Dịch: Sessiromaru
"Phía trước là đến rồi, Thanh Hổ, ngươi lập tức sẽ được nhìn thấy tân nương tử của ngươi rồi a, ha ha…" Tộc nhân Đằng thị chọc ghẹo nói.
Đằng Thanh Hổ thường ngày miệng lưỡi rất lợi hại nhưng hôm nay lại có chút đỏ mặt, chỉ sung sướng cười.
Phía trước chính là đại môn Lý gia trang, Đằng Thanh Sơn tâm tình vốn rất tốt lại phát hiện dấu chân ngựa chi chít trên mặt đất: "Nhiều dấu chân ngựa như vậy? Nhiều ngựa thế cũng chỉ có cường đạo hay thổ phỉ thôi. Chẳng lẽ Lý gia trang gặp phải thổ phỉ?" Đằng Thanh Sơn cẩn thận liếc nhìn về phía Lý gia trang nhưng lại không thấy vết máu nào.
"Có lẽ chỉ là tạt qua." Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.
Đúng vào lúc này, Lý tộc trưởng dẫn theo không ít tộc nhân tới cửa đại môn nghênh đón, sắc mặt cả đám người đều rất khó coi, Lý tộc trưởng kia cũng chỉ cố nặn ra vẻ tươi cười.
Đám người Đằng gia trang cảm rõ ràng cảm thấy không khí không đúng!
Bình thường lúc rước dâu, đối phương hẳn phải khua chiêng gõ trống, đám nữ nhân tụ tập góp vui hẳn phải đều chạy ra ngoài xem náo nhiệt mới đúng. Nhưng Lý gia trang này rất vắng lặng, chỉ có một số người ra nghênh đón, cũng không hề có tiếng chiêng trống.
"Lý tộc trưởng, xảy ra chuyện gì vậy?" Đằng Vân Long xuống ngựa, nhíu mày dò hỏi.
Tới rước dâu, đối phương lại không khua chiêng gõ trống, hơn nữa sắc mặt đối phương cũng không tốt lắm, Đằng Vân Long đương nhiên mất hứng. Có điều Đằng Vân Long cũng nhận thấy rằng, trong đó hẳn phải có nguyên do nào đó. Bằng không Đằng Vân Long sớm đã tức giận rồi.
"Thông gia a!" Một nhân ảnh đột nhiên từ phía sau xông ra, lao đến bên người Đằng Vân Long, bỗng quỳ xuống, kêu thảm thiết, "Lạc Hương nhà tôi... bị Bạch Mã bang bắt đi rồi! Mọi người, mọi người nhất định phải cứu con gái tôi a, cứu nó a!"
Sắc mặt Đằng Thanh Hổ vốn còn nghi hoặc trong nháy mặt liền trắng bệch.
"Lý tộc trưởng, rốt cục xảy ra chuyện gì?" Đằng Vân Long sắc mặt khó coi, quát.
Lý tộc trưởng kia cười khổ rồi nói: "Đằng lão ca, Lý gia trang chúng ta xin lỗi các ngươi! Ta làm sao cũng không ngờ tới… Hôm nay không ngờ lại là ngày Bạch Mã bang đi diệt Thiết Sơn bang, lúc chúng tạt qua chỗ chúng ta thì đám người thiếu đương gia kia liền bắt giữ mấy vị cô nương trẻ tuổi trong tộc chúng ta, trong đó có cả con bé Lạc Hương. Ngay cả đại sư phụ trong tộc chúng ta cũng bị giết chết rồi, chúng ta không có biện pháp! Chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Mã bang dẫn mấy cô nương trong tộc đi thôi a!"
Khuôn mặt Đằng Vân Long đã bình tĩnh.
"Đám hỗn đản này!" Đằng Thanh Hổ trên ngựa phẫn nộ gầm một tiếng rồi nhảy xuống ngựa.
"Ngươi muốn làm gì?" Đằng Vân Long vươn tay tóm lấy Đằng Thanh Hổ, tức giận trừng mắt nhìn cháu nội mình.
Đằng Thanh Hổ tức đến nỗi cả người phát run, cô nương lần đầu tiên hắn yêu thương trong cuộc đời đã bị Bạch Mã bang bắt đi rồi, Đằng Thanh Sơn sao không tức giận chứ?
