Bây giờ vô số cung điện trong Hùng Hắc sơn mạch bị hư hỏng. Đằng Thanh Sơn và Hoàng Thiên Cần giao chiến làm không ít cung điện hư hỏng.
Ba người Hoàng Thiên Cần, Vũ Phụng, Liễu Hạ nhìn bốn phía.
- Tất cả hộ pháp, trưởng nhóm các đệ tử mau đi xem cung điện các nơi, xem ở đâu bị hư hỏng.
Vũ Phụng đứng trên bậc Thánh điện, sang sảng hạ lệnh. Nhất thời có mười người, hoặc là trung niên, hoặc là lão giả khom người tuân lệnh. Lập tức những người đó lãnh đạo, dẫn đệ tử tinh anh hơi trong lòng đang bị loạn rời khỏi.
- Đi thôi, vào đi.
Hoàng Thiên Cần than một tiếng:
- Thật không biết có thể sửa lại được như cũ không.
Liễu Hạ cũng lắc đầu, nói vẻ thê thảm.
Vũ Phụng thì không hề lên tiếng đi theo Hoàng Thiên Cần, Liễu Hạ cùng tiến vào Thánh điện.
Trong đại điện Thánh điện.
Đằng Thanh Sơn và Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh đang đứng giữa đại điện, nhìn bốn phía xung quanh nhưng căn bản không thấy tôn giả.
- Tôn giả, sao không hiện thân?
Đằng Thanh Sơn cất cao giọng gọi.
Lúc này, ba trưởng lão Vũ Hoàng môn đều lên cầu thang, đi vào giữa đại điện. Đồng thời Vũ Phụng đi tới đóng cửa đại điện.
- Kẹt kẹt…
Cánh cửa cao lớn màu đồng ầm ầm đóng lại.
Cả đại điện chìm vào bóng tối.
- Đằng Thanh Sơn, muốn gặp tôn giả không cần phải sốt ruột.
Liễu Hạ lạnh nhạt nói một tiếng, rồi đi đến cạnh đại điện châm đèn ở hai bên. Trong lúc nhất thời, trong đại điện u ám chỉ có hai ngọn đèn chiếu rọi, lúc mờ lúc tỏ.
- Thần bí thế à?
Đằng Thanh Sơn nhếch miệng cười, nhìn lướt quanh bốn phía.
Hoàng Thiên Cần, Vũ Phụng, Liễu Hạ thì có vẻ rất quy củ đứng một bên.
Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh cạnh Đằng Thanh Sơn cũng có vẻ hơi sốt ruột, nó nhúc nhích hai cánh. Hỏa diễm vốn đã thu liễm lại chợt bốc cao, trong lúc nhất thời quang mang còn sáng hơn cả hai ngọn đèn.
- Tôn giả rốt cuộc ở đâu?
Đằng Thanh Sơn trong lòng rất nghi hoặc:
- Hả?
Đằng Thanh Sơn chợt cảm giác được một luồng khí tức hùng hồn hắc ám từ phía sau núi lao mạnh đến gần, cơ hồ trong nháy mắt, cỗ khí tức đó đã từ cửa sổ tầng thứ bảy Thánh điện lao tới, rồi sau đó rơi thẳng xuống dừng lại giữa đại điện. Đằng Thanh Sơn đã cảm giác được luồng khí tức hắc ám hùng hồn này rồi.
Không đúng, cỗ khí tức này còn có cả khí tức của con Liệt Phong Long Chuẩn nữa, đều rất mạnh. Khí tức này hẳn phải là yêu thú hư cảnh mới đúng.
Đằng Thanh Sơn ngưng thần nhìn lại.
- Chẳng lẽ tôn giả này là…?
Giữa đại điện hôn ám.
