Nước chảy xiết, đá ngổn ngang, lực va đập cực mạnh kéo Nhẫm Cửu lúc chìm lúc nổi, vốn không còn đường tự cứu, nàng giữ Sở Cuồng quá chặt, gân cốt trên tay hơi tê dại, nhưng nàng vẫn nắm chặt không buông, khi nước chảy chậm dần, Nhẫm Cửu tìm được một cơ hội ôm lấy eo Sở Cuồng, nhưng ở đây quá nhiều đá, sóng ngầm không ngừng hình thành ở đáy sông, sức mạnh của xoáy nước kéo hai người ra giữa lòng sông, đập vào họ như đang chơi đùa.
Rốt cuộc đã va vào bao nhiêu hòn đá, rốt cuộc đã hứng bao nhiêu vết thương, rốt cuộc đau đến dường nào, Nhẫm Cửu đã hoàn toàn không biết. Lòng nàng chỉ lờ mờ có một ý nghĩ, không thể để mất Sở Cuồng.
Dòng chảy kéo Nhẫm Cửu lên trên mặt nước, vừa hay có một cành cây mọc chìa ra, tay Nhẫm Cửu đang ở trong nước không kịp bắt lấy, nàng há miệng cắn vào cành cây, sức mạnh của dòng nước tiếp tục kéo họ đi về phía trước, vỏ cây thô ráp khiến khóe miệng Nhẫm Cửu rách ra, một tay nàng ôm lấy Sở Cuồng, một tay chụp lấy cành cây, lúc này miệng mới nhả ra.
Nhẫm Cửu thử ôm Sở Cuồng thuận theo cành cây bò lên bờ, nhưng cành cây nàng chụp được mọc trên vách núi, lên trên hai ba thước nữa mới có một con đường nhỏ có thể đứng được, một mình nàng bò lên thì không thành vấn đề, nhưng mang theo Sở Cuồng…
“Buông tay.” Giọng nói trong lạnh vang lên bên tai nàng.
Nhẫm Cửu quay đầu nhìn, thấy Sở Cuồng đã tỉnh, nhưng trong tình trạng này, nàng không biết nên khóc hay nên cười.
“Buông tay.” Hắn lại bình tình nhắc nhở.
Nhẫm Cửu hồi thần, nàng lắc đầu: “Không buông.” Giọng nàng vô cùng kiên định, “Đánh chết cũng không buông! Ta không thể để ngươi trôi theo dòng nước, một mình sống tiếp được! Có chết thì cùng chết!” Nàng hét lên, ba phần tuyệt vọng, ba phần vô cớ gây rối, còn có chút cảm xúc Nhẫm Cửu không nhận ra, tắc nghẽn trong ngực nàng, khiến nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi, “Ta không muốn để ngươi chết! Nhất định có cách để chúng ta cùng sống tiếp mà! Nhất định có…”
“Đương nhiên là có.” Sở Cuồng không đủ sức, nhưng trong giọng nói vẫn có sự trấn định khiến Nhẫm Cửu tạm thời nín khóc. Nàng kỳ quái nhìn Sở Cuồng, nhưng tiêu cự của đồng tử chầm chậm hướng vào một sợi dây trong không trung, thứ này trông có vẻ quen mắt… Giống như sợi “dây kéo” lúc trước họ dùng để trèo lên vách đá ở hậu sơn núi Chi Lương…
“Dây kéo đã cố định xong rồi.” Sở Cuồng nói, “Cô buông cành cây ra đi.”
Gương mặt khóc lóc nhếch nhác của Nhẫm Cửu cứng lại.
Vừa rồi ý hắn bảo nàng buông cành cây ra sao…
Nàng ngước đầu nhìn sợi dây hướng lên trên, sao có thể không hiểu được nữa, nàng nhẹ nhàng “Ờ” một tiếng, hơi ngượng ngùng buông cành cây ra.
Sợi dây từ từ kéo họ lên trên, so với lần trước leo lên vách đá thì tốc độ đã chậm đi nhiều, tư thế hai người ôm nhau cũng ám muội hơn lần đầu cõng nhau.
