Bên trong tầng một Lãm Nguyệt Lâu, gần như ngồi kín.
"Mấy vị khách quan." Tiểu nhị lập tức mặt tươi roi rói chào đón.
Gia Cát Vân rất tùy ý nói: "Nhã gian Tử khí đông lai của tầng ba." Lãm Nguyệt Lâu là một trong số những đại tửu lâu ít ỏi của quận thành Giang Trữ, trong đó nhã gian tầng ba, giá cả lại càng đắt đỏ.
Song, đám phú thương trong quận thành Giang Trữ mời khách, bình thường đều sẽ chọn nhã gian tầng ba Lãm Nguyệt Lâu.
Mà nhã gian tử khí đông lai lại càng là một phòng đắt nhất.
"Điều này…" Tiểu nhị không khỏi ngẩn người.
"y?" Gia Cát Vân nhíu mày.
"Vị khách quan này, nhã gian Tử Khí Đông Lai đã sớm bị Lý lão giả Đông Thành đặt trước rồi, khách quan có thể hay không…" Lời tiểu nhị còn chưa nói xong, chưởng quỹ ở tầng một lập tức chạy tới, hắn vội che trước người tiểu nhị, chắp tay bồi thêm vẻ mặt tươi cười: "A, hóa ra là Gia Cát công tử, mời lên lầu, tiểu nhân xin đi trước dẫn đường."
Bốn người Gia Cát Vân, Đằng Thanh Sơn cũng đi theo vị chưởng quỹ kia men theo cầu thang đi lên tầng ba.
Trong đại sảnh tầng một, có vài tên tiểu nhị.
"Nhã gian Tử Khí Đông Lai kia chẳng phải được Lý lão gia đặt rồi sao?" Tiểu nhị kia vẫn có chút sững sờ.
"Lý lão gia tính là cái rắm ấy." Một tên tiểu nhị khác lập tức kéo hắn, thấp giọng nói bên tai hắn: "Nhớ kỹ rằng vị thiếu gia vừa rồi kia, đó chính là thiếu tông chủ Quy Nguyên Tông! Đừng nói là Lý lão gia gì gì đó, ngay cả quận thủ đại nhân quận Giang Trữ tới cũng không nhường chỗ cho hắn! Nhớ nhé, lần sau thấy vị thiếu tông chủ này, ngàn vạn lần đừng gọi thiếu tông chủ, phải gọi Gia Cát công tử! Thiếu tông chủ không muốn quá nhiều người biết thân phận của hắn."
"A!" Tiểu nhị kia kinh hãi.
Thiếu tông chủ Quy Nguyên Tông?
Quy Nguyên Tông quản lý cả quận Giang Trữ, cái gọi là quận thủ, thành chủ, đều phải nghe lời của Quy Nguyên Tông. Thân phận thiếu tông chủ này đích xác rất dọa người.
o0o
Nhã gian Tử Khí Đông Lai là một phòng lớn nhất trong bốn nhã gian trống trải ở tầng ba. Bên ngoài rất lạnh nhưng trong nhã gian này rất ấm áp, còn châm trầm hương, mùi thơm say lòng người kia quanh quẩn khắp nhã phòng.
Bốn người bọn Đằng Thanh Sơn ngồi xuống.
"Gia Cát công tử, hôm nay ăn món gì?" Chưởng quỹ khom người cười.
Gia Cát Vân khoát tay nói: "Mùa đông thế này, ăn nóng cho dễ chịu, vậy mang một bàn Đông bổ kim hoa yến tới đi!"
"Được ạ." Chưởng quỷ cười cười vội vàng đi ra khỏi nhã gian.
" Đông bổ kim hoa yến? Món gì vậy?" Đằng Thanh Hổ ngơ ngơ ngác ngác nói.
Gia Cát Vân cười nói: "Thanh Hổ đại ca, Đông bổ kim hoa yến này là một trong bát đại yến tịch của Lãm Nguyệt Lâu, tổng cộng có ba mươi hai món, vào mùa đông ăn càng thích hợp. Các loại món ăn phối chế chuẩn bị rất ngon, huynh tự mình làm mấy món ăn còn không bằng đầu bếp người ta chuẩn bị cả một bữa yến tịch đấy."