"Lý tộc trưởng." Đằng Vân Long vỗ vỗ bả vai Lý tộc trưởng, thở dài một hơi, "Đằng gia trang chúng ta không phải không biết đạo lý, cũng không trách được các ngươi! Ài…Gặp phải loại chuyện này, ngoại trừ nhẫn nhịn cũng chẳng có biện pháp nào khác cả. Mùng sáu tháng ba…Là một ngày đẹp nhưng ai ngờ được, Bạch Mã bang cũng chọn ngày này đi diệt Thiết Sơn bang! Sớm biết thế đã không chọn ngày hôm nay rồi."
Mọi người đều hiểu. Bạch Mã bang chọn hôm nay đi đại quyết chiến chính vì hôm nay là một ngày tốt. Mà Đằng Thanh Hổ chính vì chọn ngày này thành thân cũng dẫn đến việc Lạc Hương bị bắt cóc. Không thể không nói, đây chính là số mệnh! Khổ mệnh!
"Lý tộc trưởng." Đằng Thanh Hổ nhìn chằm chằm vào Lý tộc trưởng kia, "Người Bạch Mã bang đi bao lâu rồi?"
"Sắp được nửa canh giờ." Lý tộc trưởng nói.
"Thanh Hổ, theo ta trở về." Đằng Vân Long quát một tiếng, Đằng Thanh Hổ đứng tại chỗ, cắn răng nắm chặt tay.
"Thông gia a, cũng chỉ các ngươi mới có thể cứu Lạc Hương nhà ta a." Lý lão tam kia khóc lóc than thở, sốt ruột đến nỗi dập đầu không ngừng. Lý tộc trưởng sắc mặt trầm xuống, vội quát: "Lôi lão tam trở về đi, hắn bây giờ đã mất hết suy nghĩ rồi." Đám tộc nhân vội vàng tóm lấy lão tam, lôi ông vào trong trang.
"Cứu Lạc Hương nhà ta a, cầu xin mọi người đấy." Lý lão tam mặt đầy tro bụi, vẫn không ngừng dập đầu, đầu cũng sứt rồi.
Đằng Thanh Hổ trơ mắt nhìn Lý lão tam vốn sắp thành nhạc trượng hắn bị tộc nhân Lý thị lôi vào trong tộc.
"Thanh Hổ, trở về! Đằng Vân Long tức giận quát.
Đằng Thanh Hổ không cam lòng nhìn theo hướng dấu chân ngựa trải dài kia, cuối cùng đành cắn răng, quay đầu nhảy lên ngựa theo tộc nhân đồng loạt đi về phía Đằng gia trang.
o0o
Trên đường về, Đằng Vân Long lúc này mới hoãn giọng nói: "Thanh Hổ, con đã không còn nhỏ nữa rồi, con nên biết nặng nhẹ! Cường đạo thổ phỉ làm gì? Bọn chúng chính là cướp bóc! Bạch Mã bang tọa trấn tại Nghi Thành chúng ta, chúng đã sớm tính toán cẩn thận rồi, tiền thu hàng năm cũng chỉ nhiều như vậy. Chỉ thỉnh thoảng đi cướp một vài nữ nhân, cuộc sống trong trang so với thời thanh niên của ta tốt hơn nhiều."
"Con hẳn phải biết, nhị nương của con, chính là bị cường đạo bắt đi đấy. Con tới hỏi thăm xem, đám đồng lứa với cha ngươi, bao nhiêu cô nương bị bắt đi? Dẫu sao cường đạo thổ phỉ cũng muốn sinh con cái! Cần nữ nhân a!" Đằng Vân Long thở dài nói, "Hằng năm đi bắt cóc nữ nhân các thôn trang, đó đã là tục lệ rồi."
Đằng Thanh Hổ không lên tiếng.
Đằng Thanh Sơn vừa đi vừa nghe đáy lòng cảm thấy trầm trọng, sinh tồn, đích xác là một chuyện rất gian nan.
"Mấy năm nay, danh tiếng Đằng gia trang chúng ta cũng lớn, bang phái cường đạo bắt cóc nữ nhân bình thường cũng chỉ tìm đến thôn trang yếu kém, cũng e sợ người Đằng gia chúng ta phát điên lên đấu với bọn chúng." Đằng Vân Long cảm khái nói, "Cuộc sống của chúng ta hai mươi năm trước cùng Lý gia trang không kém là bao! Đích xác rất gian nan!"
