Ảo giác! Nhất định là ảo giác!
Ngô Lão Cẩu len lén nhéo chân mình, lại thiếu chút nữa hét lên, đau quá!
Trương Khải Sơn cũng đã đi vào thạch thất kia, nhìn xung quanh đánh giá một chút, sau đó cầm lấy phong thư trên bàn.
Ngô Lão Cẩu không biết nhiều chữ lắm, không biết bên trong viết cái gì mà y cũng không muốn biết, sau khi Trương Khải Sơn xem xong liếc liếc nhìn mình một cái, vẻ mặt cổ quái.
Trong lòng Ngô Lão Cẩu đang nhột nhột, nhìn thấy vẻ mặt của Trương Khải Sơn nhịn không được hỏi: “Trong thư viết gì vậy?”
Trương Khải Sơn trầm ngâm một chút lâu, nói: “Mạnh Khương Nữ.”
Mạnh Khương Nữ? Ngô Lão Cẩu sửng sốt, đó không phải là điển cố từ thời Tần Thuỷ Hoàng sao? Sao đột nhiên lại bị chôn trong mộ của Minh triều?
Trương Khải Sơn lập tức giải thích nói: “Một nam nhân sắp đến ngày tân hôn mặc hồng bào lại bị bắt đi xây dựng lăng tẩm, vì ngày đêm lao động nên nhiễm bệnh mà chết. Người thê tử chưa bái đường mà đã chịu tang, chịu không nổi đả kích này, ngày ngày ở khu lăng mộ khóc lóc, cuối cùng được phép nhận thi thể của phu quân về. Nhưng thi thể này đã sớm hư thối, lúc này, vị thê tử đó liền đưa ra yêu cầu muốn được hợp táng cũng chồng. Ngay lúc lăng mộ sắp làm xong, thê tử mặc bộ giá y đỏ thẫm tự sát bên cạnh người chồng cũng mặc bộ hỉ phục màu đỏ, sau đó được chôn cùng nhau.”
Nói đến đây, Trương Khải Sơn bỗng nhiên tạm dừng một chút.
Ngô Lão Cẩu cảm thấy bi thương, hỏi tiếp: “Vậy đứa nhỏ kia dẫn chúng ta đến đây làm gì?”
“Thành thân.”
Lúc Trương Khải Sơn thản nhiên nói ra những lời này, Ngô Lão Cẩu lại suýt chút nữa cắn đầu lưỡi chính mình. Mẹ ơi, ảo giác lại con mẹ nó thành sự thật.
“Âm hôn?” Ngô Lão Cẩu suy tư một lát nói: “Chẳng lẽ bọn họ muốn dùng cách này để làm việc mà khi còn sống chưa thể thực hiện?”
Trương Khải Sơn gật gật đầu nói: “Đứa nhỏ kia chính là âm thai của đôi vợ chồng này.”
Ngô Lão Cẩu sửng sốt một chút, khó trách hai phu thê hợp táng trong này. Thứ nhất là vị người chồng chết trong lăng mộ; thứ hai là vì nơi này có âm khí rất nặng, có thể là sau khi hai người âm hồn bất tán, liền được đoàn tụ. Bây giờ có cả hài tử quỷ, nhưng nói đi nói lại thì dù sao hai người cũng chưa bái đường, không thể xem như vợ chồng cưới hỏi đàng hoàng. Bởi vậy, khi Tam Thốn Đinh dẫn âm linh đến, quỷ hài tử cũng đưa Trương Khải Sơn và Ngô Lão Cẩu đến chỗ tiến hành âm hôn, mượn tay hai người để hoàn thành tâm nguyện.
Ngô Lão Cẩu cười khổ một chút: “Nhưng âm linh mượn cơ thể sống dễ khiến cho hồn phi phách tán, sao bọn họ lại mượn hai người sống chúng ta để thành thân?”
Trương Khải Sơn không trả lời, nhưng theo ánh mắt của hắn, Ngô Lão Cẩu nhìn thoáng qua giường, trong màn không biết từ khi nào đã xuất hiện hai bộ hỉ phục đỏ thẫm.
