Bó gọn cây đàn ngũ thập huyền trường cầm lại, Lạc tráng sĩ chuẩn bị lên
đường. Lúc này không thấy gió tái tê buốt lạnh tiễn đưa, chỉ có mẫu thân Tang Đế dúi vào tay nàng mấy phần cơm nắm nặn hình nơ phượng hoàng. Bà
dặn dò: “ Cũng phải mấy năm nay không đến thăm Tố Tiết trưởng lão, quả
có điều không đúng. Gặp trưởng lão, nhớ phải tôn kính nhé. Dù người ta
trông trẻ trung đấy nhưng năm đó mà không có ngài, thì không có con ngày hôm nay đâu, con biết không?”.
Vừa cắn một miếng cơm, Lạc Tề vừa nghĩ thầm lần này nếu nàng có thể từ hôn suôn sẻ như ý, có lẽ mẹ sẽ cười không nổi đâu.
Nhưng để tránh lỡ có chuyện gì cản đường, trước khi đi, nàng chỉ vội vàng gật đầu vâng dạ rồi lập tức lên đường.
Bắc Cực Thiên Hằng sơn cao tới nghìn trượng, là nơi gần trời nhất của cả đại hoang này.
Đỉnh núi chót vót sừng sững, dốc đứng hút tầm mắt, không thấy màu xanh cỏ
cây, dưới chân chỉ thấy màu vàng nâu của đất. Ba mươi sáu ngọn núi trập
trùng nối nhau như những thanh gươm sáng loáng, sắc nhọn chọc trời.
Ngàn dặm trời mây, hoàng hôn mịt mù buông xuống càng gần tới Bắc Cực Thiên
Hằng Sơn ánh sáng của vầng dương cuối ngày càng chói chang. Lạc Tề lúc
này không thể biến về hình phượng hoàng để vỗ cánh bay nhanh qua. Tuy
nàng từng may mắn tầm sư học đạo được chiêu lướt mây đạp gió vô cùng
thảnh thơi, nhưng với oi bức khắc nghiệt thế này, nàng chỉ còn cách hạ
xuống mặt đất rảo bước trên đôi chân mình.
Lạc Tề thầm nghĩ kỳ
quặc thật, Trọng Uyên – người mình chẳng thân quen chọn Thiên Hằng Sơn
làm nơi trú chân thì không nói làm gì. Nhưng cớ gì ngay đến cả Tố Tiết
trưởng lão cũng sống được ở nơi chó ăn đá, gà ăn sỏi này đằng đẵng bao
năm? Chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao?
Đã từng nghe chuyện năm xưa, khi cham ẹ đưa nàng tới chỗ Tố Tiết trưởng lão xin người nhận
nuôi, nhưng còn phần sau của câu chuyện là thế nào nhỉ? Hãy còn một đoạn làm nàng phải suy nghĩ.
Giờ phút Lạc Tề chào đời, sấm sét
với mưa tuyết dồn dập kéo nhau ập tới. Rất nhiều năm sau, mỗi khi nghĩ
đến ngày này, Lạc Tề đều cảm thấy đó là báo hiệu của một họa tinh chuyển kiếp.
Đúng là đêm ấy, phụ thân Tố Phương ẵm tiểu bạch phượng bé bỏng chưa mở mắt lên Thiên Hằng Sơn.
Tố Tiết lúc này đã tỉnh giấc hẳn đâu, vẫn hơi ngái ngủ, nghe sự tình xong
thì lạnh lùng bảo: “ Chuyện “to” như con kiến mà cũng phải xuyên đêm
vượt núi tới đây hả?”
“ Chớ nói vậy mà, chuyện này không phải chuyện đùa đâu…” Tố Phương tuy thân là trưởng tộc quyền cao chức trọng
nhưng lòng dạ thực chất thì lại rất yếu mềm. Vừa lau mồ hôi, ông vừa
nói: “ Tố Tiết, ông bảo lần này ta nói với thiên hạ là đứa con thứ chín
chết rồi, còn ta sẽ giả vờ coi nó như con nuôi một thời gian có được
không?”.
