- Giận tới mức thổ huyết mà chết?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Hồng Vũ bên cạnh biến sắc, nói:
- Cha, không ổn! Trưởng lão Nghê Hàn Sơn giận tới mức thổ huyết mà chết, như vậy rất nhiều đệ tử Quy Nguyên tông nhất định sẽ đem cừu hận đổ lên đầu cha, nói là vì cha ngang ngược, ỷ mạnh hiếp yếu, mới làm cho trưởng lão Nghê Hàn Sơn giận tới mức thổ huyết mà chết.
- Hừ!
Lý Quân không kìm được hừ lạnh một tiếng.
- Việc nhỏ này bất tất phải để ý.
Đằng Thanh Sơn phất tay, bảo quán chủ lui ra.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn bây giờ chỉ muốn tra ra người đứng sau lưng bày ra việc này, sau đó trừng trị mạnh tay.
Đối với một vài người có thành kiến ở Quy Nguyên tông, Đằng Thanh Sơn cũng không thèm để ý tới. Dù sao nhân sinh trên đời không thể làm cho tất cả mọi người đều tán thưởng mình, luôn luôn có người chửi bới ngươi.
oOo
Tại phủ đệ Nghê gia thuộc quận thành Vĩnh An.
Nghê gia là một nhất đẳng đại gia tộc ở quận thành Vĩnh An. Trong Quy Nguyên tông, gốc rễ của Nghê gia không hề thấp hơn Gia Cát gia chút nào. Hiện nay người đứng đầu Nghê gia là Nghê trưởng lão, một trong hai vị tiên thiên kim đan chấp pháp trưởng lão của Quy Nguyên tông.
Mặc dù lúc này đang giữa trưa, mặt trời lên cao, nhưng trong phủ đệ Nghê gia lại bao phủ trong một bầu không khí áp lực, đến cả đám thị nữ đi lại trong phủ đệ cũng phải nhẹ chân, sợ phát ra tiếng động lớn. Cả phủ đệ Nghê gia đầy những tấm vải màu trắng, còn có rất nhiều người mặc đồ tang, càng đến gần đại sảnh càng có thể nghe những tiếng nức nở.
Hai hài đồng đều mặc đồ tang, bên hông cuộn tơ gai màu đỏ, quỳ gối bên thiêu hồ.
- Hu hu, lão gia, sao người lại đi như vậy!
- Lão gia!
Chỉ thấy vài người đàn bà đang quỳ gối khóc lóc. Nghê gia là đại gia tộc, chấp pháp trưởng lão Nghê trưởng lão có ba nam hai nữ. Còn Nghê Hàn Sơn là trưởng lão lại chỉ có một nhi tử, hai con gái. Cái chết của nhi tử duy nhất Nghê Mạnh Trọng hiển nhiên đã đả kích y rất lớn, cho nên mới giận tới mức thổ huyết mà chết.
Cạnh linh đường bên tế điện, bên cạnh cỗ quan tài có một trung niên khuôn mặt lãnh khốc, một lão giả vẻ mặt lạnh lùng lẳng lặng ngồi trên ghế, nhìn cỗ quan tài trước mắt.
Trung niên lãnh khốc là chấp pháp trưởng lão lớn tuổi nhất bây giờ của Nghê gia, Nghê trưởng lão.
- Nghê sư thúc, đừng quá bi thương!
Chốc chốc lại có không ít người nghe tin đến viếng, một vài lão giả cung kính nói với trung niên lãnh khốc này.
Trung niên lãnh khốc khẽ gật đầu, không nói gì.
oOo
Trong Quy Nguyên tông, một vài đệ tử vừa mới ăn xong cơm trưa, đang tụ năm tụ ba hành tẩu trong tông.
- Sư huynh, ngươi nói như vậy về Đằng đại nhân là quá phận rồi, dù sao Đằng đại nhân cũng có đại ân với Quy Nguyên tông chúng ta.
