Cửu Đỉnh Ký

Chương 516: Phá hư tiễn, tiễn đoạt mệnh

Phá hư tiễn, tiễn đoạt mệnh.

Lúc này đang vào tháng tám, thực vật trong Đại Duyên Sơn rất tươi tốt, còn trên không trung giăng đầy vẫn mây, tiếng sấm đì đùng, nhưng trời trong có sấm không có mưa, nhất thời không khí cả Đại Duyên Sơn đều có vẻ cực kỳ nặng nề. Trong Đại Duyên Sơn đâu đâu cũng có thể mơ hồ nghe được rất nhiều tiếng rống nôn nóng của dã thú.

Sưu.

Lục Túc Đao Trì dán sát vào bề mặt của Đại Duyên Sơn, linh hoạt bay trốn trong Đại Duyên Sơn.

"Vũ Hoàng Môn này thật là đang cay cú báo thù." Đằng Thanh Sơn biết rõ bản thân đã đến lúc sống chết. Không hay, con Liệt Phong Long Chuẩn bay nhanh quá. Trong phạm vi lĩnh vực của mình, Đằng Thanh Sơn cảm ứng được con Liệt Phong Long Chuẩn đang chở theo ba hư cảnh cường giả chỉ trong thoáng chốc đã đuổi đến nơi rồi.

Mà con Lục Nhĩ Toản Địa Thử cũng từ trong rừng đuổi tới nơi.

Đằng Thanh Sơn khẽ quay đầu nhìn, không kiềm chế được sắc mặt thay đổi, chỉ thấy hơn trăm trượng phía sau, trên thân của Liệt Phong Long Chuẩn to lớn, người đang đứng đầu tiên trên lưng Liệt Phong Long Chuẩn chính là Xạ Nhật Thần Sơn Thân Công Đồ. Lúc này Thân Công Đồ đang giương một cây thần cung cổ, tạo thành hình trăng tròn, từng đạo từng đạo ánh sáng ẩn hiện trên thân cung.

Mũi tên khiến Đằng Thanh Sơn cảm thấy quen thuộc, đặc biệt ánh sáng băng lạnh đầu mũi tên, càng làm cho lòng hắn nổi lên một trận băng hàn.

Thân Công Đồ đang lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn.

"Không ổn, có nhiều cây phá hư tiễn." Đằng Thanh Sơn liền chỉ Lục Túc Đao Trì:

- Đao Trì, dưới đất.

Nhưng vì không hiểu thú ngữ, tốc độ chỉ tay không thể bằng tốc độ mũi tên của Thân Công Đồ.

Kéo cung cài tên, khí thế của Thân Công Đồ lên tới đỉnh điểm.

Vũ Đồng Hải đứng sau lưng Thân Công Đồ cười lạnh:

- Kinh Ý, ngươi vẫn không chịu chết à?

Rang. Thân Công Đồ hai mắt như điện, tay phải buông dây cung, lập tức mũi Phá Hư Tiễn giống như thuấn di trực tiếp biến mất khỏi dây cung. Với nhãn lực, tốc độ phản ứng của Đằng Thanh Sơn, cũng không thể thấy được bản thân mũi tên, chỉ thấy được mũi Phá Hư Tiễn đó tại không trung để lại tàn ảnh màu vàng. Bằng vào cảm ứng của lĩnh vực đối với mũi tên chứa đầy lực thiên địa đáng sợ, giống như phản xạ có điều kiện, Đằng Thanh Sơn bước lên một bước nhỏ, Khai Sơn thần phủ che chắn trước người.

- Xoảng.

Phá Hư tiễn trực tiếp bắn lên Khai Sơn thần phủ, trong chớp mắt, bản thân mũi tên Phá Hư tiễn đáng sợ đó bị đánh thành bụi phấn. Đồng thời, hai tay đang cầm Khai Sơn thần phủ của Đằng Thanh Sơn cũng bị chấn động đến nỗi cổ tay chảy máu.