Một thân ảnh cao lớn mơ hồ đang đứng đó. Toàn thân y mặc hoàng y chiến giáp, nổi lên rất rõ trong đại điện tối mờ. Chỉ thấy một thân hỉnh cao tới cả hai trượng, mặt đội một mũ trụ cũng màu vàng sẫm trông rất dữ tợn, mặt nạ hoàn toàn bịt chặt cả gương mặt, đến cả cũng che bớt đi.
- Bái kiến tôn giả.
Ba người Hoàng Thiên Cần, Vũ Phụng, Liễu Hạ đều cung kính chào.
- Tay to thật.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn nhìn vào hai tay khổng lồ của người này.
Thân cao hai trượng, nhưng tỉ lệ cánh tay thì còn lớn hơn người bình thường nhiều, giống như hai khối cự thạch vậy. Nắm tay này còn đeo một quyền sáo màu vàng sẫm thật lớn.
Trên quyền sáo còn có một loạt những mũi nhọn dữ tợn. Tin rằng một quyền nện xuống, cả một tòa tiểu sơn chắc sẽ bị đấm thủng một lỗ.
- Thanh niên, không phải ngươi muốn gặp ta à, sao không nói gì thế?
- Ông chính là tôn giả?
Đằng Thanh Sơn nhìn nhân vật toàn thân đều bao phủ trong chiến giáp, đến cả mặt mũi cũng không hề lộ ra ngoài. Nhìn qua giống như một con rô bốt trong phim khoa học viễn tưởng kiếp trước. Lạ nhất là Đằng Thanh Sơn thấy Hoàng Thiên Cần bây giờ đã là cảnh giới động hư, nhưng tôn giả đứng trước mặt mình lại có khí tức rõ ràng là hư cảnh, thế mà Hoàng Thiên Cần khi nhìn thấy tôn giả, lại cung kính chào bái kiến tôn giả. Việc này quả là quái lạ.
- Ta không phải là tôn giả thì là ai?
Thanh âm hùng hậu lại vang lên.
- Chẳng biết tôn giả có thể mở mặt nạ và mũ trụ ra không?
Đằng Thanh Sơn hỏi.
- Có thể.
Thanh âm của tôn giả chợt vang lên. Chỉ thấy y dùng tay phải đang đeo quyền sáo thật lớn, vươn tay ra nắm lấy mũ trụ, dễ dàng cởi mũ trụ ra lộ ra diện mạo thật.
Đằng Thanh Sơn thấy bộ mặt tôn giả lộ ra bộ răng trắng ởn.
- Không thể.
- Sao ngươi là tôn giả được
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn giật mình đến ngây người.
Tôn giả này sau khi cởi mũ trụ lộ ra một cái đầu một con đại hùng. Đúng, chính là gấu, quả là một con đại hùng đầu to có đôi mắt bé tí, nhưng lại mờ ảo có chút kim quang.
Khó trách hai tay to như vậy, còn cánh tay, đùi lại thô như thế.
- Đằng Thanh Sơn lúc trước đã cảm giác thân thể tôn giả có tỉ lệ không hợp lý, không giống tỷ lệ của con người. Bây giờ thấy cái đầu đại hùng đã hoàn toàn hiểu ra. Đây căn bản là là một con hùng yêu thú đạt tới cảnh giới hư cảnh đại thành.
- Lạ lắm à?
Thanh âm hùng hậu lại một lần nữa vang lên. Hùng tôn giả sao lại có thể mở miệng nói chứ
- Ngươi, sao ngươi lại nói được?
Đằng Thanh Sơn lắc đầu
- Yêu thú, không thể nói mà
- Tại sao không nói được?
Hoàng Thiên Cần bên cạnh cười lạnh một tiếng
- Đằng Thanh Sơn, ngươi đúng là vô tri, nếu ngươi nghe từ khoảng cách hai ba mươi dặm, vậy ngươi làm sao nghe được?
Đằng Thanh Sơn sực nhớ ra.
Truyền âm là đem những chấn động của tiếng nói, mô phỏng tần suất âm thanh bên tai đối phương, rồi sinh ra một câu đồng dạng.
