"Loại thủ đoạn xấu xa này của Vũ Hoàng môn cũng chỉ Đằng đại nhân mới dám nói, Cho dù người khác có tức giận mà không dám nói gì."
"Hừ, để xem Vũ Hoàng môn làm gì bây giờ."
Ở trong thương đội có không ít người nhỏ giọng nghị luận.
Hành vi của Vũ Hoàng môn, những việc này các thương nhân chạy khắp trời nam đất bắc đã gặp qua nhiều, cả đám đều biết, Vũ Hoàng môn dùng thủ đoạn vu oan giá họa để bắt người. Nhưng không ai dám đi đắc tội với Vũ Hoang môn! Mà hiện tại, Đằng Thanh Sơn nói lần này chẳng khác nào trên mặt Vũ Hoàng môn xáng một cái tát! Vũ Hoàng môn sau này vẫn còn không biết xấu hổ làm như vậy sao?
"Sư phụ." Gã thanh niên tướng quân nhìn lão già đầu hói "Lời này, chúng ta..."
"Báo, đương nhiên phải báo. Các thái thượng trưởng lão làm như thế nào, cứ để thái thượng trưởng lão quyết định." Lão giả hói đầu cũng tức giận nghiến răng nói: "Ta cũng không tin, Vũ Hoàng môn lại đấu không lại Hình Ý môn mới có mười sáu năm lịch sử!"
Vũ Dương Đại Vận hà, huyện Dương Châu, Vũ thôn trở nên giàu có nhất nhị châu trên toàn bộ cửu châu chính nhờ con sông lớn này.
Một chiếc du thuyền đang ở giữa kênh đào lướt sóng chạy.
Trên du thuyền chính là đoàn người Đằng Thanh Sơn, sau khi từ chỗ thương đoàn rời đi, Đằng Thanh Sơn cũng không trực tiếp quay về quận Giang Trữ mà mang theo mọi người đi tới bến sông Vũ Dương Đại Vận hà, trước tiên là mua một chiếc du thuyền sau đó mọi người ngồi du thuyền, xuôi đường chạy thẳng hướng Dương Châu tiến tới.
"Cảnh sắc thật đẹp." trên lầu hai du thuyền, Lý Quân ngồi trên ghế tựa, trông thấy cảnh sắc hai bên bờ sông, cười nói: "Thực sự là chưa từng thử đi dọc theo Vũ Dương Đại Vận hà lần nào."
"Lần này chỉ có việc ngắm cảnh thôi." Đằng Thanh Sơn cười.
Lần này ra ngoài, một là đưa Lâm Lâm về nhà, hai là cùng thê tử dạo chơi.
Vũ Dương Đại Vận hà này, bắt đầu từ tây bắc Vũ Châu, dọc theo hướng đông nam, không ngừng kéo dài xuyên suốt một nửa Dương Châu sau đó lại từ thành nội Giang Trữ quận thành mà qua. Đằng Thanh Sơn bọn họ ngồi du thuyền, chỉ cần xuôi dòng xuống, rất nhanh sẽ đến Giang Ninh.
"Cha." Hồng Lâm có vẻ rất hưng phấn "Cha xem bên kia, Ngụy Giang đại ca luyện Pháo quyền như thế nào?"
"Lâm Lâm, con đừng có chỉ loạn lên." Đằng Thanh Sơn liền dặn dò một tiếng, sau đó cười nhìn xuống sàn du thuyền phía dưới, đang luyện quyền chính là Ngụy Giang, Ngụy Giang cùng với hai gã thanh niên khác, có thể may mắn cùng theo Đằng Thanh Sơn đi Đại Duyên sơn Hình Ý môn, tự nhiên cũng sẽ nhận được chỉ điểm của Đằng Thanh Sơn.
Hổ hình quyền của hai người khác cũng đã có chút căn cơ, Đằng Thanh Sơn để hai người kia, một người luyện Phách quyền trong Ngũ Hành quyền. Một người luyện Băng quyền.
Đương nhiên cũng sẽ dạy cho bọn họ luyện pháp đặc biệt.
Về phần Ngụy Giang, Đằng Thanh Sơn lại để y trước tiên chuyên luyện Pháo quyền. Bởi vì Đằng Thanh Sơn bản thân hôm nay đã là hư cảnh đại thành, đối với Ngũ Hành chi đạo nghiên cứu sâu đậm. Sở dĩ, nguyên bản Hình Ý Ngũ Hành quyền, cũng đã bị Đằng Thanh Sơn cải tiến. Thậm chí hắn còn sáng chế ra không ít loại luyện pháp, đấu pháp đặc biệt.