“ Con nuôi?” Tố Tiết nhíu mày. “ Cũng lằng nhằng quá. Thôi mang về đi, mang nó về đi”.
“ Trời ơi là trời! Đây là con gái yêu của tôi, cháu gái cưng của ông đó,
làm ơn đừng làm như vậy mà”. Tố Phương cứ thế lẽo đẽo theo sau. Nhìn Tố
Tiết chậm rãi rót ly trà, Tố Phương không khỏi nóng ruột bồn chồn, đứng cũng không yên
“ Nhìn ngươi sốt ruột kìa”. Tố Tiết đặt ly
trà xuống, khuôn mặt non tơ có chút không vừa lòng: “ Ta ở đây ẩn cư bao năm, khăn lắm mới thấy ngươi tìm có chút việc”.
“ Ôi ca ca,
ca ca tốt của ta, cứ cho là ta cầu xin huynh đi”.Tố Phương biết là có hi vọng rồi, vội vàng nói: “ Biết là đứa trẻ này nếu bị Thiên đế phát hiện ra thì Phượng tộc khó mà yên ổn, nhưng Tang Đế nỡ lòng nào để nó phải
chết, dù gì cũng là đứa út chúng tôi dứt ruột sinh ra”.
Long sinh cửu tử, Phượng mang chín thai. Tiểu lão cửu chính là đứa con út đó.
Khuôn mặt thanh tú của Tố Tiết lộ vẻ không đành lòng. Ông đứng dậy, nhìn sang bé Lạc Tề đang nằm trong tay cha Tố Phương.
“ Thôi được, chuyện này tuy rằng phiền hà thật nhưng nuôi nó vài ngày
cũng không khó khăn gì. Dẫu sao cũng chẳng phải là ta nuôi. Cho nên, dù
có chuyện gì xảy ra đừng có trách ta”.
“ Hả?” Tố Phương không ngờ Tố Tiết nói là làm, đổi ý nhanh đến vậy, đứng đó sững sờ. Thế rồi,
Tố Tiết mở cửa, lên tiếng gọi: “ Cương Lương, ngươi lại đây”
Dòng ký ức đến đó tạm ngừng lại, Lạc Tề đưa tay lau đi những giọt mồ hôi
trên trán, nghĩ thầm, thực ra người đi nuôi dưỡng mình vài ngày phải là
Cương Lương chứ.
Rảo bước nhanh hơn, nuốt vội vàng miếng lương khô còn lại, chẳng bao lâu nàng đã tới nơi Tố Tiết và Cương Lương sinh sống.
Nơi này cảnh sắc thật lạ kỳ, trên mặt đất chỉ lơ thơ mấy ngọn cỏ, thứ hiếm
thấy ở Bắc Cực Thiên Hằng Sơn này. Liền hai căn nhà nhỏ sát mép nhau
cũng được sơn bằng thuốc nhuộm làm từ cỏ mới lên được màu xanh ngắt.
Cảnh vật chốn này khiến người ta càng nhìn càng thấy rõ hai vị này thực
sự là tự đày ải mình quá.
Lạc Tề đứng đó gọi lớn: “ Tố Tiết nghĩa phụ ơi, Tề Tề tới thăm người đây”
Cánh cửa cót két mở, hai người nam bước ra. Một vị nhìn trẻ măng nhưng có vẻ lạnh nhạt, đưa mắt thờ ở nhìn về phía nàng. Vị còn lại dáng trông đạo
mạo, nho nhã thanh cao, mỉm cười gật đầu với Lạc Tề.
Lạc Tề
không đắn đo gì nữa, cứ thế quay về phía vị có vẻ chững chạc điềm đạm
hơn cất tiếng chào dõng dạc: “ Tố Tiết nghĩa phụ ơi, con đến rồi”.
“E hèm”
Sau tiếng ho khan ấy, vị có khuôn mặt măng tơ ném về phía nàng một cái nhìn buốt lạnh.
“ Lạc Tề à, theo ta vào”
Ui? Chẳng lẽ đây mới là nghĩa phụ Tố Tiết của mình?