- Quá phận? Đúng, vị Đằng đại nhân này là người có đại ân với chúng ta, nhưng có ân đức cũng không thể kiêu ngạo như vậy. Độc chiếm Hỏa Lưu chiến giáp, Hỏa Vũ chiến giáp của Quy Nguyên tông chúng ta thì thôi, ngươi xem lần này, đến cả con trưởng cháu đích tôn của Nghê gia là Nghê Mạnh Trọng mà cũng mất mạng. Chưa từng có một người nào dám đứng ra cho Nghê gia. Tên Đằng Thanh Sơn này còn bức Quy Nguyên tông ta phải đưa ra câu trả lời cho hắn. Nói cũng không có biện pháp, người ta thực lực mạnh, lại có thế lực rất lớn, Quy Nguyên tông chúng ta cũng chỉ có thể cúi đầu.
Hai đệ tử đi trên đường, ai nấy đều có thể nghe thấy oán khí trong giọng nói của tên đệ tử thấp lùn.
- Thôi đi, đệ tử tiểu bối chúng ta thì biết gì!
Một tên lắc đầu nói.
Đột nhiên phía trước xuất hiện một thanh niên vác một thanh chiến đao đi tới, vừa thấy hai người liền nói:
- Lục sư đệ, Thất sư đệ! Đại sự không ổn rồi. Nghê gia trưởng lão Nghê Hàn Sơn sau khi trọng thương đã nằm liệt giường, hôm nay giận tới mức thổ huyết mà chết.
- Cái gì!
Hai người này đều chấn động.
- Chà!
Thanh niên đeo chiến đao không kìm được phải lắc đầu
- Nghê Hàn Sơn trưởng lão chỉ có một con trai độc nhất, nhi tử chết rồi, lại không ai lấy lại công đạo cho y. Lúc đó y lại bị Đằng Thanh Sơn đánh trọng thương, sau khi trở về, vừa giận lại thương tâm về cái chết của con, hơn nữa còn bị trọng thương, cũng khó trách giận tới mức thổ huyết mà chết.
- Việc này… này …
Tên đệ tử hơi thấp không kìm được lộ ra sắc mặt giận dữ, nói:
- Hiếp người quá đáng, hiếp người quá đáng! Con của Đằng Thanh Sơn là con trai, nhi tử của Nghê trưởng lão Quy Nguyên tông ta không phải là con trai à? Hiếp người quá đáng!
- Làm gì được chứ? Người ta là môn chủ Hình Ý môn, Quy Nguyên tông chúng ta còn phải dựa vào người ta.
Thanh niên đeo chiến đao lắc đầu bất lực.
- Hừ!
Đệ tử hơi thấp giận dữ nói:
- Làm người phải có cốt khí, thà chết đứng cũng không sống quỳ. Đằng Thanh Sơn thì sao? Quy Nguyên tông ta có một vạn Long Cương quân, ba vạn quân sĩ Hắc Giáp quân, còn có gần trăm vạn đệ tử bình thường, tổng cộng trên trăm vạn người. Không có Đằng Thanh Sơn hắn, Quy Nguyên tông chúng ta chẳng lẽ tự mình không chống không nổi một khoảng trời à?
- Để người ta chèn ép nhục nhã, không bằng Quy Nguyên tông chúng ta tự mình đánh hạ một khoảng trời, thà địa bàn nhỏ một chút cũng không cần phải chịu uất ức.
Tên đệ tử hơi thấp cả giận nói.
- Đúng, Lục sư huynh nói đúng.
Một đệ tử bên cạnh cũng bị lời nói làm dâng lên nhiệt huyết:
- Hà tất phải chịu uất ức! Đằng Thanh Sơn mạnh, nhưng hắn thuộc Hình Ý môn, chẳng quan hệ gì tới Quy Nguyên tông. Đằng Thanh Sơn lúc trước là đệ tử Quy Nguyên tông, nhưng đã phản tông từ lâu, bây giờ không phải là người của chúng ta nữa.
- Hai vị, nhỏ giọng một chút!
Thanh niên đeo chiến đao vội nhìn bốn phía.
- Sợ cái gì mà sợ! Cái lý đúng thì sợ ai!