"Ngụy Giang đích thật là thiên tài luyện tập nội gia quyền." Đằng Thanh Sơn quan sát, nhịn không được lại một lần nữa cảm thán, "Dù cho ở trong Hình Ý môn ngoài tam đại đệ tử, có thể có được ngộ tính như hắn không vượt quá mười người!"
"Hừ, Vũ Hoàng môn." Vừa nghĩ tới nếu như không phải là mình, nhân tài bậc này đã bị bắt đi, Đằng Thanh Sơn không khỏi một trận tức giận.
Tại Cửu Châu đại địa, mấy nghìn năm qua, sớm đã có truyền thống quy củ.
Người nào bái nhập một tông phái nào đó, toàn bằng võ giả tự nguyện. Căn bản không có áp dụng mạnh yêu cầu kiểu này. Tỷ như Đằng Thanh Sơn năm đó, có thể lựa chọn bái nhập Quy Nguyên tông. Cũng có thể lựa chọn bái nhập Thanh Hồ đảo hoặc là một tông phái khác! Việc này ở trên Cửu Châu đại địa là rất bình thường. Mỗi một thế hệ tiếp theo, luôn luôn là như vậy.
Tông phái hắn khi trước, dùng đủ loại chỗ tốt để hấp dẫn mọi người tu luyện nội gia quyền, cũng chỉ như vậy mà thôi. Dù sao những người tu luyện nội gia quyền cũng là tự nguyện gia nhập.
Không nghĩ tới.
Vũ Hoàng môn, lại dùng thủ đoạn vu oan giá họa như vậy. Việc này khiến cho Đằng Thanh Sơn nổi giận.
"Vũ Hoàng môn này đã quá đáng rồi." Lý quân cũng nhịn không được nói.
Hồng Lâm thì có chút lo lắng nói: "Cha, mẹ. Cha hôm trước nói như vậy, không phải... không phải giống như đánh vào mặt Vũ Hoàng môn người ta sao? Như vậy có phải hơi quá không?"
"Ha ha." Đằng Thanh Sơn cười liếc mắt nhìn Hồng Lâm, "Lâm Lâm, quan hệ của cha cùng Vũ Hoàng môn con không rõ lắm, hôm nay nói cho con biết. Chiến dịch Thiên Vân Sơn năm đó, nếu như không có Bất Tử phượng hoàng chạy tới, cha khi đó cũng đã thân vong! Mà kết quả việc Bất Tử phượng hoàng tới, chính là Thân Công Đồ cùng Vũ Đồng Hải hai người bị giết."
"Từ đó về sau, Hình Ý môn cùng Xạ Nhật thần sơn, Vũ Hoàng môn quan hệ vẫn luôn rất kém."
"Lúc trước Hình Ý môn khai sơn lập phái, bọn họ cũng chẳng hề tới qua." Đằng Thanh Sơn cười, "Nếu hai bên có cừu oán thì tông phái cũng đối lập. Bọn chúng hận không thể giết được cha, cha còn cần cấp cho bọn chúng mặt mũi sao?"
"A, là như thế sao?"
Hồng Lâm thất kinh, cô đã nghe qua cố sự Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân năm đó vượt biển, bất quá đối với việc Đằng Thanh Sơn cùng hư cảnh cường giả trên Cửu Châu đại địa có thù hận, biết rất ít.
"Lần này, cha tại thương đoàn hướng tới mọi người nói. Cha xem Vũ Hoàng môn tiếp chiêu như thế nào." Đằng Thanh Sơn cười nhạt một tiếng "Trừ khi cuối cùng bọn chúng ngay cả thể diện cũng không cần nữa.!"
Đích xác, lúc này lão già đầu hói Hồ Chung, đem y nguyên lời nói của Đằng Thanh Sơn ghi chép vào trong một phong thư, rồi gửi về cho Vũ Hoàng môn. Sau đó, Vũ Hoàng môn lại lập tức đưa đến Hùng Hạt Tử sơn mạch bên ngoài thành, trình cho hai vị thái thượng trưởng lão Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần xem.
Trong Hùng Hạt Tử sơn mạch, có một tòa cao lung chính là thánh điện nhất lâu. (cao lung là tòa nhà cao hình mái vòm, lung là cái lồng ^ ^)
"Sư tổ, đây là lời Đằng Thanh Sơn khi ở Vũ Châu cảnh nội của con, mang đi một gã tu luyện nội gia quyền, lưu lại nói. Đã được người ghi lại y nguyên để cáo tố cho hai vị sư tổ." Một trưởng lão Vũ Hoàng môn, cung kính đứng ở ngoài đại điện, trình ra thư tín trong tay.
