc kệ xuất hiện kết quả gì, đó cũng là đệ tử luận võ. Không có quan hệ với nàng và Thần Hoàng, cho dù Thanh Đế chất vấn, bọn họ vẫn có thể giải vây.
Bên ngoài cấm chế, cơ hồ tất cả người của Đạo Đình đùa cợt nhìn qua, Tiểu Dực một Thần Huyền dám khiêu chiến Ưng Đàm một Đạo Huyền, đây là tự mình muốn chết, cùng không quan hệ tới người khác.
Ưng Đàm cố ý làm nhục Tiểu Dực, đánh Tiểu Dực thương tích đầy mình, máu tươi văng khắp nơi. Muốn giết Tiểu Dực.
Tiểu Dực trợn to mắt, ý thức dần dần mơ hồ, nhưng mà vẫn không chịu thua, tư tưởng của hắn rất đơn thuần. Nhưng đây là nghị luận kiên quyết.
- Ta tuyệt đối sẽ không thua!
Tiểu Dực trước mặt biến thành màu đen, lại cắn răng nói, cưỡng ép vận chuyển công pháp, giờ phút kinh mạch trong người tán loạn.
- Vậy đi chết đi!
Trong mắt Ưng Đàm bắn ra một đạo sát cơ. Trong tay xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm, giống như linh xà đâm vào mi tâm của Tiểu Dực.
Cảnh giới Đạo Huyền hơn nữa còn có sát ý đáng sợ, trong mắt của mọi người, Tiểu Dực giờ phút này hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Tiểu Dực!
Mân Nhi khóc lớn, giọng non nớt đau khổ cầu xin, nói:
- Van cầu các ngươi, buông tha Tiểu Dực, chúng ta nhận thua!
Mân Nhi giờ phút này lần đầu tiên biết rõ mình sẽ mất đi Tiểu Dực, giống như lúc trước gia gia chết dưới gót thiết kỵ Nam Man quốc.
- Không, Tiểu Dực, không nên rời khỏi Mân Nhi!
Một giọng nước mắt óng ánh lăng dài trên gò má Mân Nhi, giọt nước mắt này mang theo ngọn lửa màu xanh.
Phốc! Ngọn lửa rơi xuống đất, rực rỡ tươi đẹp chói mắt.