Còn nghe trong vòng hai ba mươi dặm, cũng cùng một đạo lý. Đem những chấn động của cuộc nói chuyện của ai đó trong vòng hai ba mươi dặm mô phỏng sinh ra những chấn động bên tai.
Chấn động sẽ tạo ra thanh âm nghe được.
- Cường giả hư cảnh có thể khống chế sinh ra các loại chấn động thanh âm.
Hoàng Thiên Cần cười nhạt:
- Bằng vào việc này có thể khống chế thanh âm rất nhỏ. Do đó, bất kỳ một cường giả hư cảnh nhân loại nào, chỉ cần muốn học thú ngữ, bỏ ra chút thời gian tâm tư, là hoàn toàn có thể học được thú ngữ
Đằng Thanh Sơn gật đầu, hắn biết đạo lý này.
Yêu thú hư cảnh chỉ cần có người dạy, nói cho chúng một câu nói của nhân loại, đối ứng với thú ngữ của nó. Làm như vậy, chúng cũng có thể biết tiếng nói nhân loại.
Hoàng Thiên Cần nói:
- Mặc dù rất ít có cường giả nhân loại nguyện ý hao phí thời gian đi dạy yêu thú. Nhưng, đây là việc hoàn toàn có thể làm được.
Đằng Thanh Sơn giật mình. Đúng, yêu thú hư cảnh có trí tuệ không thua nhân loại.
Như Lý Quân hoàn toàn có thể ngược lại đi dạy một con yêu thú, để con yêu thú có thể nghe hiểu được tiếng người.
- Hoàng Thiên Cần, nghe hiểu thì nghe hiểu. Nhưng yêu thú vẫn không thể phát ra thanh âm nhân loại được.
Đằng Thanh Sơn không tin.
Đây là hạn chế về thanh quản. Thanh quản của nhân loại có thể phát ra rất nhiều loại thanh âm, nhưng thanh quản của yêu thú lại bị hạn chế, chúng không thể phát ra ngôn ngữ phức tạp của nhân loại.
- Tuy không nói được, nhưng yêu thú hư cảnh có thể tạo ra thanh âm chấn động, sinh ra thanh âm.
Hoàng Thiên Cần nói.
- Vậy à!
Đằng Thanh Sơn trong lòng nổi sóng, đưa mắt nhìn Hùng tôn giả cao lớn với vẻ khó có thể tin.
Thông qua việc khống chế chấn động không khí sinh ra thanh âm. Đằng Thanh Sơn đương nhiên biết. Cường giả hư cảnh nhân loại, khống chế không khí chấn động để tiến hành truyền âm. Việc này căn bản chỉ là phục chế lại, đem những chấn động thanh âm nói chuyện bình thường phục chế lại là được. Nghe được tiếng nói cách hai ba mươi dặm, cũng là quá trình phục chế chấn động.
Thanh âm chấn động trong không khí rất phức tạp.
Chỉ phục chế là việc đơn giản. Nhưng phải nhớ kỹ chấn động mỗi thanh âm, rồi sau đó tạo thành từ ngữ. Như Hùng tôn giả không nói lời nào, lại có thể khống chế thanh âm sinh ra những câu nói. Việc này vô cùng khó khăn.
- Thanh niên, ta biết ngươi đang nghi hoặc việc gì.
Hùng tôn giả cao lớn khẽ cúi đầu, mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Đích xác, chỉ dựa vào việc khống chế chấn động không khí để nói từng câu một, so với việc học thú ngữ thì việc học tiếng nhân loại nói khó gấp trăm lần ngàn lần. Năm đó, ta và Đại Vũ học ngôn ngữ nhân loại cũng phải mất mười năm. Nhưng việc ta muốn nói ra lời, phát ra âm thanh lại hao phí hơn một ngàn năm mới hoàn toàn học xong.
- Hơn một ngàn năm?
Đằng Thanh Sơn hít mạnh một hơi, sau đó có vẻ rất khâm phục Hùng tôn giả trước mắt.
