"Sau khi ta tiến vào hư cảnh, tìm hiểu Thần Tiên Ngọc Bích, cảm ngộ đã tăng mạnh. Bây giờ ta đã ngộ ra hai đạo, còn Đằng Thanh Sơn căn bản không có những loại bảo vật như Thần Tiên Ngọc Bích. Ba mươi năm trước thực lực hắn mạnh hơn ta một chút, nhưng bây giờ hắn thật sự không bằng ta."
"Hắn có khí tức rất kỳ lạ, rất tinh thuần, nhưng lại chỉ ngộ ra một loại đạo mà thôi, còn ta lại lĩnh ngộ tới hai loại đạo."
Lúc Hoàng Phủ Ngọc Giang truyền lệnh, trong lòng lại nghĩ như thế.
Chuyện ba mươi năm trước là sỉ nhục của Kiếm Lâu, cũng là sỉ nhục của Hoàng Phủ Ngọc Giang hắn, hắn tự nhiên muốn phục thù.
- Đằng Thanh Sơn, trước tiên ngươi và ta hảy vào phòng khách nghỉ ngơi!
Hoàng Phủ Ngọc Giang nói.
- Hoàng Phủ Ngọc Giang!
Đằng Thanh Sơn muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên phì cười, rồi khẽ gật đầu.
Lúc này, Đằng Thanh Sơn và Lục Túc Đao Trì cùng theo Hoàng Phủ Ngọc Giang nháy mắt rời khỏi huyệt động, đi về chỗ của Hoàng Phủ Ngọc Giang.
Hai người một yêu thú rời đi làm cho những cao thủ Kiếm Lâu trong huyệt động ồ lên.
- Thái thượng trưởng lão đại chiến với ma đầu Đằng Thanh Sơn, khẳng định là Thái thượng trưởng lão sẽ thắng.
- Thái thượng trưởng lão của Kiếm Lâu chúng ta chưa từng thất bại.
- Sư điệt, đợt lát nữa khi xem cuộc chiến các ngươi nên xem cho cẩn thận, rồi quay lại kể cho ta!
Các cao thủ phải canh gác cấm địa cũng cảm thấy bất lực.
Lúc lão giả lưng còng truyền lệnh, Đằng Thanh Sơn tiến vào đình viện mà Hoàng Phủ Ngọc Giang đang cư trú một mình.
- Mời ngồi!
Hoàng Phủ Ngọc Giang nói rất khách khí.
- Hoàng Phủ Ngọc Giang, ngươi hãy xem cho cẩn thận!
Trong lúc đi vào phòng khách, khí thế của Đằng Thanh Sơn đột nhiên chuyển biến, cả người giống như một thanh trường thương, khí thế cực kỳ sắc bén. Một luồng khí tức tử vong hủy thiên diệt địa trong nháy mắt tràn ngập. Đến cả Hoàng Phủ Ngọc Giang đã đạt tới hư cảnh, "thần" của hắn trong nháy mắt cũng bị lực hủy diệt khổng lồ tử vong của Đằng Thanh Sơn làm rung chuyển.
"Vèo!"
Thân hình Đằng Thanh Sơn vọt tới trước, nắm tay giống như một viên thiên thạch xé gió đánh tới.
- Hừ!
Hoàng Phủ Ngọc Giang hừ lạnh một tiếng, thân hình nhoáng lên né tránh.
"Choang"
Thần kiếm trên lưng đã vào tay, Hoàng Phủ Ngọc Giang lúc này thầm giận: "Tên Đằng Thanh Sơn này, sợ đứng trước công chúng bị ta đánh bại sẽ không còn thể diện gì, do đó bây giờ lại ra tay, ở chỗ không người này lại đột ngột công kích ta. Nhưng... "đạo" của hắn dường như rất mạnh."
Đằng Thanh Sơn cố ý đánh chậm.
"Cuồng vọng!" – Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Giang lạnh đi.
"Vút!"
Giống như một vầng trăng hiện lên, kiếm quang mang theo vẻ thê mỹ lạnh lùng, lao thẳng về phía đầu Đằng Thanh Sơn.
Khóe miệng Đằng Thanh Sơn hiện lên nụ cười, tay phải lật lại, chộp tới trước.
"Cái gì!" - Hoàng Phủ Ngọc Giang càng kinh ngạc đến ngây người.