"Ba mươi hai món! Thực lãng phí!" Đằng Thanh Hổ cười ha hả nói.
Rất nhanh từng loại thức ăn được đưa lên, bốn người bọn Gia Cát Vân, ia Cát Thanh, ằng Thanh Sơn, uống rượu, mặc sức đàm luận.
"Thanh cô nương, ca của cô nội kình hùng hậu, nội kình của cô chắc cũng mạnh a." Đằng Thanh Sơn cười cười khen ngợi nói.
"Đằng đại ca, huynh sao lại nói như vậy?" Gia Cát Thanh có chút nghi hoặc.
"Mùa đông lớn thế này, cô và ca ca cô cùng mặc ít như thế, không phải nội kình thâm hậu, chẳng nhẽ tự mình chuốc khổ sao?" Đằng Thanh Sơn chọc ghẹo nói, Gia Cát Thanh bỗng nhiên không nhịn được cười đến híp cả mắt: "Đằng đai ca, điều này huynh nói sai rồi, muội không phải do nội kình thâm hậu mà là bởi vì bên trong mặc một kiện Tuyết tằm y!"
Gia Cát Vân cũng bất đắc dĩ nói: "Kinh mạch của muội muội ta rất yếu nhược, mặc dù tu luyện nội kình từ nhỏ nhưng nội kình rất yếu."
"Nội kình yếu nhưng muội có ca ca bảo vệ muội a." Gia Cát Thanh hi hi cười nói.
Gia Cát Vân xoa xoa đầu muội muội cười.
Đằng Thanh Sơn thấy một màn này, không khỏi nhớ đến muội muội Thanh Vũ của mình, mình bình thường cũng sẽ cưng chiều xoa xoa đầu muội muội: "Rời khỏi nhà cũng mấy ngày rồi, không biết Tiểu Vũ hiện giờ có nhớ đến ta hay không…"
o0o
Bốn người bọn Đằng Thanh Sơn ở trên lầu ăn uống, tầng một Lãm Nguyệt Lâu có một đám người đi tới.
Nam tử dẫn đầu xem bộ dạng chừng bốn năm mươi tuổi, y mặc áo áo lông chồn trắng nạm viền vàng, tay phải còn đeo ngọc chỉ nửa trong suốt. Ngay cả đứng ở đó đều có một cỗ khí thế ung dung thoải mái. Bên cạnh hắn có một đôi phu thê trẻ tuổi, trong đó nơi ngực nữ tử đang ôm một đứa bé.
Phía sau mấy người này chính là ba tên hộ vệ cao lớn.
"Lý lão gia." Chưởng quỹ kia vội nghênh đón.
"Yến tiệc ta đặt chuẩn bị xong rồi chứ, dẫn chúng ta đến nhã gian Tử Khí Đông Lai nào. Ngọc nhi, chúng ta lên." Vị Lý lão gia kia lạnh nhạt phân phó nói.
"Lý lão gia, nhã gian Tử Khí Đông Lai đã có người bên trong rồi." Chưởng quỹ kia nói tiếp.
"Hả?" Lý lão gia nhíu mày, ánh mắt quét về phía hắn.
Quanh năm thân mang chức trọng, một ánh mắt của Lý lão gia khiến tâm lý chưởng quỹ cảm thấy kiêng kị, hắn vội nói: "Lý lão gia, điều này không thể trách ta, không lâu trước có một đám người cũng muốn tiến vào nhã gian Tử Khí Đông Lai. Chính là Gia Cát công tử."
"Gia Cát công tử?" Lý lão gia nhíu mày.
Vị Lý lão gia trong quần thể Diêm Châu diêm thương khổng lồ này cũng xem như nhân vật có tên tuổi, gia tài ngàn vạn, cùng rất nhiều tông phái có liên hệ, đích xác xem như đại nhân vật.
"Đúng là thiếu tông chủ." Chưởng quỹ kia hạ giọng nói.
"Di?" Lý lão gia ngơ ngác.
Những kẻ kinh doanh như bọn họ, muốn giàu có hơn đều phải lấy lòng các đại tông phái. Nếu không tông phái tùy tiện phái vài người lập tức có thể chiếm đoạt toàn bộ gia sản của hắn.