“Hai bộ quần áo kia là lúc bọn họ nhập táng đã mặc.”
Bỗng nhiên Ngô Lão Cẩu có cảm giác khô miệng, dù y quen nhìn bánh chưng, cũng biết rõ trộm mộ là chuyện tổn hại âm đức của tổ tiên, nhưng nghĩ đến chuyện phải mặc quần áo mà người chết đã mặc, hơn nữa còn phải làm âm hôn, đối tượng kết hôn còn là nam nhân, nghĩ tới đó là trong lòng đã có chút không khoẻ. Nhưng bây giờ cũng không còn lựa chọn nào khác.
Đại trượng phu co được dãn được, đợi hoàn thành xong tâm nguyện của đôi vợ chồng kia, ra khỏi cầu thang quỷ, lão tử vẫn là Cẩu Ngũ gia đầu đội trời chân đạp đất!
Ngô Lão Cẩu cắn răng một cái, hít sâu một hơi, đi đến bên giường vừa định lấy bộ y phục của người chồng.
Vừa lúc đó, Trương Khải Sơn một bước kéo cổ tay y trở lại, tuy rằng trên mặt vẫn không có chút cảm xúc, nhưng trong đáy mắt rõ ràng có ý cười: “Cậu mặc bộ kia đi.”
Mặt Ngô Lão Cẩu cứng đờ, mẹ nó, tuy rằng lúc trước gặp ảo giác lão tử thật sự đã trùm khăn voan đỏ, nhưng trong hiện tại không thể nào trở thành người xuất giá được!
Trương Khải Sơn dường như cũng có suy nghĩ như vậy, nhướng mày cười: “Chúng ta đánh cuộc đi?”
Ngô Lão Cẩu nhìn thấy cười trên mặt Trương Khải Sơn, trong đầu bỗng nhiên có một suy nghĩ: Vì sao mình lại không cảm thấy bài xích chuyện mình và Trương Khải Sơn thành thân?
A, quả nhiên là vì nếu hai người không chịu bái đường, sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây. Cần sĩ diện hay là cần mạng sống? Đương nhiên là mạng sống quan trọng hơn.
Cuối cùng Ngô Lão Cẩu cũng đưa ra một kết luận tự thuyết phục được chính mình.
Về phần Trương Khải Sơn đánh cuộc cái gì đó, Ngô Lão Cẩu đã không muốn nhắc tới nữa, mà kết quá đánh cuộc là Ngô Lão Cẩu thua phải mặc bộ giá y đổ chót kia, hai người mặc hỉ phục thay đôi vợ chồng quỷ kia làm lễ bái đường thành thân.
Lúc Ngô Lão Cẩu trợn mắt tỉnh lại, phát hiện Tam Thốn Đinh đang liếm liếm tay mình, mình thì đang ngồi trên cầu thang, đối diện với cái dấu chân màu đỏ kia, nhưng màu sắc đã chuyển từ màu đỏ tía thành màu đỏ nhạt.
Ngô Lão Cẩu cả kinh, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt sâu như đáy hồ của Trương Khải Sơn, thần sắc thanh minh.
Ngô Lão Cẩu nhẹ nhàng thở ra, hiển nhiên, trên thực tế, Trương Khải Sơn và y chưa hề di chuyển, nhưng đoạn ký ức vừa rồi quá chân thật, cách giải thích duy nhất là đứa trẻ kia đã dẫn hai người vào ảo cảnh, nhưng chung quy cũng đã phá được cầu thang quỷ.
Đương nhiên, Ngô Lão Cẩu cũng sẽ không quên chuyện mình từng mặc giá y, từng bắt Trương Khải Sơn phải thề không nói chuyện mình đã đội khăn voan đỏ. Khi đó, Trương Khải Sơn che dấu ý cười, nhưng thật ra cũng chưa đáp ứng y.
Lần sau có cơ hội nhất định bắt hắn mặc giá y cho lão tử xem, Ngô Lão Cẩu ôm Tam Thốn Đinh đứng dậy, trong lòng có chút oán hận.