Lạc Tề sững người hồi lâu mới phản ứng lại. Tự biết mình đã nhầm, nàng cúi
đầu răm rắp đi theo Tố Tiết, vừa đi vừa ấp a ấp úng mấy tiếng: “ Tố
Tiết…nghĩa phụ…”
Trưởng lão, trưởng lão chẳng phải nghe hai
chữ ấy là liên tưởng đến một ông già đạo mạo, phúc hậu, tay vuốt chòm
râu dài ngồi bên thềm sưởi nắng, lại còn rất thích giáo huấn kẻ khác
sao?
Căn phòng nhỏ thoáng đãng mát mẻ. Hình như Tố Tiết xưa
nay vốn rất yêu chuộng ngọc thạch. Mọi thứ ở đây đều được đúc từ ngọc
thạch. Bàn ngọc thạch nhẵn bóng, sáng loáng, chén ngọc long lanh trong
vắt, giường ngọc xa hoa, hè mát đông ấm. Tất cả những món đồ này đã nói
hộ cho sự say mê kiếm tìm và sở thích lưu giữ ngọc quý của chủ nhân.
Bên ngoài tuy oi bức nhưng bước vào phòng là thấy dịu hẳn nhờ khí mát tỏa ra từ ngọc thạch.
“ Ờ” Tố Tiết từ từ ngồi xuống, ngước mắt lên thì thấy Cương Lương đang
bước tới. Trông thấy thấp thoáng nụ cười mơ hồ, ông lường Cương Lương
một cái.
Cương Lương không kìm được tiếng thở dài, ngồi lai một góc gần đó, trông có vẻ …hiền từ lắm.
Ấy chẳng trách năm ấy, Cương Lương đã ưng thuận Tố Tiết nhận nuôi đứa trẻ
này, đúng là tâm tính ôn nhu nhẫn nhịn đã đạt đến cảnh giới cao siêu
rồi.
“ Sao? Lâu như vậy không có tin tức gì, hôm nya đến đây chắc không phải vì việc lành?”
Chớ trông mặt mà bắt hình dong. Nhìn Tố Tiết bề ngoài có vẻ non nớt, dễ gần nhưng hoàn toàn không phải vậy. Nghe nói xưa nay phụ thân của Lạc Tề sợ Tố Tiết nhất, bây giờ được thấy tận mắt, quả là không sai một li.
Lạc Tề chỉ còn cách dùng chiêu lấy nhu thắng cương của phụ thân Tố Phương,
nàng thỏ thẻ: “ Tố Tiết nghĩa phụ, Lạc Tề lâu như vậy mới tới thăm
người, xin đừng trách tội con nhé”.
“ Hừm, nếu chỉ vì chuyện
này thì không cần đến thăm đâu. Thực sự ta đâu có công nuôi dưỡng ngươi. Đó chỉ là danh nghĩa mà thôi.” Hình như Tố Tiết có thói quen mỗi khi
tiếp khách không thể thiếu ly trà trên tay, trong khi đó Cương Lương vội vàng lật đật đứng dậy, rót cho Lạc Tề một chén nước.
Lúc này, Cương Lương mới cất giọng nói êm ru như suối chảy đầy mê hoặc: “ Tề Tề lần này tới thực ra là có chuyện gì?”
Lạc Tề thừ người ra suy nghĩ, Cương Lương cũng mát tính như ngọc thạch. Ừ
mà đúng thôi, nếu Cương Lương và Tố Tiết sống cùng nhau bao năm nay hòa
thuận như vậy. Có khi phải coi Cương Lương là loại ngọc thạch thượng
đẳng ấy chứ.
“ Dạ, chuyện là thế này, Cương Lương nghĩa phụ,
con muốn hỏi Bắc Cực Thiên Hằng Sơn có phải cũng là nơi cư ngụ của một
vị gọi là Nguyệt Hoa thượng thần không?
Tố Tiết đưa mắt nhìn
Cương Lương, gật đầu: “ Đúng là có người đó. Tuy ngày thường ta không
hay qua lại nhưng động phủ của hắn sắp xếp cũng được lắm, ta rất ưng”.
“ Mấy ngày trước chàng đã ngỏ lời cầu hôn con…”
Chiếc chén ngọc trong tay Tố Tiết đập “cạch” một tiếng xuống bàn, làm Lạc Tề giật nảy mình.