Oanh đùng đùng... choang. Bản thân vốn không có tí lực lực phản kháng, ngay lúc mũi Phá Hư tiễn chứa lực lượng đáng sợ tới trước mặt, chỉ cảm thấy hai bên tai cuồng phong gào thét, cả người Đằng Thanh Sơn liền không thể khống chế rơi ra khỏi lưng của Lục Túc Đao Trì. Chỉ nghe một loạt tiếng "Bùng! Bùng! Bùng", một cây đại thụ to lớn bị đụng đổ, một loạt cây cối bị quét ngang qua. Quét qua sườn một ngọn núi nhỏ, sau khi làm vỡ ra không ít đá, Đằng Thanh Sơn mới xoay người dừng lại.

- Vậy mà không chết. Cái búa của Kinh Ý sợ là do Động Hư cường giả luyện chế.

Vũ Đồng Hải va Liễu Hạ nhìn Đằng Thanh Sơn bay ngược ra đều thất kinh. Sư tổ Vũ Hoàng Môn Vũ Hoàng dùng búa nên hư cảnh cường giả đời sau của Vũ Hoàng Môn cũng có không ít người dùng búa.

Đối với vũ khí búa khá lợi hại, Vũ Hoàng Môn tuy rằng có không ít, thêm một cái không nhiều, thiếu một cái không ít. Nhưng có thể kiếm được một cái, bọn họ cũng rất thích.

"Đợi lát nữa, phải lấy cho được." Liễu Hạ nhủ thầm.

- Lần trước bắn bay Kinh Ý, lần này, là giết yêu thú Đao Trì.

Khi Lục Túc Đao Trì bay về hướng Đằng Thanh Sơn bị đánh bay, Thân Công Đồ lại một lần nữa kéo cung, lại là một mũi Phá Hư tiễn. Một tên đánh bay Đằng Thanh Sơn, mũi thứ hai lại đi giết Lục Túc Đao Trì.

Đây chính là dự tính của hắn.

-Hô!

Đằng Thanh Sơn vừa mới đứng vững, quay đầu nhìn lại.

- Ngao!

Lục Túc Đao Trì bay về phía Đằng Thanh Sơn, hai mắt màu máu nhìn Đằng Thanh Sơn có chút nông nóng. Là một con yêu thú rất kiêu ngạo nhưng cô độc, Lục Túc Đao Trì rất ít quen biết yêu thú cùng loại, chứ đừng nói tới con người. Nhưng khi đã chấp nhận quen biết rồi, Lục Túc Đao Trì liền xem là bằng hữu thật sự.


Nó muốn cứu Đằng Thanh Sơn.

- Đao Trì, cẩn thận!

Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến, la to truyền âm cảnh báo.

Thân Công Đồ lại giương cung, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Lục Túc Đao Trì, ánh sáng lượn lờ quanh cây cung trên tay hắn, sau đó tập trung vào mũi Phá Hư tiễn. Phá Hư tiễn như hàm chứa kim quang, đầu mũi tên băng lãnh có sắc lạnh lẽo làm người khác run sợ.

Thân Công Đồ nhếch mép, tay phải buông ra.

- Ông!

Phá Hư tiễn trong nháy mắt biến mất khỏi cây cung.

Cảm ứng được khí tức lăng lệ nhanh chóng bao phủ bay đến, Lục Túc Đao Trì vốn đã chuẩn bị đầy đủ trong nháy mắt hai cặp cánh rung động, thân thể lập tức biến thành hai.

- Phụp!

Một mũi Phá Hư tiễn trong nháy mắt xuyên qua cánh bên trái của Lục Túc Đao Trì, đồng thời xuyên qua lân giáp ngăm đen bên trái thân thể, sau đó, mũi tên lộ ra phía dưới bả vai của Lục Túc Đao Trì.

- Hống...

Rống lên một tiếng đau đớn, Lục Túc Đao Trì không kiểm soát được thên thể, nghiêng mạnh, thân thể đâm vào một cây đại thụ bên cạnh làm cây đại thụ vỡ tan thành bụi gỗ. Mà khi những cây bị những cái cánh so với lưỡi đao còn sắc bén hơn của nó liếm qua, lập tức bị chém gãy ngang.

- Đao Trì!