Tay không mà dám tiếp kiếm sắc của hư cảnh! Cho dù có thực lực mạnh hơn một bậc, bình thường cũng không dám dùng tay không nghênh chiến với đối thủ. Trừ phi thực lực chênh lệch rất lớn mới có thể việc cuồng vọng như vậy, chẳng hạn như tiền bối chỉ đạo vãn bối, sư phụ dạy đệ tử.
"Thật ngông cuồng!" - Hoàng Phủ Ngọc Giang rất tức giận.
"Bùng!"
Bàn tay Đằng Thanh Sơn mờ ảo có ánh sáng đen, lại quỷ dị chụp trúng vào thân kiếm của Hoàng Phủ Ngọc Giang. Kiếm quang ẩn chứa trong bản thân thần kiếm bị ánh sáng đen trong tay hắn dễ dàng đánh tan.
Khi tay Đằng Thanh Sơn chụp trúng thần kiếm, Hoàng Phủ Ngọc Giang chỉ cảm thấy một sức mạnh không thể địch nổi chấn động truyền vào tay mình, không thể chống cự được.
Đau nhức!
"Vù!"
Thần kiếm trong tay Hoàng Phủ Ngọc Giang bị chấn động đến mức văng đi, bay xéo về phía trước, đâm vào nóc nhà đục thủng một lỗ to, sau đó mới bị ném văng ra xa.
"Sạt sạt..."
Nóc nhà bị đục một lỗ thủng, không ít bụi bặm và mảnh vỡ rơi xuống. Có những mảng bụi rơi xuống người Hoàng Phủ Ngọc Giang, nhưng hắn lại sững sờ nhìn tay phải của mình. Hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ) tay phải đã bị xé rách, ngón tay đang run nhè nhẹ. Vừa rồi sức mạnh không thể địch nổi đó trong nháy mắt đã vượt quá sức chịu đựng của tay phải, do đó hổ khẩu mới bị xé rách, cả kiếm sắc cũng bị đánh văng đi.
"Sao lại như thế?"
"Không thể nào!"
Trong mắt Hoàng Phủ Ngọc Giang, tất cả đều đều rất khó tin.
"Hắn cũng là hư cảnh sao lại mạnh hơn ta nhiều thế, yay không đánh tan kiếm quang trên kiếm của ta, còn đánh bay cả binh khí?"
Loạn! Trong đầu Hoàng Phủ Ngọc Giang vô cùng loạn. Sự tự tin ba mươi năm trong nháy mắt đã hoàn toàn tan vỡ.
"Đằng Thanh Sơn, rốt cuộc là chuyện gì?"- Hoàng Phủ Ngọc Giang nghi hoặc nhìn Đằng Thanh Sơn
"Không đúng! Không đúng!" - Đầu óc Hoàng Phủ Ngọc Giang hoàn toàn mù mờ.
Hắn nhận định Đằng Thanh Sơn là hư cảnh, hơn nữa chỉ cảm ngộ một đạo, do đó không thể tiếp nhận chuyện này.
- Hoàng Phủ Ngọc Giang, ngươi có biết cái gì là hư cảnh đại thành không, trên hư cảnh đại thành là gì không?
Đằng Thanh Sơn nhìn Hoàng Phủ Ngọc Giang, thầm lắc đầu. Lần này tới đây là muốn quan sát Thần Tiên Ngọc Bích, do đó hắn cũng không muốn làm Hoàng Phủ Ngọc Giang mất mặt. Nếu ngay trước đám đông, Thái thượng trưởng lão của Minh Nguyệt đảo lại bị Đằng Thanh Sơn một chiêu đánh bại thì thật sự quá khó coi.
Cả Minh Nguyệt đảo đều mất mặt, e rằng Hoàng Phủ Ngọc Giang sẽ thổ huyết vì nhục nhã.
Đằng Thanh Sơn không muốn xảy ra nhiều chuyện như vậy.
- Ta đương nhiên biết hư cảnh đại thành.
Hoàng Phủ Ngọc Giang dán mắt vào Đằng Thanh Sơn:
- Trong thiên địa có rất nhiều loại lực thiên địa. Khi ngộ thông được vô số đạo, có thể nắm trong tay tất cả lực thiên địa, đến lúc đó thậm chí có thể ngự không phi hành. Đó là hư cảnh đại thành, muốn đạt tới rất khó. Về phần trên hư cảnh đại thành...