"Gia gia…" Đằng Thanh Hổ há há mồm.
Đáy lòng Đằng Thanh Sơn rất khó chịu.
Hắn hiểu rằng, ở trên đời này, cường đạo thổ phỉ tiêu diệt không bao giờ hết. Cho dù Đằng Thanh Sơn hắn có thể diệt sạch Bạch Mã bang, có lẽ lập tức sẽ có một bang phái khác xưng bá Nghi Thành. Có lẽ, bang phái đó so với Bach Mã bang lại càng tham lam hơn.
"Muốn cho Đằng gia trang chúng ta không phải chịu ức hiếp, chỉ dựa vào lực lượng một người thì tuyệt đối không đủ." Đằng Thanh Sơn rất rõ ràng điểm này, "Duy chỉ có một biện pháp… Gia nhập Quy Nguyên Tông, có thể chiếm vị trí cao trong Quy Nguyên Tông! Đến lúc ấy, tùy tiện phân phó Bạch Mã bang một tiếng, Bạch Mã bang e rằng sẽ không dám đụng chạm đến Đằng gia trang ta nữa!"
Ý niệm gia nhập Quy Nguyên Tông của Đằng Thanh Sơn càng thêm mạnh.
Dẫu sao thì ở quận Giang Trữ, Quy Nguyên Tông chính là Thiên! Quy Nguyên Tông muốn diệt Bạch Mã bang, chỉ như ghì chết một con kiến thôi.
o0o
Đám người Đằng thị đang đi trên đường, không khí rất ngưng trọng.
"Thanh Hổ!" Đằng Thanh Sơn đột nhiên mở miệng.
Không ít người nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn mở miệng nói: "Thanh Hổ, đi theo ta!"
Đằng Thanh Sơn đột nhiên ngoái đầu nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, mắt sáng rực lên.
"Thanh Sơn, con muốn làm gì?" Đằng Vân Long kinh hãi, "Con cũng hồ đồ rồi?" Đằng Thanh Sơn trong tâm trí Đằng Vân Long từ nhỏ đã vô cùng thông tuệ, hơn nữa làm chuyện gì từ trước đến nay chưa từng khiến ông lo lắng, rất chững chạc! Hơn nữa với võ lực tuyệt thế của Đằng Thanh Sơn, cũng khiến đám tộc nhân coi Đằng Thanh Sơn thành thủ lĩnh tinh thần trong tộc.
Chẳng hạn như Thiết Sơn bang đến Đằng gia trang năm đó, đứng ra nói chuyện chính là Đằng Thanh Sơn.
"Ông ngoại, người cứ yên tâm, con sẽ không gây tai họa đâu." Đằng Thanh Sơn tự tin nói.
Đằng Vân Long nhìn nét mặt Đằng Thanh Sơn, mới hơi an tâm một chút, nói: "Thằng bé Thanh Hổ này mặc dù tuổi lớn hơn ngươi nhưng làm việc lại lỗ mãng hơn ngươi…Trải qua chuyện này, đối với hắn sau này cũng có chỗ tốt. Làm người, luôn luôn không thể làm việc lỗ lãng, toàn bằng tình cảm nhất thời được. Con cũng đừng khiến chúng ta lo lắng."
"Cháu hiểu mà." Đằng Thanh Sơn nói, "Ông ngoại, người cứ an tâm, sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì đâu."
Đằng Thanh Hổ lúc này đã nhảy xuống ngựa, đi theo bên cạnh Đằng Thanh Sơn: "Thanh Sơn!"
"Ông ngoại, người dẫn tộc nhân trở về trước đi! Con cùng Thanh Hổ rất nhanh sẽ trở về tộc." Đằng Thanh Sơn nói.
"Thanh Sơn, con làm gì ta không cản. Nhưng ta muốn khuyên con một câu, bất kể quyết định làm việc gì, con phải nhớ kỹ rằng, sau lưng con còn có hơn hai ngàn tộc nhân Đằng thị nhất tộc đấy!" Đằng Vân Long nói.
"Vâng." Đằng Thanh Sơn trịnh trọng gật đầu.
"Thanh Hổ, chúng ta đi." Đằng Thanh Sơn lưng đeo Luân Hồi thương rồi dẫn Đằng Thanh Sơn mau chóng chạy về phía Thiết Sơn bang.