“ Hắn, cầu hôn con?” Ông đứng dậy, đi đi lại lại mấy vòng, rồi nhìn Lạc
Tề kỹ càng hơn. Bốn mắt gặp nhau, ông hứ lên một tiếng. Bước tới chỗ
Cương Lương, ông nói: “ Ta có lẽ biết rồi”
“ Gì cơ ạ? Tố Tiết nghĩa phụ, người…”
Tố Tiết quay đầu lại, nghiêm trang đáp: “ Vậy con nghĩ gì? Cưới hay không? Tìm chúng ta hỏi việc gì?”
“ Thực sự con thấy nếu cưới xin cũng phải tìm hiểu rõ tông tích người ta, lỡ lấy phải kẻ bạc bẽo vô lương tâm, tổn hại Phượng tộc, thì chẳng phải làm liên lụy đến cả tộc sao?” Lạc Tề cho tay vào tay áo, than dài, âu
lo.
“ Kể ra thì tuy chức vị của Nguyệt Hoa thượng thần không cao
nhưng cũng được xếp vào hàng đào hoa trong Thiên giới. Không ngờ hắn lại ngỏ lời cầu hôn Lạc Tề nhà ta” Cương Lương uể oải nói.
“
Ngươi thì biết cái gì?” Tố Tiết lườm Cương Lương một cái, rồi đập bàn
tiêp lời: “ Cho nên Lạc Tề đến đây để hỏi chúng ta về hắn chứ gì. Nói về người này thì….”
“ Không phải, không phải…” Lạc Tề giãi bày
lý do mình tới, có điều bất giác đỏ mặt khi trong lòng chợt hiện lên
bóng hình Trọng Uyên – con người làm cho máu nàng chảy mạnh hơn, tim
nàng đập nhanh hơn mỗi khi nghĩ đến. “ Nghe nói Cương Lương nghĩa phụ
mất cả ngàn năm mới ủ được hũ rượu Chân Tâm tửu, có thể khiến người ta
uống vào là phải thổ lộ mọi tâm sự. Tề Tề đến đây để xin một ít”
“Ầy, Chân Tâm tửu của ta hả?” Tố Tiết hỏi lại. Cương Lương như hiểu ý nàng
đáp: “ Đó đúng là một món quý, đến người cứng như sắt đá mấy uống vào
cũng phải giãi bày hết tâm tư”.
Khuôn mặt non tơ trắng trẻo
của Tố Tiết bỗng thoáng ửng đỏ. Ông giận dữ trừng mắt nhìn Cương Lương,
lát sau nguôi giận mới trầm ngâm nói: “ Tề Tề à, Chân Tâm tửu này thực
không phải thứ hay ho gì đâu”.
“ Ôi, sao có thể như vậy chứ”
“ Chân tâm tửu đúng là vẫn còn, nhưng chỉ sợ thứ này hại người hại ta”. Cương Lương xua tay, tỏ vẻ vô can
Tố Tiết lạnh lùng, hắng giọng: “ Con chắc chắn là vẫn muốn lấy chứ?”
Chỉ là mời người ta uống ngụm rượu rồi thổ lộ nỗi lòng chân thật, có sao
đâu cơ chứ? Lạc Tề cảm thấy lạ lùng nghiêng đầu nói: “ Con sẽ không hại
người đâu”
Cương Lương lại cười, đứng dậy bước về phía buồng
Tố Tiết vừa đi vừa nói:” Từ khi uống thử loại rượu này lần đầu, ta chưa
bao giờ đụng đến nó thêm lần nào nữa. Hôm nay thôi thì cho con cầm đi
chơi, đỡ cho ta phải canh cánh trong lòng”.
Rượu nếu sẵn
sàng, việc ắt sẽ thành. Theo lý mà nói hôm nay Lạc Tề đã có thể “ kê cao gối ngủ” không chút muộn phiền. Có Chân Tâm tửu rồi, nàng có thể cận
kề chuốc cho nam nhân đẹp đẽ Trọng Uyên say khướt, nghe chàng ta cứ thế
dốc bầu tâm sự, hé lộ cả những âm mưu kinh thiên động địa. Đến khi mọi
thứ rõ như ban ngày rồi, nàng sẽ lôi chuyện từ hôn ra phũ phàng nói
thẳng vào mặt người ta. Xong, từ đó sẽ trở thành người dưng nước lã.