Hoàng Phủ Ngọc Giang lắc đầu.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Đột nhiên cả người Đằng Thanh Sơn khẽ bay lên ba thước, như treo trên bầu trời.
Mặc dù không bay quá cao, nhưng Hoàng Phủ Ngọc Giang thấy rõ, Đằng Thanh Sơn thật sự là đang treo lơ lửng.
Hoàng Phủ Ngọc Giang vừa thấy thế, vẻ mặt hoảng sợ, kinh ngạc đến ngây người.
Hư cảnh đại thành?
Các thế hệ tiền bối Kiếm Lâu có ghi chép lại, đều nhận định rất khó mới có thể đạt tới cảnh giới hư cảnh đại thành? Còn Đằng Thanh Sơn sao có thể đạt tới sớm như vậy? Muốn đạt tới hư cảnh đại thành phải ngộ được rất nhiều đạo, nắm trong tay mười thành lực thiên địa. Nhưng sự thật trước mắt, Đằng Thanh Sơn quả thật đang ngự không chứ không phải mượn lực duy trì để bay lên trong một thời gian ngắn.
- Ngươi... ngươi là hư cảnh đại thành rồi à?
Hoàng Phủ Ngọc Giang không dám tin, lập tức cười khổ:
- Chẳng trách ta lại thua thảm như vậy.
- Hư cảnh đại thành?
Đằng Thanh Sơn lắc đầu:
- Ta không phải.
- Ủa, không phải?
Hoàng Phủ Ngọc Giang trừng mắt.
- Hoàng Phủ Ngọc Giang! Vừa rồi ta có hỏi ngươi, xem ngươi có biết trên hư cảnh đại thành là gì không, ngươi lắc đầu tỏ vẻ không biết. Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết.
Đằng Thanh Sơn cười nhạt:
- Sau khi tiến vào hư cảnh, ngộ thông tất cả đạo, nắm trong tay mười thành lực thiên địa, tiến thêm một bước chính là không còn sử dụng lực thiên địa, mà là ở giữa nê hoàn cung của mình hình thành thiên địa của riêng mình.
- Thiên địa của mình?
Hoàng Phủ Ngọc Giang hoàn toàn chấn động, cẩn thận lắng nghe.
Đằng Thanh Sơn từ từ nói:
- Thiên địa này khôn cùng, phi thường phức tạp. Cho dù chúng ta đạt tới hư cảnh đại thành, kỳ thật cũng chỉ biết các loại đạo, nhưng chưa đạt đến cực hạn. Khi hiểu biết thiên địa càng sâu thêm, có thể tự cấu tạo một thế giới thuộc về mình, lúc này sức mạnh sử dụng là thế giới lực của mình.
- Cảnh giới này gọi là động hư.
- Trên động hư là chí cường giả, cũng là đỉnh cao nhất.
Đằng Thanh Sơn nhìn Hoàng Phủ Ngọc Giang.
- Hoàng Phủ Ngọc Giang, sức mạnh mà ta sử dụng chính là thế giới lực của ta.
- Ngươi, ngươi...
Hoàng Phủ Ngọc Giang cảm thấy cả người run rẩy:
- Ngươi đạt tới động hư rồi à?
"Ầm!"
Ngoài thân Đằng Thanh Sơn chợt tràn ra khí lưu màu đen, thế giới lực hủy diệt cuồng mãnh trong nháy mắt áp chế Hoàng Phủ Ngọc Giang. Hoàng Phủ Ngọc Giang chỉ cảm thấy mình như lâm vào địa ngục, căn bản không thể chính diện đối kháng. Đối mặt với cường thế như vậy, hắn chỉ có thể xoay người bỏ chạy.
- Đây là thế giới lực.
- Còn ngươi sử dụng linh lực thiên địa, về độ tinh thuần thì thua xa thế giới lực của ta.
Đằng Thanh Sơn nói.
Trong đầu Hoàng Phủ Ngọc Giang nhất thời hiện lên hàng vạn hàng ngàn ý nghĩ, có xấu hổ, cũng có cảm kích Đằng Thanh Sơn. Hắn bây giờ mới hiểu Kiếm Lâu của hắn chỉ ở Minh Nguyệt đảo mà nhìn trời. Nhưng các thế hệ tiền bối Kiếm Lâu cũng chỉ có vài người đạt tới hư cảnh, trong hiểu biết của họ hư cảnh đã là vô địch rồi.