Tên đệ tử hơi thấp trừng mắt quát:
- Cho dù có trưởng lão, tông chủ ở đây, ta cũng dám nói như vậy. Nghê Hàn Sơn trưởng lão bị tức chết, chẳng những không ai cho y công đạo, còn muốn phong tỏa phủ đệ Nghê gia, nói là phải điều tra mọi người Nghê gia, quả thật làm cho người ta thất vọng. Bất luận như thế nào… cũng phải buộc Đằng Thanh Sơn đưa ra lời giải thích.
- Đúng, phải có giải thích!
Trên Cửu Châu đại địa, đám võ giả phần lớn đều rất nhiệt huyết, đều dễ nóng đầu, dám rút kiếm chém giết ngay. Lúc trước Quy Nguyên tông có không ít người luôn luôn nhẫn nhịn, nhưng nghe Nghê Hàn Sơn trưởng lão giận tới mức thổ huyết mà chết, mà phủ đệ Nghê gia bây giờ còn bị phong tỏa, người trong phủ đệ Nghê gia ai nấy đều bị điều tra nên tự nhiên càng tức giận thêm.
Cũng có thể vì nhiệt huyết, có lẽ cũng có người trong đó châm lửa thổi gió, trong lúc nhất thời không ít đệ tử luôn luôn lấy Quy Nguyên tông làm niềm kiêu hãnh đều giận dữ. Vô số đệ tử tụ năm tụ ba, không ngừng chửi bới, còn có rất nhiều đệ tử đi về phía đại điện Quy Nguyên tông.
- Tông chủ, chúng ta thà chết đứng cũng không muốn sống quỳ!
- Tông chủ, Quy Nguyên tông chúng ta không thể cúi đầu trước Hình Ý môn!
Chỉ thấy ngàn vạn đệ tử cuồn cuộn như nước biển mãnh liệt tràn vào quảng trường đại điện, không ít người cao giọng gào lên.
Giữa đám người.
- Chúng ta kêu gào ở đây làm gì, theo ta thấy, đi thẳng tới Thanh Sơn hội quán mà kêu, buộc Đằng Thanh Sơn kia đưa ra một câu trả lời, cho chúng ta một công đạo.
Có đệ tử nói:
- Hừ, ngươi ngu quá! Đi tới Thanh Sơn hội quán hả? Đúng là ngu ngốc!
Các đệ tử Quy Nguyên tông mặc dù nhiệt huyết, phẫn nộ, nhưng nhiều người cũng biết nặng nhẹ. Bây giờ chỉ là bị lôi kéo tình cảm quần chúng, nhờ lãnh đạo Quy Nguyên tông đưa ra câu trả lời là được rồi, nhưng một khi vô số người thật sự tới Thanh Sơn hội quán làm ầm ĩ, vậy thì sẽ thành chuyện lớn. Do đó rất ít người bị tác động.
Tuy nói rất ít người bị tác động, nhưng dù sao không phải ai cũng là người tỉnh táo cả. Quy Nguyên tông có quá nhiều đệ tử, hơn nữa lại có một vài đệ tử âm thầm gây xích mích, châm lửa thổi gió, cuối cùng cũng có đến hơn trăm người tới Thanh Sơn hội quán kêu gào.
- Đằng đại nhân, xin cho Quy Nguyên tông một câu trả lời!
- Đằng đại nhân, con của ngươi là con trai, con của Nghê Hàn Sơn trưởng lão cũng là con trai. Bây giờ ngươi còn bức bách Nghê gia, thật sự rất quá đáng, thế mà từ bé ta còn luôn cho rằng ngươi là đại anh hùng đại hào kiệt.
- Đằng Thanh Sơn, ngươi đừng quên lúc trước cũng là đệ tử Quy Nguyên tông, đừng có kiêu ngạo như vậy! Ngươi làm như vậy là hiếp người quá đáng!
- Hiếp người quá đáng!
Trên trăm người chửi bới ầm lên.
"Rào! Rào! Rào!"
Vô số mặc quân sĩ Hắc Giáp quân nai nịt áo giáp lao tới, vây quanh mọi người. Đi đầu là một trong chấp pháp trưởng lão, Gia Cát Vân, thân mặc áo giáp, sắc mặt khó coi phất tay nói:
- Áp giải những người này trở về, nhốt vào địa lao!