Nhưng nào ngờ, nàng đã phải hối hận.
Tố Tiết nói đúng: Chân Tâm tửu không phải thứ hay ho gì.
Đau nhói tâm can.
Chuyện này, kể ra thì dài dòng lắm.
Lạc Tề mang theo Chân Tâm tửu, thở hổn hển leo lên ngọn núi thứ ba mươi hai thì cổ họng khô cháy. Nếu không nhờ làn gió mát thổi qua, xoa dịu đi
cái oi bức thì chắc rằng nàng không trụ nổi suốt chuyến độc hành xuyên
đêm đến động phủ Trọng Uyên.
Dưới ánh trăng lấp lánh như dát bạc, trong cơn mệt lả, Lạc Tề chợt ngửi thấy mùi ngai ngái của đất ẩm.
Rồi từng giọt nước ở đâu cứ tí tách rơi xuống người, lạnh thấu xương làm nàng tự nhiên tỉnh táo hẳn, chân leo lên rồi gắng trụ thật vững trên
khoảng đất bằng nơi đỉnh núi. Động phủ kia đã hiện ra trước mắt.
Nơi đây quả thật tao nhã. Mênh mông cát vàng cũng không làm che mờ được nét thanh cao toát ra từ bên trong. Co lẽ là người thế nào thì cảnh thế đó.
Ngoài cửa động trồng mấy khóm trúc xanh rì, vốn là thứ hiếm gặp ở đây. Giữa
vùng đất khô cằn khắc nghiệt này, sắc biếc của trúc nổi bật lên đầy sức
sống. Càng ngắm kỹ thì càng cảm nhận được sự tỉ mỉ, tinh tế của chủ
nhân. Chàng đã bỏ công nối liền dòng suối trong rừng với vách núi cheo
leo, dẫn nước ở đó về tạo nên một hồ nhỏ bao quanh động, còn trồng thêm
rừng trúc xanh mướt.
Lạc Tề ngập ngừng đứng ngoài cánh cửa
trúc, rồi nhẹ nhàng hé then cài. Không thấy có tiếng ai, nàng lại đưa
tay gõ cửa mấy lần, vẫn chẳng có người ra mở cửa.
Có lẽ nào người ta lại đi vắng?
Vượt đường sá xa xôi mất bao nhiêu công sức, đến nơi người ta lại đi vắng à, hừ.
Lạc Tề quay lại ngước nhìn lên bầu trời lấp lánh sao khuya, thôi không đập
cửa mạnh nữa. Dẫu sao cũng do mình tới đường đột quá. Đêm hôm khuya
khoắt đến thăm cũng không được phải phép.
Dòng sông sao như tấm màn
đêm dần buông xuống, cảnh khuya như một bức họa. Khóm trúc xanh đung đưa trong gió, tựa như đang ngân nga theo tiếng nhạc du dương. Bắc Cực
Thiên Hằng Sơn được mệnh danh là nơi gần giáp với trời nhất, chạm tới
Thiên giới. Chẳng biết giờ này có vị thần tiên nào đang trông xuống nhân gian, rồi đưa tay bày ra một bàn cờ tuyệt mỹ. Vầng trăng mới ló với hồ
bán nguyệt kia cùng nhau tôn lên vẻ mỹ lệ của đôi bên.
Trọng
Uyên hẳn là con người biết tận hưởng cuộc sống nên mới có thể biến vùng
đất khô cằn hoang sơ thành cảnh đẹp kỳ thú đến vậy.
Thở dài, nàng thả mình ngồi xuống đất, người tựa nhẹ vào cánh cửa.
Ai biết được cửa chỉ khép hờ, cót két vang lên một tiếng rồi bung ra sau
khi bị nàng tựa vào, suýt chút nữa Lạc Tề đã ngã nhào ra đất.
Ánh trăng trầm mặc hờ hững soi vào phòng. Nàng đứng tựa cửa, ngẩn ngơ ngắm nhìn mọi thứ bên trong.