Sào huyệt Bạch Mã bang là tại Bạch Mã hồ của Nghi Thành, phương viên Bạch Mã hồ khoảng hơn chục dặm, là đại hồ khá nổi tiếng của cả quận Giang Trữ, giữa hồ còn có một hòn đảo nhỏ. Bạch Mã bang chính là an bài sào huyệt Bạch Mã bang trên hòn đảo này. Nằm ở trung tâm hồ, đương nhiên dễ thủ khó công.
Đây cũng là nguyên nhân Bạch Mã bang có thể đứng vững nhiều năm như vậy.
Mà sào huyệt của Thiết Sơn bang là ở phía Đông Nam Đại Duyên Sơn.
Nếu từ Bạch Mã hồ chạy đến Thiết Sơn bang, cần phải vòng qua cả Đại Duyên Sơn. Mặc dù nói biên giới phía Bắc Nghi Thành cũng chỉ gần hai trăm dặm, nhưng đây không phải đường thẳng mà là phải vòng qua cả Đại Duyên Sơn… Cho nên lộ trình từ Bạch Mã hồ đến Thiết Sơn bang cũng đủ ba trăm dặm.
Nhân mã Bạch Mã bang xuất phát từ sáng sớm, đám nhân mã láo nháo đó có lẽ đến tối mới có thể chạy tới Thiết Sơn bang.
"Người của Bạch Mã bang hẳn là buổi trưa sẽ không dừng lại nghỉ ngơi mà ăn ít lương khô ngay trên lưng ngựa." Đằng Thanh Sơn nhìn vết tích trên đường mà phán đoán. Đồng thời hắn cùng Đằng Thanh Hổ hai người dựa vào hai chân chạy dọc theo con đường đó. Nếu là một mình Đằng Thanh Sơn, tốc độ chạy phải vượt xa chiến mã, nhưng tốc độ Đằng Thanh Hổ lại quá chậm.
Đằng Thanh Hổ mặc dù có khả năng nâng hai ngàn cân nhưng cơ quan tạng phủ lại không đủ mạnh, tốc độ tối đa chỉ bằng vận động viên maratong.
Từ Lý gia trang đến Thiết Sơn bang, lộ trình hơn trăm dặm.
Đằng Thanh Hổ chạy sắp chết mệt, có lẽ cũng sắp hơn hai canh giờ rồi.
"Thanh Sơn, Lạc Hương nàng ta có xảy ra chuyện hay không?" Đằng Thanh Hổ thở hổn hển, có chút lo lắng.
"Khó nói lắm." Đằng Thanh Sơn không dám cam đoan, bởi vì ngay cả quân đội bình thường đều có thể chứa gái điếm, đám nhân mã cường đạo này lại càng bất chính hơn, bắt cóc nữ nhân, từ từ phát tiết, đây là một chuyện hết sức bình thường. Khó có thể mơ tưởng xa vời vào đám mã tặc so với quân đội càng có kỷ luật hơn này được.
Chạy gấp rút hai canh giờ, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi.
"Xem kìa, trước mặt là mã tặc." Đằng Thanh Sơn chỉ về phía trước, nơi xa xa trước mặt, trên mảnh đất hoang rộng rãi kia, đám mã tặc đang ngồi nghỉ ngơi la liệt trên đó, trong có một số mã tặc đã bắt đầu lên ngựa, chuẩn bị tiếp tục lên đường.
"Bọn chúng sắp xuất phát rồi sao?" Đằng Thanh Hổ nói.
"Chỗ này cách sào huyệt Thiết Sơn bang chỉ nửa canh giờ đi đường." Đằng Thanh Sơn nhướng mày nói, "Ta đoán, nhân mã Bạch Mã bang chạy một mạch đến chỗ này sau đó mới bắt đầu nghỉ ngơi ăn cơm. Ăn no nghỉ đủ xong sẽ lập tức xuất phát, nhất cổ tác khí* diệt Thiết Sơn bang."
• nhất cổ tác khí: một tiếng trống làm hăng hái tinh thần... Hàm chứa ý cổ vũ.
• Xuất xứ từ Tả truyện_ Trang Công thập niên: phu chiến dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt/ Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống dũng khí tăng lên. Đánh hai tiếng trống dũng khí suy giảm. Đánh ba tiếng trống dũng khí không còn.