- Rõ!
Trước vô số quân sĩ Hắc Giáp quân xông lên, đám trên trăm đệ tử hầu hết không hề phản kháng, nhưng cũng có vài người gầm lên:
- Huynh đệ Hắc Giáp quân! Sao? Các ngươi bây giờ cũng làm việc cho Hình Ý môn à? Tới bắt huynh đệ sao?
- Huynh đệ Hắc Giáp quân, chúng ta đều là Quy Nguyên tông, các ngươi làm như vậy quả là khiến cho người ta thất vọng.
Vài người kêu lên như vậy, vốn không tính là phản kháng, chỉ là giận dữ mà gào lên thôi.
Thực lực chênh lệch quá xa, đám người này chẳng mấy chốc đã bị áp giải đi.
Còn trước đại điện Quy Nguyên tông lúc này có tới trên mười vạn người. Đám người này tựa như vô cùng vô tận, bịt kín toàn bộ quảng trường trống trải trước đại điện Quy Nguyên tông. Rất nhiều người đứng trên tảng cỏ, thậm chí còn vài người đứng trên các cành cây.
- Tông chủ tới rồi.
- Tông chủ xuất hiện rồi.
Đám người vốn phát ra những âm thanh huyên náo, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ thời gian vài hơi thở, gần mười vạn người đã trở nên yên lặng, không có một chút tạp âm nào.
Chỉ thấy trước đại điện Quy Nguyên tông, Gia Cát Nguyên Hồng mặc một bộ áo bào trắng rộng thùng thình, phía sau còn có ba chấp pháp trưởng lão.
- Đệ tử Quy Nguyên tông nghe đây!
Thanh âm của Gia Cát Nguyên Hồng lan ra, tất cả đệ tử đều nghe rất rõ ràng.
- Việc này liên quan rất rộng, bên trong có không ít âm mưu quỷ kế. Đệ tử Quy Nguyên tông tuyệt đối không thể trúng kế địch nhân.
Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng đột nhiên cao lên:
- Gia Cát Nguyên Hồng tại đây nói với các đệ tử, vào ngày chín tháng chạp lúc mặt trời mọc, ta sẽ đem tất cả chân tướng công khai tại đây.
Câu nói này đích xác rất hữu hiệu.
Ngày mốt là biết rõ chân tướng. một câu nghe như đinh đóng cột, rất nhiều đệ tử vốn đang xúc động phẫn nộ, nghe vậy cũng đều thối lui tản ra. Trong lòng bọn họ hầu như đều rất trung thành với Quy Nguyên tông.
Sau khi an ổn lòng người trong tông phái, Gia Cát Nguyên Hồng lập tức đi đến Thanh Sơn hội quán.
"Lại có người đến Thanh Sơn hội quán gây huyên náo à?" - Gia Cát Nguyên Hồng cũng lo lắng quan hệ với Đằng Thanh Sơn trở nên căng thẳng.
Bên trong phòng khách Thanh Sơn hội quán
- Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng đi vào phòng khách.
- Ha ha, sư phụ, người quả là chật vật!
Đằng Thanh Sơn chỉ cười ha hả.
Nhìn thấy nụ cười của Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng mới thở phào một hơi, lập tức cười khổ lắc đầu:
- Đúng là chật vật.
- Sư phụ, ta cũng không ngờ bên trong Quy Nguyên tông lại có đích nhân ẩn nấp như vậy.
Đằng Thanh Sơn cười lắc đầu:
- Vô cùng huyên náo, bao nhiêu người tề tụ trước đại điện, thậm chí còn có người đến tận Thanh Sơn hội quán của ta.
Gia Cát Nguyên Hồng gật gật đầu:
- Nếu không có gian tế, không thể nào phát sinh việc này. Không lạ, cũng là do ta ham mở rộng địa bàn. Không có cách nào khác, Quy Nguyên tông từ một tông phái chỉ khống chế một quận, muốn phát triển thành một siêu tông phái trong vòng hai mươi năm ngắn ngủi, phải thu rất nhiều người ở cảnh nội Dương châu, việc vàng thau lẫn lộn cũng rất khó tránh khỏi.