"Hóa ra là Gia Cát công tử, Ngọc nhi, Phong nhi, chúng ta đi lên bái phỏng một chút." Lý lão gia nói.
"Thiếu tông chủ?" Đôi phu thê kia cũng đều là nội kình cao thủ, tự nhiên nghe thấy rõ ràng.
"Thanh Ngọc, là vị thiên tài của Quy Nguyên Tông các ngươi đó." Nam tử trẻ tuổi nói, "Đi nào, chúng ta tới bái phỏng."
Nữ tử kia chính là Lý Thanh Ngọc, nam tử là trượng phu của nàng – Lưu Như Phong.
Ngày ấy Đằng gia trang từng nhận một mối làm ăn 182 thanh Bích Hàn đao, lúc ấy Đằng Thanh Sơn và phụ thân Đằng Vĩnh Phàm dẫn theo một đám tộc nhân hộ tống 182 thanh Bích Hàn đao, từng đưa đến hội Dương Châu thương hội của Nghi Thành.
Vị thủ lĩnh hộ vệ Tần Tâm kia từng hòng không trả tiền, sau lại trút giận lên đám người Đằng Thanh Sơn, còn phái người cho cường đạo đồ sát đám thôn dân đui mù này.
oo
Tầng ba Lãm Nguyệt Lâu.
Lý lão gia cùng nữ nhi, nữ tế, ngoại tôn hắn đều ở ngoài cửa nhã gian, ba tên hộ vệ cũng ở phía sau, Lý lão gia hờ hững phân phó: "Ba người các ngươi đừng theo vào nữa." Sau đó liền cao giọng nói: "Gia Cát công tử, Lý Tuấn cùng tiểu nữ Thanh Ngọc, tới bái kiến, hy vọng được gặp!"
Bên trong nhã gian.
Đám người Đằng Thanh Sơn đang ăn rất vui vẻ.
"Lý Tuấn, ai vậy?" Đằng Thanh Hổ nghi hoặc nói.
"Hả? Lý Tuấn? Diêm Thương Lý Tuần?" Gia Cát Vân sửng sốt, sau đó cười, "Thanh Sơn đại ca, Thanh Hổ đại ca, xem ra nhã gian Tử Khí Đông Lai chúng ta ngồi đây chính là do vị Lý Tuấn kia đặt trước. Vậy chúng ta gặp hắn một lần, dù sao vẫn phải cho người ta chút thể diện chứ."
"Vào đi!" Gia Cát Vân cao giọng nói.
Nhất thời két một tiếng, cửa đẩy ra.
Vị Lý lão gia dắt theo nữ nhi, nữ tế cùng nhau bước vào.
"Ra mắt thiếu tông chủ!" Lý lão mỉm cười cúi đầu.
"Lý lão gia, điều này không thể. Mấy người chúng ta chiếm nhã gian ngươi đặt, sao có thể nhận đại lễ như vậy?" Gia Cát Vân cố ý nói.
"Ta mời thiếu tông chủ còn mong chẳng được, ta đặt nhã phòng cho thiếu tông chủ, đó là vinh hạnh của ta." Lý lão gia cười nhạt nói, "Ta giới thiệu cho thiếu tông chủ một lần, đây là nữ tế Lưu Như Phong của ta, đệ tử hạch tâm Thanh Hồ đảo. Còn Thanh Ngọc, thiếu tông chủ cũng biết rồi."
"Thanh Ngọc sư tỷ chính là người Quy Nguyên Tông ta, ta đương nhiên biết. Lưu Như Phong? A, nghe nói sư tỷ kết hôn rồi, xem ra chính là Lưu Như Phong này rồi." Gia Cát Vân liếc mắt Lưu Như Phong một cái, "Ồ, còn là đệ tử hạch tâm Thanh Hồ đảo, rất lợi hại a."
Lưu Như Phong chắp tay cười: "Trong khu vực Dương Châu ta, ai không biết tiếng thiên tài của Gia Cát công tử chứ?"
"Lý lão gia, mấy người chúng ta phải tiếp tục ăn cơm." Gia Cát Vân nói.