Gió nhè nhẹ thổi, hương trúc ngập tràn căn buồng. Mỹ nam nằm đó, đang say
trong giấc mộng. Hàng lông mày hơi nhíu lại, như là đang giận đang hờn.
Bên tay Trọng Uyên đặt một tấm gương sáng, trên đó còn có hình ảnh gì
đang chuyển động.
Làn tóc chàng buông xuống đất hào hoa tuyệt trần khiến Lạc Tề, không khỏi nổi tà dâm, chỉ muốn chiếm đoạt người này ngay tức thì.
Nhưng vốn tính tò mò, Lạc Tề lại bị hút vào
tấm gương cạnh chàng. Nàng thử gõ cửa thêm một lần nữa, không thấy phản
ứng gì, ra là người trong nhà đang ngủ say quá. Dù vẫn tự nhận mình
không phải là kẻ thích quấy nhiễu giấc ngủ của người khác và bản thân
lúc này hai mí mắt cũng đã nặng trĩu, nhưng thực lòng hình ảnh động đậy
trong gương mê hoặc quá nên nàng vẫn nhón chân lại gần.
Trong
phòng tĩnh mịch lắm, may nhờ có ánh trăng nen không đến nỗi tối mịt tối
mờ. Nàng lại gần thêm mấy bước nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ bình yên của
Trọng Uyên.
Hồi hộp quá. Sao vẫn còn hồi hộp như vậy.
Đợi đến khi đứng cạnh bên chàng rồi, nàng mới ngắm nhìn được thật kỹ dung mạo người đang say ngủ trên giường trúc.
Làm sao một người đẹp đẽ như thế lại gắn mình với nơi hoang vu cằn cỗi này? Nhưng mà mẫu thân Tang Đế từng nói với nàng: “ Vị thần tiên ấy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Không có thì người làm mẹ như bà làm sao yên lòng trong gửi cô con gái út cho chàng. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt của
chàng là bà đủ tin tưởng rồi.
Lạc Tề có đôi chút do dự, rồi quyết định nút chặt bình Chân Tâm tửu lại, khó khăn lắm mới xin được mà.
Nàng nhẹ nhàng xoay người, sợ cây đàn sau lưng chạm vào đâu đó sẽ đánh thức người ấy mất.
Nàng nhón chân tiến lên lại gần hơn, nín thở mắt dõi theo hình ảnh trong
gương. Bỗng nhiên ở đâu một tiếng chim ưng trên cao vọng xuống làm nàng
đau điếng người bất động.
Trọng Uyên nhè nhẹ trở mình, tấm gương bị hất sang một bên.
Tuyệt quá, Lạc Tề mừng rỡ bước tới gần. Lạ kỳ chưa trong gương chính là hình
ảnh nàng, ban nãy miệng ngậm miếng lương khô, trong khi tay trái lau mồ
hôi, tay phải bám chặt lấy vách núi. Thấy hình ảnh của mình, Lạc Tề
hoảng hốt kinh ngạc cực độ.
Chợt đưa mắt nhìn chủ nhân của
chiếc gương, mới phát hiện ra chàng, đã mở mắt thức dậy từ khi nào, đang khẽ trở mình. Lạc Tề giật mình hét lớn rồi vô ý ngã nhào lên người
chàng.
Phút giây ấy,cả hai nghe thấy hơi thở của nhau, Trọng Uyên thầm thì bên tai Lạc Tề: “ Nàng tới rồi ư?”
Giọng nói hãy còn pha chút ngái ngủ biếng lười nhưng lại đầy mê hoặc Lạc Tề
lúc này toàn thân mềm nhũn. Chàng thì thanh minh: “ Chờ nàng lâu quá,
không chịu nổi nên ta ngủ quên mất”.
“ Chàng…chàng làm sao biết là ta sẽ tới?” Vì quá kinh ngạc, Lạc Tề nhất thời đã quên mất chuyện vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấy, chỉ ngây người nhìn chàng.
Đôi mắt
ấy chất chứa bao xúc cảm. Dang tay ôm chặt nàng vào lòng, giấy phút này
chắc hẳn chỉ có Trọng Uyên là người duy nhất thấu hiểu được những ngọt
ngào lẫn đắng cay năm xưa.