Về phần trên hư cảnh? Họ cũng không nghĩ ra được.
Dù sao đối với họ thì hư cảnh đại thành chính là cửa ải khó nhất rồi.
"Động hư, động hư."
"Thì ra là ếch ngồi đáy giếng."
Hoàng Phủ Ngọc Giang vừa nghĩ tới, nếu dưới sự quan sát của vô số đệ tử Kiếm Lâu, hắn bị Đằng Thanh Sơn một chiêu đánh bại, truyền thuyết Thái thượng trưởng lão bất bại sẽ bị hủy trên tay hắn, vậy thì sẽ vô cùng xấu hổ.
Hoàng Phủ Ngọc Giang hít sâu một hơi, nói:
- Đằng Thanh Sơn, cảm ơn!
Vô số đệ tử Kiếm Lâu vốn đang tụ tập, lúc này lại bị đuổi cả đi. Đa số đệ tử đều mơ mơ màng màng, nghi hoặc không biết vì sao triệu.
Biết Thái thượng trưởng lão và ma đầu Đằng Thanh Sơn đã ước chiến, những cao thủ tinh anh vẫn còn rất nghi hoặc, nhưng sau đó họ cũng nhận được lệnh cấm đàm luận về chuyện này.
- Đằng huynh, sau này huynh có thể ở trong này bế quan tu luyện. Trong thạch thất yên tĩnh này, ta đã an bài đệ tử chuyên môn ở đây hầu hạ huynh, nếu ngươi muốn ăn gì thì cứ việc dặn dò.
Hoàng Phủ Ngọc Giang nhiệt tình nói.
- Cảm ơn!
Đằng Thanh Sơn cười.
Cửa đá đóng lại. Trong mật thất tối đen chỉ có vầng sáng xanh đầy sức sống của Thần Tiên Ngọc Bích. Đằng Thanh Sơn khoanh chân tĩnh tọa, mắt nhìn Thần Tiên Ngọc Bích. Lục Túc Đao Trì cũng đứng một bên.
Khi "thần" cảm ứng Thần Tiên Ngọc Bích...
"Ầm!"
Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn thấy được những hình ảnh hiện lên, những thân ảnh màu xanh đều thi triển một thứ kiếm pháp huyền diệu, cực kỳ mênh mông. Nếu nói năm đó Đằng Thanh Sơn dễ dàng bị ý cảnh kiếm pháp này bao phủ, thì bây giờ hắn đã có thể đứng ở một địa vị gần như ngang hàng, dùng thân phận người đứng xem để quan sát kỹ lưỡng.
Lúc đầu, Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã nhìn thấu các loại kiếm pháp, rất đơn giản, nhưng càng về sau, hắn quan sát bóng kiếm phải suy nghĩ một chút mới có thể hiểu. Loại cảm thụ này...
"Lý Thái Bạch tiền bối quả thật tuyệt vời. Chí cường giả không hổ là đỉnh cao chân chính."
Đằng Thanh Sơn xem đến phần cuối, chốc chốc lại suy tư, chốc chốc lại đứng dậy thi triển thương pháp, có khi lại đánh quyền như si mê. Có Thần Tiên Ngọc Bích để tham khảo, sự cảm ngộ thiên địa của hắn dần dần tăng lên.
Chẳng trách Bùi Tam cũng rất muốn có được những chiêu thức ẩn chứa "đạo" của Lý Thái Bạch.
Trong động không ngày tháng, thời gian thấm thoắt trôi qua.
Đằng Thanh Sơn vốn đã chạn đến thế giới lực "sinh, chỉ một chút nữa là tới. Trong những suy nghĩ si mê, hắn đã hoàn toàn lĩnh hội được. Thế giới lực trong cơ thể đã hoàn toàn hóa thành thế giới lực sinh tử, tiến vào cảnh giới động hư đại thành.
Nhưng Đằng Thanh Sơn vẫn tiếp tục say mê cảm thụ Thần Tiên Ngọc Bích. Mỗi lần cảm ngộ một chút rồi tập hợp lại sẽ có một tiến bộ này nho nhỏ, mỗi một tiến bộ nhỏ tập hợp lại sẽ thành một lần đột phá.