"Hả?"
"Đằng Thanh Sơn?" Liễu Hạ cùng Hoàng Thiên Cần hai người liếc mắt nhìn nhau, đều khẽ nhíu mày. Đối với Đằng Thanh Sơn, hai người bọn họ tự nhiên là nhanh chóng muốn giết chết. Nhưng Đằng Thanh Sơn hôm nay không phải bọn họ có thể tùy tiện trêu trọc vào.
"Để xem hắn nói cái gì." Liễu Hạ mở thư tín.
Hai cường giả hư cảnh đại thành này, đầu tiên là cười nhạt xem nội dung thư tín, nhưng lập tức, sắc mặt trong nháy mắt trở nên đỏ lên, sau đó càng thêm đanh lại.
Liễu Hạ nắm thư tín, tay phải tức giận không ngừng run run.
Nội dung thư tín là:
"Quay về nói với hai Thái thượng trưởng lão Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần của Vũ Hoàng môn các ngươi, dùng chút ân huệ nhỏ nhoi để cướp đệ tử nội gia quyền cũng không sao. Nhưng đệ tử nội gia quyền nhất mạch của ta không muốn gia nhập Vũ Hoàng môn các ngươi thì đừng dùng cách xấu xa bẩn thỉu vu oan giá họa này mà cưỡng ép cướp người. Truyền ra ngoài thật mất mặt. Không chỉ mất thể diện Vũ Hoàng môn, mà còn mất luôn thể diện của khai sơn tổ sư của các ngươi, tiền bối Vũ Hoàng."
Quả thực là y nguyên, một chữ cũng không thiếu!
"Khinh người quá đáng!" Liễu Hạ nhịn không được, nổi giận gầm lên một tiếng.
"Đằng Thanh Sơn!!!" Hoàng Thiên Cần sắc mặt càng thêm tím lại.
Hai người đều cảm giác được một cỗ lửa giận trực tiếp vọt tới bách hội huyệt trên đỉnh đầu, dường như muốn phun ra.
Chờ một hồi lâu, hai thái thượng trưởng lão trong đại điện mới tỉnh táo lại. Liếc mắt nhìn nhau đều cảm giác được nỗi khổ tâm bất đắc dĩ của đối phương, Đằng Thanh Sơn lần này nói quả thực như là ở trên mặt họ đánh một cái tát. Việc này so với trực tiếp tát lên mặt họ còn muốn tàn nhẫn hơn.
Bởi vì, nói như thế trước mặt mọi người!
Sẽ truyền bá ra ngoài!
Trên Cửu Châu đại địa, hàng tỉ người dân rất nhanh sẽ biết đến lời này. Đều sẽ cười nhạo Liễu Hạ, Hoàng Thiên Cần hai người, dám bỏ qua mặt mũi của khai môn tổ sư Vũ Hoàng môn.
"Không có biện pháp." Liễu Hạ cười khổ lắc đầu.
"Hiện tại Đằng Thanh Sơn vây cánh đã lớn mạnh." Hoàng Thiên Cần lắc đầu nói: "Ngay cả Tôn giả, cũng không nguyện đi trêu chọc tên Đằng Thanh Sơn này. Không có khả năng đi đối phó với Đằng Thanh Sơn. Hơn nữa Vũ Hoàng Môn chúng ta, căn bản cũng chịu không nổi sự đồ sát của Bất Tử phượng hoàng!" Vừa nghĩ đến trong thư tịch ghi chép về sự đáng sợ của Bất Tử phượng hoàng, Hoàng Thiên Cần liền không rét mà run.
Ngay cả Tôn giả, cũng không nguyện đi trêu chọc.
"Hiện tại chúng ta làm gì bây giờ?" Liễu Hạ hỏi qua Hoàng Thiên Cần.
"Bây giờ có thể làm gì hả? Thứ nhất. Mọi người cần giữ bình tĩnh, trước thế trảo của đối phương, chúng ta đích thật là mang tội tại thân. Một mực phải bình tĩnh, bất kể là có chuyện gì. Thứ hai, về sau đừng cưỡng bách những người tu luyện nội gia quyền nữa. Cho dù gặp phải thiên tài cực kỳ cá biệt, trước tiên mời, mời không được, âm thầm trực tiếp giết đi. Không được phép lưu lại đầu mối." Hoàng Thiên Cần nói ra mệnh lệnh. (câu thứ hai đầu đoạn này dịch theo ý hiểu, không biết có chính xác hay không ~ ~)
Lời nói lần này của Đằng Thanh Sơn, trải qua sự truyền bá của chi thương đội kia, một truyền mười, mười truyền trăm.