Tình nghĩa sâu nặng, có nơi đâu bằng.
Trọn đời trọn kiếp, quyết chẳng phụ lòng.
“ Là thần tiên, chẳng lẽ bản lĩnh đó ta cũng không có hay sao?” Trọng
Uyên cười, tay trái ôm choàng lấy vai Lạc Tề rồi ghé tai nàng hỏi nhỏ: “ Đêm hôm khuya khoắt lẻn vào phòng ta, chẳng lẽ nàng không đợi được tới
ngày hỷ sự, nóng lòng muốn nhanh chóng vào động phòng sao?”
Trọng
Uyên ở bên Phượng Cẩm đã trăm năm, nên chàng thừa hiểu điểm yếu khó
cưỡng nhất của nàng là nằm ở đâu. Lúc này chỉ cần thổi nhẹ một cái vào
tai nàng thôi, là nàng sẽ mềm nhũn ra, ngoan ngoãn cho người ta muốn làm gì thì làm.
Nhưng may thay, chàng chính là hàng chính nhân
quân tử nên không thừa nước đục thả câu như thế, chỉ ôm ghì lấy nàng mà
thôi. Lạc Tề đáp lại trong lúc đầu óc cuồng quay: “ Nói bậy, ta chẳng
qua chỉ muốn mời chàng ly rượu. Có điều ai xui chàng cư ngụ ở chốn xa
tít tắp, cao chót vót này, nên người ta mới đến muộn chứ sao?”
Nếu không phải trong lòng Lạc Tề còn nặng trĩu trăn trở băn khoăn, thì lúc này quá hợp để trao những lời ái ân ngọt ngào.
“ Uống rượu?” Mắt Trọng Uyên bỗng sáng rực, nở một nụ cười khó hiểu: “
Nàng không biết là đêm khuya một mình mời người ta uống rượu là nguy
hiểm lắm sao?”
Lại gần, lại gần hơn chút nữa.
“ Gì thì gì, nàng đã không quản ngại đêm hôm đến thăm thì ta đây cũng không nỡ phụ tấm lòng thành”.
Say rồi…say rồi…Rành rành là định đến để từ hôn thế này mà vòng tay ấm êm của chàng đã làm nàng quên mất ý định đó.
Trọng Uyên hẳn là đã dùng ma thuật hút hồn người khiến nàng như lạc bước vào
cõi mộng, lâng lâng tựa ngắm hoa trong sương mù, hồn xiêu phách lạc. Rõ
ràng là nàng muốn nói điều gì, mà giờ một chữ cũng không thốt ra được.
Trước mắt chỉ thấy đôi môi kia càng áp lại gần hơn, cứ thế như dần dần
hút trọn tiếng thở dài của nàng.
Nụ hôn của Trọng Uyên vừa
dịu dàng vừa quấn quýt đầy mê say. Người Lạc Tề ban đầu còn cứng đờ,
nhưng chẳng mấy chốc đã rũ ra mềm nhũn. Chàng đã quá hiểu người con gái
bên mình, nên rất tự nhiên chủ động mọi thứ. Bao xúc cảm dồn nén bấy lâu nay đều dồn cả vào chiếc hôn ấy. Trăm năm tái ngộ, trăm năm đợi chờ, và còn có cả trăm năm kiếm tìm.
Lạc Tề chẳng rõ là do bản thân mình ngốc ngếch hay đang bị mê hoặc nữa. Nàng ngơ ngẩn nắm lấy vạt áo Trọng
Uyên.Nụ hôn của chàng chạm vào đầu lưỡi khiến lòng nàng miên man những
cảm giác hấp tấp, tê liệt, ngọt ngào. Những đợt sóng trào lên theo nụ
hôn mỗi lúc một mãnh liệt, thăng hoa. Tâm trí nàng như một màn pháo hoa
rực rỡ bừng lên. Nhưng khi những bông pháo tàn đi, bỗng để lại một bóng
hình nam nhân đang gảy đàn nơi rừng sâu núi thẳm với nụ cười dịu ngọt.