"Nàng không muốn gả đến vậy?"
Giọng nói của hắn giống như từ địa ngục phát ra, nàng nàng cảm thấy toàn thân run rẩy, sợ hãi giống như mầm xuân được tưới nước, trong nháy mắt mọc ra sợi dây leo, chi chít bao vây quanh nàng.
Lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền lên, nàng mở to miệng, cố gắng nói ra một câu, thử trấn an cơn giận của hắn hay nói lời hữu ích, năn nỉ hắn cứu ca ca đều được, nhưng. . . . . . Nàng phát hiện, thế nhưng mình không phát ra được âm thanh nào, hắn rõ ràng không dùng tay bóp chặt cổ họng của nàng, nhưng nàng lại nói không ra lời.
Hai tay Hoàng Phủ Tĩnh chắp sau lưng, từ trên cao nhìn xuống nàng, chỉ là một ánh mắt, không có động tác bạo lực nào, cũng đã khiến nàng sợ đến mức muốn chạy trốn, nhưng giống như có ai đó đã khóa chân của nàng lại, khiến nàng không thể động đậy.
Đây mới là Vinh Thân Vương trong miệng mọi người a!
Lạnh lùng, khí phách, trời sanh vương giả uy nghi, bọn họ nói hắn: đao ra khỏi vỏ tất thấy máu, giết người cũng không chớp mắt.
Đúng vậy, hắn không phải nhân vật đơn giản, có thể đối kháng trước Thái tử, tiên Hoàng hậu, có thể lật đổ Vương thị đang tác quái trên triều đình, sao có thể là nhân vật đơn giản?
Nhưng trước mặt nàng hắn chưa từng lộ ra vẻ mặt này, nàng liền coi hắn như người ca ca thân thiết? Muốn cười liền cười, muốn bực sẽ bực.
Cho nên bây giờ hắn muốn giết nàng sao? Mặc dù hắn cũng không hài lòng chuyện hôn sự này, nhưng ca ca từ hôn trước mặt mọi người, làm mất mặt mũi của hắn, cho nên trên dưới Mạc phủ sắp bị đuổi tận giết tuyệt, đểtrút cơn giận của hắn?
Hoàng thượng sao có thể làm như vậy? Sẽ, Hoàng Phủ Tĩnh làm nhiều chuyện như vậy, Hoàng thượng để hắn dạy dỗ quan viên nhỏ, cũng không có gì là khó cả.
Nàng càng nghĩ càng sợ, mắt càng ngày càng mở lớn, sau đó, giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống. . . . . .Pinni,dd,l,q,d.
Nước mắt của nàng chảy vào ngực hắn, làm tim hắn đau nhói, rõ ràng giận đến vậy, nhưng nàng vừa khóc, làm tất cả tức giận trong hắn đều biến mất.
Hoàng Phủ Tĩnh tiến lên một bước, vốn là an ủi, nhưng sắc mặt hắn tái xanh, ở trong mắt nàng chính là đe dọa.
Nàng bị dọa sợ rồi, giống như có đá ở trong miệng.
"Ta làm sao để gả đây, chàng là Vinh Thân Vương cao cao tại thượng, là chàng chà đạp Hoàng Phủ Thư xuống dưới đất, là chàng đưa Hoàng Phủ Đình lên ngôi vị Hoàng đế, là chàng mang binh đánh đông dẹp tây, giúp Hoàng đế tiêu diệt dư nghiệt của Vương gia.
"Chàng lập nhiều công lớn như vậy, toàn bộ trên dưới Kinh Thành, gia đình có địa vị nào lại không muốn gả nữ nhi cho chàng, tại sao Hoàng đế cố tình chọn đông chọn tây lại nhìn trúng nữ nhi của quan Thất phẩm như ta chứ? Ta cũng không phải là người xuất sắc, suốt cả ngày đều bận rộn bên ngoài, hơn nữa chuyện của Lý Hải Đình ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến thanh danh của ta.