Đằng Thanh Sơn sắc mặt đại biến.

- Nhanh, nhanh chui vào đất.

Đằng Thanh Sơn thét lớn, chỉ vào mặt đất.

Lúc này trên không trung, Thân Công Đồ đang ở trên thân Liệt Phong Long Chuẩn lại giương cung, rõ ràng là muốn bắn tiếp mũi tên thứ ba.

- Xuy xuy...

Lục Túc Đao Trì cũng không ngốc, ngay sau khi thân thể đập ngã một số lớn cây cối, lập tức sáu thanh đao vung lên, mau chóng biến mất khỏi mặt đất. Lần này tuy là bị bắn trúng, nhưng do Lục Túc tránh kịp nên Phá Hư tiễn không bắn trúng nơi yếu hại, nhưng do cánh bị thương, tốc độ bay, độ linh mẫn đều giảm mạnh.

- Liễu huynh, Đồng Hải huynh. Hai người và Liệt Phong Long Chuẩn đi giết Kinh Ý. Yêu thú Đao Trì này, ta đi giải quyết.

Thân Công Đồ tự tin nói.

Sau đó, sưu...

Thân Công Đồ nhảy lên lưng Lục Nhĩ Toản Địa Thử mới tới. Hiểu thú ngữ, lão chỉ gầm nhẹ mấy câu, Lục Nhĩ Toản Địa Thử nhanh chóng khoan đất, đi truy sát Lục Túc Đao Trì đã bị thương.

- Không hay!

Đằng Thanh Sơn ở đằng xa sắc mặt đại biến. Tốc độ Đao Trì trong đất vốn không bằng Lục Nhĩ Toản Địa Thử, bây giờ lại bị thương, mà Lục Nhĩ Toản Địa Thử và Thân Công Đồ lại liên thủ. "Thân Công Đồ!" Đằng Thanh Sơn căm hận, nếu không có Thân Công Đồ, với tốc độ né tránh và khả năng phòng ngự của Đao Trì, phần lớn hư cảnh cường giả gần như là không thể giết được Đao Trì.

- Ha ha, Kinh Ý huynh! Huynh đệ ta đưa huynh một đoạn.

Liệt Phong Long Chuẩn, Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải hai người một thú mang theo một trận cuồng phong, chấn nát một lượng lớn cây cối xông tới.

"Chúng muốn giết ta!" Đằng Thanh Sơn nhanh chóng chạy trốn trong rừng, từ khi bắt đầu vào Đại Duyên Sơn, y đã xác định rõ mục tiêu để chạy trốn. Mục tiêu chính là Bích Hàn Đàm. Bởi vì dưới đáy hàn đàm có một con yêu long và một con kim sắc long quy.

- Tới lúc này mà vẫn còn muốn chạy? Ha ha, Kinh Ý, ngươi nên biết, thần giáp của Vũ Hoàng Môn ta, không phải cứ thế mà lấy đi.

Tiếng cười của Vũ Đồng Hải trực tiếp vang vào tai Đằng Thanh Sơn, nhưng vào lúc này, Liệt Phong Long Chuẩn đã ở trên đầu Đằng Thanh Sơn.


- Không hay.

Đằng Thanh Sơn lập tức cắm đầu chui xuống đất.

- Sưu.

Liệt Phong Long Chuẩn với đôi mắt xanh lè chỉ mở nhẹ miệng, một đạo ám khí bằng không khí sắc nhọn vô hình trong nháy mắt phá không bắn tới.

- Phóng ám khí bằng miệng!

Đằng Thanh Sơn lập tức dùng Khai Sơn thần phủ che chắn.

Bùng một tiếng.

Không ít hoa văn trên mặt Khai Sơn thần phủ bị chấn bay, chỉ có hoa văn trên cán búa và lưng búa con nguyên. Nhưng trong lúc kịch chiến, mấy người Liễu Hạ làm gì quan tâm đến hoa văn trên búa. Bọn họ chỉ biết Đằng Thanh Sơn bị đánh văng sâu vào trong lòng đất.

Sưu. Sưu.

