Tại Nghi thành, trong phủ đệ Đằng Thanh Sơn.
Phía nam Dương Châu, cho dù là vào buổi chiều tiết đầu thu, trời vẫn oi bức như mùa hè. Nhưng Gia Cát Nguyên Hồng lúc này một mình lặng lẽ đứng cạnh hồ nước trong nội viện, lão đã đứng cả canh giờ rồi.
Chẳng biết ông trời có thể giúp cho Quy Nguyên Tông ta tránh được đại kiếp nạn này không! Gia Cát Nguyên Hồng thầm nhủ.
Ở Cửu Châu Đại, mỗi khi có một nhân vật hào kiệt tuyệt đối quật khởi, bình thường đều sẽ đưa đến những trận gió tanh mưa máu. Lần này Thiên Thần cung quật khởi, quả là một kiếp nạn chấn động cả Cửu Châu Đại Địa. Không biết bao nhiêu tông phái cổ xưa sẽ bị tiêu diệt vì kiếp nạn lần này.
Thanh Sơn. Gia Cát Nguyên Hồng lặng lẽ đợi.
Đột nhiên Vèo!
Một luồng lưu quang mang theo trận kình phong quét qua luyện võ trường trong nội viện, làm bụi bốc lên mùi mịt.
Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu nhìn lại, người vừa tới chính là hai vợ chồng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cưỡi trên Lục Túc Đao Trì. Nhưng vừa thấy vẻ mặt đồ đệ Đằng Thanh Sơn mà lão kiêu hãnh nhất, Gia Cát Nguyên Hồng cảm thấy có điều bất ổn.
- Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều nhảy xuống khỏi lưng Đao Trì, cả hai cùng đi tới.
- Qua đây, qua bên này ngồi.
Gia Cát Nguyên Hồng dẫn Đằng Thanh Sơn tới một cái bàn cạnh đình viện.
- Thanh Sơn, con đi Thiên Thần cung. Vậy cung chủ Thiên Thần cung rốt cuộc nói như thế nào?
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn trong lòng khổ sở. Hắn đương nhiên biết niềm hy vọng của sư phụ. Đáng tiếc, mình lại làm sư phụ thất vọng. Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Sư phụ, Thiên Thần cung ẩn nhẫn mấy trăm năm cũng chỉ để bộc phát lần này! Con tới khuyên bảo Bùi Tam, nhưng cung chủ Thiên Thần cung Bùi Tam căn bản không nghe con.
- Lão ta không phải còn thiếu con một cái ơn và một lần hậu tạ sao?
Gia Cát Nguyên Hồng sớm đã có chuẩn bị, nên chỉ biết cau mày.
- Lão nói, một cái ơn và một lời hậu tạ chỉ có thể để lại một quận,. Hơn nữa, chỉ có thể là Sở quận ở tít phương bắc, Nam Man quận ở tít phía nam.
Đằng Thanh Sơn nhăn trán vẻ bực dọc:
- Nói cách khác, nếu đáp ứng Quy Nguyên phải di chuyển ly khai khỏi Giang Ninh.
Vù!
Gia Cát Nguyên Hồng đứng bật dậy, thân thể không khống chế được khẽ run lên.
- Sư phụ!
Đằng Thanh Sơn cả kinh.
Mình có lẽ có cảm tình với Quy Nguyên Tông, nhưng tuyệt đối không thể sâu sắc như sư phụ. Mình coi trọng Quy Nguyên Tông là coi trọng một vài bằng hữu trong Quy Nguyên Tông, như em rể Gia Cát Vân con trai của Gia Cát Nguyên Hồng. Cũng vì hắn cảm thấy có lỗi với Thanh cô nương, cùng với những huynh đệ Hắc Giáp quân kề vai sát cánh chiến đấu lúc trước.
Nhưng Gia Cát Nguyên Hồng thì khác!
Gia Cát gia tộc là một gia tộc cổ xưa nhất Quy Nguyên Tông. Bao nhiêu thế hệ truyền thừa rồi. Đệ tử Gia Cát gia tộc và Quy Nguyên Tông hoàn toàn hòa với nhau. Còn Gia Cát Nguyên Hồng thì từ bé đã được bồi dưỡng, bây giờ là gia chủ của Quy Nguyên Tông. Có thể nói, vì Quy Nguyên Tông lão có chết cũng nguyện ý!