"Tại sao dưới tình huống này, Hoàng đế lại muốn chọn ta? Còn không phải là vì đểVinh Thân Vương chàng không còn mặt mũi hay sao, muốn trấn áp sự kiêu ngạo của chàng, hắn sợ chàng công cao chấn chủ, hắn chính là muốn dùng việc hôn sự này để nhắc chàng, để cho chàng hiểu, ai mới thật sự là Hoàng đế.
"Đã như vậy, chàng còn có thể thoải mái mở lòng cưới ta vào cửa? Nói không chừng trong lòng chàng không vui, một chút tình cảm giữa chúng ta cũng biến thành chán ghét, ta thà để chàng làm bằng hữu, làm ca ca, chúng ta nói chuyện giống như trước đây, chia sẻ tâm sự, khi gặp khó khăn sẽ giúp đỡ nhau, cũng không cần biến thành vợ chồng bất hòa, ngày ngày thấy mặt nhau là phiền lòng.
"Lại nói trước đây, nương ta đã chết như thế nào? Lúc đầu khi nương mất ta vẫn không biết rõ, sau mới hiểu được, Giang Mị nương vì đồ cưới phong phú của nương, và lệnh phong mà Hoàng thượng phong tặng, bà ta đẩy ca ca xuống hồ như thế nào, chèn ép nương ra sao, rồi còn hoán đổi nhi tử, vẫn luôn tranh thủ tình cảm trước mặt phụ thân, những chuyện này đối với ta, vẫn rõ mồn một trước mắt.
"Thủ đoạn mà nữ nhân dùng để tranh đoạt tình cảm rất dơ bẩn, người khác không hiểu, ta sao có thể không hiểu? Muốn ta gả vào vương phủ, mỗi ngày trôi qua trong việc tính toán người khác, tính toán thời gian của trượng phu, còn không bằng giết chết ta cho rồi.
"Mặc kệ như thế nào, chàng vẫn là Vinh Thân Vương, quy củ của tổ tông đã rõ ràng, nghiêm phi, ba trắc phi, bốn thị thiếp, thông phòng nha đầu vô số, đừng nói ta, chính chàng cũng không kháng cự được. Ngày nào Hoàng đế tâm tình tốt, muốn ban mấy mỹ nhân làm tai mắt thám thính bên cạnh chàng, chàng dám nói không cần? Đây rõ ràng là bi kịch hôn nhân, là chàng...chàng sẽ cam tâm sao?"
Thi Mẫn một hơi nói hết những điều trog lòng, nói xong vì quá kích động, ngực nhấp nhô không ngừng,l3 trong 9uy đôi d0n mắt thật to của nàng chứa đầy nước mắt, vẫn luôn nhìn hắn.
Sắc mặt hòa hoãn xuống, Hoàng Phủ Tĩnh ánh mắt nghiêm khắc trở nên dịu dàng. Hoá ra là như vậy, nha đầu ngốc, chuyện đơn giản như vậy, hỏi hắn một chútchẳng phải được sao, sao lại để trong lòng, làm bản thân bực mình?
Hắn chống lại mắt của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Đây chính là lí do nàng không phải thích, không cam lòng, rất ghét phải gả cho ta?"
"Không thì thế nào?" Nàng hít hít lỗ mũi.
"Không phải là bởi vì chán ghét ta, nhìn ta không vừa mắt?"
"Ta sao lại chán ghét chàng? Bởi vì khắp người chàng khô khan, bởi vìdáng dấp chàng quá xấu, bởi vì chàng không làm quan lớn, hay là bởi vì chàng nghèo phải dựa vào số đồ cưới của ta?"
Nàng không khen hắn, lại dùng từng câu nói thầm khen hắn dũng cảm, tuấn mỹ, có địa vị và tài phú.
Haiz . . . . . . Hắn than thở, nhẹ nhàng kéo nàng qua.