Liễu Hạ, Vũ Đồng Hải hai người, một người cầm búa, một người cầm kiếm cùng lúc giống như nhảy vào mặt nước, trực tiếp tiến vào trong đất.

Vèo. Vèo. Hai người mau chóng khoan đất mà đi.

- Lần trước bị Phá Hư tiễn đánh, lần này lại là của Liệt Phong, hắn không chết nhưng tay chắc là đã bị thương.

Vũ Đồng Hải truyền âm:

-Liễu sư huynh, lần này xem hai chúng ta, ai giết được Kinh Ý trước.

- Được.

Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ mau chóng đuổi theo.

Mà lúc này, trong lòng đất còn có một trận chiến khác. Tuy rằng Lục Túc Đao Trì dựa vào sự linh hoạt trong đất của sau cánh tay đao, nhưng tốc độ giữa nó và Lục Nhĩ Toản Địa Thử không ngừng gần lại, lúc này đây chỉ còn cách năm mươi trượng, mà cự li cứ bị rút ngắn dần.

- Hừ, súc sinh, lần nay ngươi còn không chết.

Thân Công Đồ lại giương cung, thiên địa chi lực tập trung trên thần cung, dựa vào quy luật kỳ dị dung hợp lại, một phần hình thành lực trong suốt tụ lại trên thân cung, một bộ phận khác hình thành lực màu vàng kim tụ lại trên mũi tên. Thân Công Đồ kéo cung, nhắm mắt lại.

Hắn cảm ứng rõ ràng một đạo khí tức mạnh mẽ ở hơn bốn mươi trượng trước mắt.

- Kia rồi.

Mặc kệ việc gì xảy ra, phát tên này của Thân Công Đồ trực tiếp nhằm vào giữa luồng khí tức mà bắn đi.

- Sưu.

Cự li ngắn ngủi hơn bốn mươi trượng, đối với Phá Hư tiễn đất đá không hề ảnh hưởng, nháy mắt Phá Hư tiễn đã xuyên qua. Mà trong đất, tốc độ né tránh của Lục Túc Đao Trì rõ ràng không bằng khi ở trong không trung. Thêm vào khoảng cách thực sự quá gần, Lục Túc Đao Trì chỉ là cố gắng vỗ cánh.

- Vèo.

Phá Hư tiễn trực tiếp xuyên qua gốc cánh bên phải, sau đó xuyên qua lân giáp, xuyên qua ngực Lục Túc Đao Trì.

Cú này gần như là một cú chí mạng.

- Hống... Lục Túc Đao Trì rống lên cực kỳ đau đớn, thậm chí có chút thê lương.

Ồ ồ... Máu tươi màu xanh làm người khác sợ hãi từ trong miệng Lục Túc Đao Trì không ngừng tuôn ra, trong đôi mắt màu máu lộ vẻ phẫn nộ, cuồng bạo và đau đớn.

Cũng bị đánh cắm vào lòng đất, Đằng Thanh Sơn đang khoan về hướng Lục Túc Đao Trì. Trong lĩnh vực của mình, hắn cảm ứng được khí tức đáng sợ của Phá Hư tiễn, nháy mắt bắn trúng Lục Túc Đao Trì.

Hống... hắn nghe được tiếng rống thê lương.

Sắc mặt Đằng Thanh Sơn sầm lại, trong lòng giống như bị đâm một nhát.

Đau.

Áy náy.

Lục Túc Đao Trì đi theo mình, rất ít khi yêu cầu gì, chỉ là xem mình luyện quyền, tìm hiểu đạo của nó. Nhưng vì mình, Lục Túc Đao Trì phải lâm vào tuyệt cảnh.

- Đao Trì! Đao Trì! Không!

Đằng Thanh Sơn sắc mặt dữ tợn, trong lòng tràn đầy ý niệm hủy diệt điên cuồng. "Vũ Hoàng Môn, Vũ Hoàng Môn, Đằng Thanh Sơn ta không để yên các ngươi."

- Oanh.

Đằng Thanh Sơn liều mạng khoan về phía Lục Túc Đao Trì:

- Không thể chết! Đao Trì, ngươi nhất định không được chết!