“Làm… lúc nào vậy?” Nhẫm Cửu hỏi.
“Lúc cô cắn cành cây đó.”
“Ờ…”
Một hồi im lặng, lúc Nhẫm Cửu tưởng Sở Cuồng không nói gì nữa, nhưng một giọng nói cực nhỏ như ảo giác chui vào tai nàng: “Cảm ơn cô đã kéo tôi lại.”
Nhẫm Cửu ngẩn ra: “Ngươi nói gì?”
Sở Cuồng nhìn nhìn lên trên: “Không, không có gì.”
Yên ổn đáp xuống con đường nhỏ trên vách núi. Hình bán nguyệt ở đầu sợi dây được thu về, đặt vào eo Sở Cuồng trở lại thành một chiếc dĩa tròn.
Hắn vô lực ngồi xuống đất, hơi thở nặng nề. Bộ dạng ban nãy của Sở Cuồng khiến Nhẫm Cửu gần như quên mất chuyện trước đó hắn bị thương, bây giờ thấy hắn như vậy nhất thời nàng không biết làm sao: “Ta biết ít thảo dược tốt cho ngoại thương, ta đi hái cho ngươi…” Sở Cuồng gật đầu, Nhẫm Cửu vội vã để lại một câu, “Ngươi chờ ta nhé.” Rồi cong chân thuận theo con đường nhỏ chạy lên núi.
Nhẫm Cửu đi không bao lâu, Sở Cuồng bỗng ho dữ dội, nhưng hắn ngồi không dưới đất mà lê một chân nặng nề, khập khiễng đi theo con đường nhỏ bên vách núi, lúc mới lên đây, hắn lờ mờ thấy phía trước có một sơn động, không giống như tự nhiên hình thành mà giống như được con người khai phá hơn. Liên tưởng đến con đường nhỏ bên vách núi này, nơi đây chắc được người ta đặc biệt khai phá, nhưng rốt cuộc là để làm gì, có nguy hiểm hay không hắn vẫn chưa xác định được, bởi vậy hắn nhân lúc Nhẫm Cửu rời đi để thăm dò trước.
Ở vết thương trước ngực và sau lưng, chữ vẫn không ngừng nhấp nháy, giọng nữ trong tai không ngừng lặp lại: “Hệ thống hô hấp tổn thương, tim mạch tổn thương, xin dừng mọi hành động, đề nghị bước vào trạng thái thôi miên điều chỉnh cơ thể, hệ thống hô hấp tổn thương, tim mạch tổn thương, xin dừng mọi hành động, đề nghị bước vào trạng thái thôi miên điều chỉnh cơ thể…”
“Tôi biết rồi.” Hắn muốn khiến nó dừng lại, nhưng hệ thống phục vụ lại bắt đầu lặp lại câu này, Sở Cuồng biết mình bị thương không nhẹ nên hệ thống mới cảnh báo hắn như vậy, nhưng bây giờ làm sao hắn có thể vào trạng thái thôi miên, vậy chẳng phải sẽ dọa Nhẫm Cửu lúc hái thuốc trở về sao…
Nghĩ đến giọng nói khản đặc và gương mặt đầy nước mắt của Nhẫm Cửu trong dòng chảy vừa rồi, bước chân Sở Cuồng bỗng khựng lại, ngực đột nhiên truyền đến một hơi ấm, khiến hắn không thể không hít một hơi thật sâu để đè nén cảm giác kỳ quái này xuống.
Có chỗ không đúng…
Sở Cuồng ôm ngực, cơ thể hắn chưa bao giờ có phản ứng như vậy, là vì… bị thương sao?