Có người dạy yêu thú hư cảnh học được ngôn ngữ nhân loại, mất mười năm là có thể thành công.
Nhưng nói ra những lời nhân loại, thông qua chấn động mà sinh ra thanh âm, Hùng tôn giả lại bỏ ra hơn một ngàn năm. Có thể thấy được việc này khó khăn ra sao.
Giữa đại điện hôn ám, Đằng Thanh Sơn và Hùng tôn giả cao lớn đang đứng đối diện.
- Nó hẳn là hài tử của con phượng hoàng kia.
Hùng tôn giả cười nhìn thoáng qua Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh
- Còn nhớ năm đó ta giao thủ với con phượng hoàng đó. Mới thoáng cái đã mấy ngàn năm qua rồi.
- Tôn giả, năm đó người đi cùng Vũ Hoàng à?
Đằng Thanh Sơn trừng mắt kêu lên. Trong đầu hắn đột nhiên nổi lên những ký ức đã đọc trong bộ sách về những gì có liên quan tới Vũ Hoàng.
Trong lịch sử có ghi lại.
Vũ Hoàng di thủy, việc nổi tiếng nhất là có một con hắc hùng hư cảnh trợ giúp Vũ Hoàng phá núi mở đường. Trong dân gian thậm chí còn có truyền thuyết, nói Vũ Hoàng hóa thân làm hắc hùng, bổ ra cả một tòa núi lớn.
Chẳng lẽ Hùng tôn giả, chính là con hư cảnh họ nhà gấu năm đó? Đằng Thanh Sơn lòng thầm nghĩ.
Hoàng Thiên Cần bên cạnh khẳng định:
- Đúng, năm đó tổ sư Vũ Hoàng môn khi di lý những sông ngòi trong thiên hạ, những quả núi lớn khắp thiên hạ ngăn trở, lúc đó ngoại trừ lần tổ sư dùng Khai Sơn thần phủ bổ vỡ một quả núi lớn, chính là tôn giả đây đã giúp tổ sư đập tan những quả núi lớn. Lướt mắt nhìn cả thiên hạ, trong những yêu thú hư cảnh, không có lấy một con nào mạnh hơn tôn giả được.
Trong lòng Đằng Thanh Sơn cũng giật mình.
Hùng tôn giả cười khẽ lắc đầu:
- Năm đó con Hỏa Phượng đó mặc dù hơi yếu hơn ta một chút. Nhưng khi đó nó còn chưa đạt đến cực hạn. Với thiên phú của nó, hơn nữa nếu nó chạy trốn thì ta cũng không truy theo được.
Đằng Thanh Sơn nghe thế cũng hiểu, hiển nhiên năm đó phượng hoàng mẹ từng thua dưới tay Hùng tôn giả.
Cũng khó trách tại sao phượng hoàng mẹ có điều kiêng kỵ Cửu Châu. Nhưng phượng hoàng mẹ năm đó cũng không giống như phượng hoàng mẹ bây giờ.
- Tỷ như con yêu long ở Đại Duyên sơn, ở tại chỗ đó trấn trụ. Năm đó Đại Vũ cũng luyện chế bộ chiến giáp này cho ta.
Hùng tôn giả khẽ nắm chặt nắm tay.
Đằng Thanh Sơn thậm chí còn cảm thấy không khí như bị đánh vỡ ra. Nhưng Hùng tôn giả lập tức cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
- Ta biết tên ngươi là Đằng Thanh Sơn năm đó đã mở ra Thiên Thủy cung, tuổi rất trẻ đã thành công rực rỡ?
- Đúng!
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
- Tin rằng tôn giả cũng biết lần này tại hạ đến vì chuyện gì.
Đằng Thanh Sơn cũng không vòng vo, nhìn về phía đám ba người Hoàng Thiên Cần bên cạnh Hùng tôn giả:
- Các ngươi nói đi, việc này ra sao?