Cửu Môn Ký Sự

Chương 9

“Ngũ gia, mời ngồi.”

Ngô Lão Cẩu không cần quay đầu cũng biết tên Giải Cửu bên kia đang dùng loại biểu tình chờ kịch hay mà gọi ‘Ngũ gia’.

Y không biết là ai đề nghị làm như vậy, nhưng rất rõ ràng là bởi vì mình giúp Hoắc Tiên Cô một chuyện, lấy này làm cách đáp tạ —– cái chỗ bên cạnh Trương Đại Phật Gia không phải ai cũng có thể ngồi đâu.

Nhưng mà, Ngô Lão Cẩu không ngờ mình lại có mặt mũi lớn như vậy, có thể làm cho Lí Tam gia và Trần Bì A Tứ xưa nay không hoà hợp cũng chịu ngoan ngoãn phối hợp diễn vở diễn này. Cách giải thích duy nhất là, Trương Khải Sơn chính là diễn viên đầu tiên đáp ứng đề nghị này, vậy mà lúc này người đó còn dùng loại biểu tình lạnh nhạt như muốn nói mấy chuyện này không liên quan đến ta.


Lúc nghĩ đến đây, Ngô Lão Cẩu cảm thấy có chút hối hận —— lúc ra cửa đã vui vẻ nghĩ tên Trương Khải Sơn này có thể làm một huynh đệ tốt. Nhưng hiện tại xem ra, người chỉ cách hại bạn bè có một bước.

Thấy Ngô Lão Cẩu vẫn đứng yên bất động không có ý định nhấc chân, Nhị Nguyệt Hồng thổi thổi chén trà Thiết Quan Âm trong tay, nhẹ nhàng nói: “Phật gia nói, nếu hôm nay Ngũ gia cậu không ngồi, yến tiệc đêm nay sẽ không bắt đầu. Chúng ta không sao cả, bất quá cũng phải chừa chút mặt mũi cho tân đương gia của Hoắc gia chứ nhỉ?”

Nói xong, mắt y nhẹ nhàng giương lên, ánh mắt bình thường khi hát đã vô cùng xinh đẹp lúc này lại sáng đến dị thường mà liếc qua Giải Cửu đang ngồi phía cuối hàng, sau đó nhẹ nhàng chuyển hướng đến Ngô Lão Cẩu đang đứng giữa, cuối cùng nở một nụ cười.

Đương sự Cẩu Ngũ gia nghe xong cũng không lập tức trả lời, mà là phản xạ có điều kiện nhìn về Trương Khải Sơn trên ghế trên, muốn xác nhận lại lời nói của Nhị Nguyệt Hồng là thật hay giả. Gương mặt lạnh lùng thường ngày của vị Trương mỗ nào đó đang ngồi trên kia bỗng nhiên xuất hiện một tia ấm áp, nhưng vẫn không thấy được chút dao động cảm xúc gì, cũng không ý kiến gì với lời nói của Nhị Nguyệt Hồng.

Ngô Lão Cẩu liếc qua, lại nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Hoắc Tiên Cô. Nghĩ đến việc nàng nghe mấy lời của Nhị Nguyệt Hồng, thật sự không xác định được kết cục sẽ ra sao, dù sao cũng chưa từng thấy Cửu Môn chiến tranh. Nhưng mà, Ngô Lão Cẩu nhìn thấy Tề Thiết Chuỷ ngồi bên cạnh nàng lại bày ra vẻ mặt tươi cười, lại cảm thấy đã nhìn được đạo diễn chính của trò này, mà bản thân mình lúc này đúng là một tên diễn viên còn non nớt.


Dày lòng bất đắc dĩ than một tiếng, Ngô Lão Cẩu đành ho nhẹ một cái, cười với Nhị Nguyệt Hồng đang ngồi xa xa: “Không dám! Hôm nay là ngày Tiên Cô nhận chức đương gia, cũng là ngày vui của Cửu Môn. Vậy nhờ Nhị gia hát một câu hí khúc, hôm nay Cẩu Ngũ nguyện liều mạng hát bồi.”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt y thoáng nhìn qua Hoắc Tiên Cô bên phải, ý bảo không cần lo lắng. Sau đó lại nhẹ nhàng trừng mắt với Giải Cửu đang ngồi bên trái —- Tiểu Cửu Cửu, cho ngươi cười, về sau nhất định cho ngươi chịu đủ!

Tam Thốn Đinh trong ngực như cảm nhận được tâm tình chủ nhân không tốt, vừa định “gâu” một tiếng, đã bị cái vuốt ve thoải mái của chủ nhân chặn lại. Vì thế nó rụt rụt đầu, chớp chớp mắt.

Lúc này, Ngô Lão Cẩu ôm chó cuối cùng cũng bước đi.


Tất cả ánh mắt trong đại sảnh liền lưu chuyển, Hắc Bối Lão Lục vẫn nhắm mắt, giống như mỗi ngày hắn đều ngồi ở góc tường làm bạn với mặt trời. Trần Bì A Tứ ngồi đối diện hắn lại như có điểm lo lắng không nhịn được —– một bàn đồ ăn ngon không thể dọn lên, lại phải ở đây đứng ngồi không yên, hắn cảm thấy có chút không kiên nhẫn, chỉ ngại mặt mũi của Trương Khải Sơn và Nhị Nguyệt Hồng mà chưa dám làm càn, nhưng hai đôi chân không ngừng run run cũng ít nhiều tiết lộ tâm tư của chủ nhân nó.

Nhưng mà, lúc Ngô Lão Cẩu đi đến bên cạnh Trần Bì A Tứ, hai chân hắn lại ngừng run. Cũng không phải vì lực uy hiếp của Ngô Lão Cẩu, mà là hắn cảm nhận được người không có hai chân – Lí Tam gia bên cạnh đang lạnh lùng nhìn hắn —– Kỳ thật, phương pháp tốt nhất để đối phó lưu manh, là phải lưu manh hơn hắn.

Đây chính là cái mà người ta gọi là lấy độc trị độc.