Hắn gắng sức đè nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng, tiếp tục cất bước đi về phía trước, trong đầu như phát bệnh mà chui ra dáng vẻ của Nhẫm Cửu khóc lóc hét lên phải cùng chết, lòng khẽ động, hắn vịn vào vách đá, ho thật lớn… Quả nhiên là vì bị thương mà ra sao…
Gắng hết sức lực mới đến được cửa động, Sở Cuồng nhìn vào trong, bàn đá ghế đá giường đá, nghiễm nhiên là từng có người ở, nhưng trên bàn ghế đều có rêu, thiết nghĩ đã lâu rồi không có ai đến, thạch thất thô sơ, vừa nhìn là thấy hết, chắc không có cơ quan, thiết nghĩ chắc là có người muốn tạo ra một chỗ thanh tịnh để thỉnh thoảng đến chơi.
Sở Cuồng yên tâm ngồi trước cửa động, quả nhiên không bao lâu bèn nghe thấy giọng Nhẫm Cửu: “Sở Cuồng? Ở đâu vậy?”
“Ở đây…” Lúc hắn lên tiếng mới phát hiện giọng mình quá nhỏ, tiếng nước chảy dưới sông đủ để che lấp giọng hắn, nhưng sức lực không đủ, hắn thật sự không thể hét to hơn nữa, Nhẫm Cửu đang tìm người bên kia bắt đầu hốt hoảng.
Sở Cuồng gian nan dịch nửa người ra, đang định gọi nàng, lại thấy Nhẫm Cửu hoảng hốt như một đứa trẻ loanh quanh tìm kiếm ở đó: “Này! Sở Cuồng! Ngươi đừng dọa ta chứ! Ngươi đang ở đâu vậy?”
Sở Cuồng là sĩ quan, vẫn luôn bị bắt buộc khống chế cảm xúc của mình và các “lẽ thường” khác, hắn không dễ cảm động, càng không tán thưởng sự hi sinh của kẻ yếu, nhưng trong lúc yếu đuối Nhẫm Cửu vẫn kiên cường không buông tay lại khiến hắn cảm động, hắn hiếm khi chuộng hư vinh, nhưng biểu hiện dựa dẫm và quan tâm của Nhẫm Cửu lúc này không biết đã khuấy đảo thần kinh nào của hắn, khiến hắn thỏa mãn. Nhưng bất kể là cảm động hay hư vinh, lúc này đều bị thua bởi một cảm xúc khác, cảm xúc đó có tên là đau lòng, nó vạch một lỗ chí mạng trong trái tim như sắt thép của hắn, khiến hắn khó chịu còn hơn cả bị thương.
Nhẫm Cửu từ con đường nhỏ tìm tới, thấy Sở Cuồng đang ngồi trước cửa động, thân hình nàng nhũn đi, tiếp đó là nộ hỏa ngút trời: “Ngươi không biết la lên một tiếng sao? Ngươi không biết gây ra chút động tĩnh sao? Hù dọa ta vui lắm phải không?”
“Tôi không muốn dọa cô.” Sở Cuồng nhàn nhạt đáp, “Chỉ là tôi…” Chỉ là hắn không kìm được mà thất thần. Lúc lời đến bên miệng lại bị hắn đổi thành câu, “Kiệt sức rồi.”
“Kiệt sức mà ngươi còn có thể chạy xa vậy sao?” Nhẫm Cửu chùi loạn nước mắt.
“Trong này có chỗ ở.”
Nghe vậy, lúc này Nhẫm Cửu mới đè nén nộ hỏa, nhìn vào trong động: “Vùng rừng núi hoang vu này mà có chỗ ở sao…” Nàng hơi vui mừng, “Ở đây chắc lâu lắm rồi không ai đến, một bên là vách núi, một bên là con sông chảy xiết, chỉ cần chúng ta giữ con đường nhỏ này thì không ai có thể vào, ngươi có thể yên tâm ở đây dưỡng thương một thời gian rồi.”
“Ừ, nhưng trước đó…” Sở Cuồng thở dốc, đột nhiên bắt đầu cởi chiếc thắt lưng gọn gàng đến kỳ quái của hắn.
Nhẫm Cửu cả kinh: “Bị thương thành như vậy rồi ngươi còn muốn làm gì nữa?” Còn chưa dứt lời đã thấy Sở Cuồng hơi khó nhọc cởi quần.