Hốt hoảng , Thi Mẫn đưa tay ngăn lại, vừa đúng đặt trên ngực trái của hắn, nàng thỏa mãn cảm nhận tiếng tim đập dưới lòng bàn tay, trong lòng khẽ động, nàng mặc cho hắn kéo mình vào trong ngực.
Hắn đứng ở bên giường, nàng quỳ gối trên giường, hơi thở ấm áp vây quanh nàng, gương mặt của nàng dựa sát vào ngực hắn, hơi nổi lên một tầng mây hồng.
Hắn đang nói chuyện trên đỉnh đầu của nàng, âm điệu nhẹ dàng, êm dịu như nước.
"Nàng nghĩ hơn nhiều, ta và Hoàng Phủ Đình trừ quan hệ quân thần, còn là tình nghĩa huynh đệ, hắn là người hiểu hơn ai khác, ta không có hứng thú đối với chánh sự triều đình, đối phó Vương thị và Hoàng Phủ Thư, là vì thay mẫu thân báo thù, nếu không phải hắn cố gắng giữ ta lại, sao ta lại nguyện ý làm vương gia kia chứ?
"Hồi Kinh, ta lập tức trả lại binh quyền, cũng ước định với hắn, chờ khi mọi chuyện đều nắm chắc trong tay, ta sẽ làm Vương gia nhàn tản, sẽ không để ý triều chánh, hắn ấp úng đồng ý, mà ta biết hắn sớm muộn gì cũng muốn dùng ám chiêu, không để cho ta thoải mái, hắn a, hắn là hồ ly, cho nên hắn căn bản không cần chèn ép ta, đánh ta, công cao chấn chủ cũng không thích hợp dùng ở trên người chúng ta.
"Về phần hôn lễ này, không phải Hoàng thượng ban cho, là ý muốn của ta, quan viên trong triều đúng là muốn kết thân với ta để củng cố địa vị của bản thân mình, ta lại không nguyện ý hôn nhân của mình xây dựng trên giá trị lợi dụng lẫn nhau.
"Ta chỉ lấy cô gái mà ta muốn, coi như nàng không phải là đại gia khuê nữ, không đủ đoan trang xinh đẹp, coi như nàng cả ngày xuất đầu lộ diện, cho dù có một đống lời đồn vòng quanh nàng, ta đều không quan tâm, bởi vì, trong lòng ta nàng là cô gái mà ta thích nhất, ta không chỉ muốn nàng làmthê tử kết tóc của ta, làm mẹ của con ta, ta còn muốn tâm sự nói chuyện với nàng, lúc có khó khăn thì giúp đỡ lẫn nhau, ta muốn nàng chia sẻ tất cả cuộc sống với ta.
"Lại nói trước đây, không phải chỉ có nàng mới mới chịu khổ sở từ thê thiết của phụ thân? Nếu như không phải vì phụ hoàng có tam cung lục viện, nếu như không phải vì phụ hoàng sủng ái mẫu thân ta, mẫu thân phải mang theo ta xuất cung tránh tai? Kinh nghiệm bị đuổi giết trong những năm này, ta còn ít sao? Trong lúc nữ nhâu tranh đoạt tình cảm có nhiều thủ đoạn dơ bẩn, người khác không hiểu, ta sao có thể không hiểu? Nữ tử mà ta muốn, phải trải qua cuộc sống tính toán người khác như vậy, tính toán thời gian của trượng phu, còn không bằng giết chết ta cho rồi.Pinni.
"Quy định của tổ tông rõ ràng, nghiêm phi, ba trắc phi, bốn thị thiếp, nha đầu thông phòng vô số, nhưng quy củ là do người định, dĩ nhiên cũng có thể do người xóa bỏ, ta không muốn, Hoàng đế cũng không dámđưa mỹ nhân đến bên cạnh ta, trừ phi hắn không sợ giá lương thực tăng cao, dân chúng lầm than, cho nên, hôn nhân của ta không phải bi kịch."