"Vậy chúng ta không quấy rầy nữa, thiếu tông chủ, các ngài tiếp tục." Lý lão gia cười, lập tức dẫn nữ nhi nữ tế lui xuống, đóng cửa phòng nhã gian lại.
Bên trong nhã gian lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
"Hừ, Thanh Ngọc sư tỷ không ngờ lại gả cho đệ tử Thanh Hồ đảo." Gia Cát Vân lẩm bẩm.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày, đáy lòng thầm nhủ: "Lý lão gia đó ta dường như đã gặp qua ở đâu rồi!" Lần trước lúc Đằng Thanh Sơn mười tuổi, đã gặp qua Lý Thanh Ngọc cùng Lý lão gia phụ thân nàng, Lý lão gia đó cùng hắn chỉ có duyên gặp mặt một lần. Mà Lý Thanh Ngọc lúc ấy chỉ là một thiếu nữ ngây thơ, hiện giờ đã là thê tử người ta, bộ dáng khí chất đều biến hóa không nhỏ.
"y? Là hắn! Lý lão gia quận Giang Trữ!" Đôi mắt Đằng Thanh Sơn bỗng chốc sáng rực lên, hắn rốt cuộc đã nhớ lại.
Vụt, Đằng Thanh Sơn đứng dậy.
"Thanh Sơn, làm sao vậy?" Đằng Thanh Hổ sửng sốt.
"Thanh Hổ, năm chúng ta đưa Bích Hàn đao đến Nghi Thành ấy, vị Lý lão gia, tiểu thư nhà giàu tên gọi Ngọc nhi kia, ngươi đã quên rồi?" Khuôn mặt Đằng Thanh Sơn lạnh tanh, trực tiếp đi ra ngoài cửa. Đằng Thanh Hổ ngơ ngơ ngác ngác, thoáng sửng sốt, sau đó đôi mắt trợn tròn.
"Là bọn chúng!" Đằng Thanh Hổ đột ngôt đứng dậy, cũng lao theo ra ngoài.
"Sao vậy?" Gia Cát Vân, Gia Cát Thanh hai người ngẩn ra, cũng vội đứng dậy.
Ra khỏi nhã gian, Đằng Thanh Sơn cẩn thận lắng nghe, trong nháy mắt tập trung vào một nhã gian phía nam.
Đám cường đạo cướp giết đám người Đằng Thanh Sơn lúc ấy, mặc dù duyên cớ bởi có Đằng Thanh Sơn nên đám người Đằng gia trang không ai chết, nhưng lại có một người mù mắt, một người cụt chân, quanh năm nằm liệt trên giường. Còn có một người bị cụt tay.
Ba vị tộc nhân kia đều đi cùng đội thợ săn, là một trong những hảo hán ít ỏi trong tộc.
Cứ như vậy bị phế đi!
Trong lòng Đằng Thanh Sơn một mực không quên mối thù này!
Khi đó nếu không có Đằng Thanh Sơn, có lẽ hơn ba mươi người Đằng gia trang đều sẽ bị giết sạch. Lúc ấy Đằng Thanh Sơn vì tộc nhân nên đã nhẫn nhịn báo thù, Đằng Thanh Sơn lúc ấy từng nghĩ qua – chờ sau này có cơ hội, nhất định phải giết chết Tần Tâm kia!
Đằng Thanh Sơn đi tới, đá một cước vào cửa.
"Bồng!" Đại môn bị đá văng.
"Ai vậy?" Lý lão gia bất mãn quát vang lên, mà ba tên hộ vệ kia đều đứng dậy.
"Ồ, hóa ra là bằng hữu của thiếu tông chủ." Trên mặt Lý lão gia hiện lên vẻ tươi cười, "Mau mời vào."
Đằng Thanh Sơn đứng ở cửa, lạnh lùng quét mắt vào trong nhã gian, ánh mắt trong chớp mắt liền khóa chặt vào môt tên trong ba tên hộ vệ, Đằng Thanh Sơn nhớ rất rõ ràng, ba tên hộ vệ này, một người trong đó tên gọi Tần Đại, là người khi ấy đỡ lời giúp bọn họ. Mà tên đứng bên cạnh chính là Tần Tam!
"Ngươi là Tần Tam?" Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nhìn hắn.