Nhẫm Cửu kinh hô: “Lưu manh! Vừa ra khỏi hiểm cảnh thì ngươi đã muốn giở trò rồi!” Bàn tay ôm mặt hở ngón, lộ ra đôi mắt đen láy đang đảo đảo. Ánh mắt không bất ngờ mà rơi trên đũng quần Sở Cuồng, nhưng thấy bên trong hắn còn mặc một chiếc quần ngắn nữa, Nhẫm Cửu có hơi thất vọng, nhưng tiếp đó bèn thấy đầu gối đang rỉ máu của hắn.
Lòng bàn tay siết lại, bóp chặt gương mặt mình, nàng đột nhiên nhớ ra, trước đó lưng và gối Sở cuồng đều trúng tên, nhưng lúc đó hắn chỉ rút tên trên lưng ra, còn tên ở gối hắn chỉ bẻ gãy phần đuôi, không hề rút ra…
Lúc đó hắn đã bị thương rồi, sau đó còn cứu nàng, bị nàng liên lụy rơi xuống sông…
Nhẫm Cửu cắn môi, đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng: “Sao lại như vậy?” Nhẫm Cửu lấy thảo dược mình hái về bỏ vào miệng vừa nhai vừa hỏi, “Chẳng phải y phục ngươi đao thương bất nhập sao?”
“Để tiện hành động, phòng ngự ở khớp sẽ mỏng một chút.” Giọng hắn cực kỳ bình tĩnh, nhanh nhẹn lấy trong y phục ra một con dao nhỏ, đâm nhẹ vào chỗ bị thương ở chân, cũng không nhìn vết thương ở đâu, dường như dựa vào cảm giác mà rạch da thịt ở gối ra, Nhẫm Cửu thậm chí còn chưa kịp chớp mắt, con dao chưa đâm vào xương thịt đã được rút ra. Sở Cuồng dường như không cảm thấy đau đớn, hắn đưa tay ra đặt dưới cằm Nhẫm Cửu để nàng nhả thảo dược nhai nát ra.
Nhẫm Cửu ngơ ngác nhả thảo dược vào lòng bàn tay hắn, Sở Cuồng tức tốc ấn lên vết thương đang không ngừng chảy máu.
Nhẫm Cửu nhìn hắn không chớp mắt, nếu không phải trán hắn toát rất nhiều mồ hôi lạnh, có lẽ Nhẫm Cửu sẽ cho rằng vừa rồi hắn cắt vào chân người khác.
“Đau không?”
“Không đau.”
“…Gạt người.”
Sở Cuồng nhìn Nhẫm Cửu, nhưng cũng không xảo biện nữa.
“Vết thương trên ngực và sau lưng ngươi sao rồi?”
“Không sao, nhưng chút nữa tôi phải vào trạng thái thôi miên, có lẽ ba mươi sáu giờ nữa mới tỉnh lại… Cô đừng sợ.” Câu cuối cùng thêm vào hơi đột ngột, Nhẫm Cửu không ngờ Sở Cuồng xưa nay chỉ “làm chính sự” lại lo cho tâm trạng của mình, nàng ngẩn một lúc mới gật đầu, nói như bảo đảm: “Ta sẽ trông chừng ngươi, không để thân thể ngươi bị người ta bắt đi. Ngươi không cần lấy lòng ta…”
Sở Cuồng nghẹn lời trong thoáng chốc.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Nhẫm Cửu, cuối cùng chỉ nói: “Vào trong động đi, tôi thiết lập chương trình phòng hộ ở cửa động, trên người cô có máy nhận dạng của tôi, có thể tự do ra vào, nếu ba ngày nay gặp bất kỳ nguy hiểm gì thì cứ trốn trong động sẽ không sao.”
“Bất kỳ nguy hiểm gì cũng không sao à?”
“Ừ… Bất kỳ nguy hiểm gì.”
Tác giả có lời muốn nói: Bất kỳ nguy hiểm gì… Hehe…