Vẻn vẹn thời gian hai tháng, hầu như trên toàn bộ Cửu Châu đại địa đều đàm luận về việc đó. Trong nhất thời, điều này đã khiến Vũ Hoàng môn trở thành trò cười. Các tông phái khác thấy thủ đoạn Vũ Hoàng môn như vậy, dã tâm bừng bừng, cũng lên kế hoạch sử dụng thủ đoạn cường hành, nay đã sợ đến nỗi không dám dùng mánh khóe nữa.
Người sống trên đời, cầu chính là cái gì? Đối với những siêu cấp cường giả mà nói, thể diện là trọng yếu nhất. Mà thể diện của một tông phái, lại càng trọng yếu!
Trừ khi bị vây trong tình thế sinh tử tồn vong, bằng không sẽ không thể để mất thể diện.
Nhóm ba người Ngụy Giang, dưới sự hướng dẫn của Đằng Thanh Sơn, tự nhiên là dễ dàng gia nhập Hình Ý môn. Hai người khác, đều trở thành đệ tử đời thứ năm. Mà Ngụy Giang, bởi vì thiên phú cực tốt, hôm nay đã được đại đệ tử đời thứ hai, Đằng Thú trực tiếp thu làm môn hạ, trở thành đệ tử đời thứ ba!
Hình Ý môn đích xác là có quy củ như vậy.
Chỉ cần thiên phú thực sự phi thường tốt, là có thể bái làm môn hạ của đệ tử đời thứ hai. Hoặc giả là làm môn hạ của tiên thiên cường giả. Đương nhiên muốn bái nhập làm môn hạ của Đằng Thanh Sơn là không có khả năng. Cho dù là Mạnh Lộ Đồng chờ đạt được đến cảnh giới tông sư (tiên thiên), tối đa cũng chỉ được sự chỉ điểm của Đằng Thanh Sơn mà không được trực tiếp bái sư.
Đằng Thanh Sơn chỉ có ba đệ tử thân truyền là Đằng Thú, Dương Đông và Tiết Tân.
Trời đông giá rét, lạnh lẽo nhất tự nhiên là phải nói tới tận cùng đông bắc, U Châu.
U Châu cảnh nội, một quận tên Huyết Đao quận, bên trong quận thành, một tòa nhà nhìn giống như là phủ đệ bình thường, tuy rằng trên bầu trời đã có hoa tuyết nhẹ rơi, nhưng người thanh niên tướng mạo tuấn lãng, có một cỗ khí thế lạnh lùng nghiêm nghị đang ở trên luyện võ tràng không ngừng đi qua đi lại, tựa hồ đang chần chờ suy nghĩ sự tình gì đó.
"Lão gia, tuyết đã rơi lớn rồi!" thị nữ đi tới cung kính nói.
"Lui ra!" Thanh niên này lạnh nhạt phân phó.
"Vâng!" Thị nữ lập tức thối lui.
Người thanh niên hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: "Bọn họ làm như vậy là lần thứ hai đẩy Thanh Hồ đảo của ta vào nơi nguy hiểm. Đằng Thanh Sơn đâu có dễ trêu chọc vào như thế? Đằng Thanh Sơn, ngươi diệt Thanh Hồ Đảo ta, làm sư huynh đệ ta tử thương vô số. Nhưng là, ngươi năm đó lại có đại ân với ta."
"Ta không thể để bọn họ làm như vậy! Trả thù Đằng Thanh Sơn, với Thanh Hồ Đảo ta không có lợi, chỉ càng thêm hỏng việc." Bước vào tiên thiên chi cảnh, hôm nay đã làm nhất mạch cao tầng của Thanh Hồ Đảo, hắn cũng rất lo lắng.
"Đằng Thanh Sơn! Lần này xem như Diêm Đan Thần ta báo ân. Sau lần này, ta và ngươi coi như là thanh toán xong. Ta chỉ hy vọng trong những năm còn sống, có thể làm cho Thanh Hồ Đảo quật khởi lại lần nữa." Người thanh niên không còn do dự, nhanh chóng tiến nhập vào trong thư phòng, sau khi đóng cửa thư phòng, lập tức múa bút thành văn, viết hạ một phong mật tín.