- Ta không có việc gì đâu.
Gia Cát Nguyên Hồng nói trầm trầm, nhưng sắc mặt lại rõ ràng hơi nhợt đi.
- Thanh Sơn.
Gia Cát Nguyên Hồng lại nói.
- Sư phụ.
Đằng Thanh Sơn cẩn thận lắng nghe.
- Ý của tên Bùi Tam là nếu Quy Nguyên Tông chúng ta muốn ở lại quận Giang Ninh, muốn bảo trụ được lãnh thổ ở quận Giang Ninh, chỉ có một con đường – đánh, đúng không?
Gia Cát Nguyên Hồng quay đầu nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn hơi chần chờ, sau đó gật đầu thật mạnh:
- Đúng!
- Nếu đánh, chắc chắn được mấy thành?
Gia Cát Nguyên Hồng hỏi.
- Muốn đánh tan Thiên Thần cung thì khó lắm.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày:
- Nhưng con phỏng chừng bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh bây giờ cũng sắp học xong tuyệt kỹ của mẫu thân nó rồi. Cũng sắp tới đây! Cho dù bắt đầu chiến tranh mà Tiểu Thanh vẫn chưa tới, con cũng sẽ cưỡi Đao Trì đi đi Đảo Phượng Hoàng mời Tiểu Thanh, thậm chí còn cả mẫu thân nó tới giúp.
- Dù có Tiểu Thanh cũng khó mà đánh bại được Thiên Thần cung. Nhưng việc bảo trụ Quy Nguyên Tông thì nắm chắc chín thành.
Đằng Thanh Sơn nói.
- Nếu mẫu thân nó tới, có thể đánh bại được Thiên Thần cung! Việc bảo trụ Quy Nguyên Tông tuyệt đối không thành vấn đề.
Đằng Thanh Sơn nói rất có lực.
Gương mặt tái nhợt của Gia Cát Nguyên Hồng có vẻ dãn ra.
Gia Cát Nguyên Hồng Vươn tay vỗ nhẹ vào vai Đằng Thanh Sơn, giọng trầm xuống:
- Có thể có nắm chắc chín thành thì còn muốn gì nữa chứ? Đã như vậy, Thanh Sơn, chúng ta cũng nên nghênh chiến đi!
- Vâng!
Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng bốc lên ngọn lửa, ngọn lửa tràn ngập chiến ý.
- Lần này làm con thiệt thòi quá.
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.
Bên bờ gió tanh mưa máu, Cửu Châu Đại Địa có thể sẽ có không ít tông phái bị tiêu diệt. Nhưng đồng dạng trong lúc chiến tranh cũng sẽ có những anh hùng hào kiệt không ngừng quật khởi thành danh. Thời điểm này cũng sẽ có những tông phái nhân cơ hội này quật khởi.
Kiếp nạn đã tới, có người bị diệt, có người phát triển.
Tùy người!
Kiếp nạn lần này Quy Nguyên Tông có Đằng Thanh Sơn!
Từ ngày đó, cả Quy Nguyên Tông bắt đầu âm thầm tiến hành chuẩn bị. Quy Nguyên Tông là một tông phái cổ xưa có ngàn năm lịch sử, là tông phái ở trung tâm Dương Châu giàu có, hơn nữa còn khống chế mỏ Tử kim, nhân lực vật lực Quy Nguyên Tông quả là phi thường mạnh mẽ.
Một khi tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh, cơ hồ mỗi một thành trên cả Dương Châu, thậm chí một vài sơn trang đều có thám tử của Quy Nguyên Tông.
Quy Nguyên Tông đã chuẩn bị xong tất cả!
Nếu nói cả Cửu Châu Đại Địa, người bây giờ sợ hãi Thiên Thần cung nhất, không nghi ngờ gì chính là Thanh Hồ Đảo!
Sau khi tiêu diệt Hồng Thiên Thành, mọi người chỉ nghĩ một chút là có thể biết, Thiên Thần cung một khi muốn khuếch trương, chỉ có cách đánh về phương nam, tiến công Dương Châu. Còn Dương Châu chính là địa bàn của Thanh Hồ Đảo. Tuy nói Quy Nguyên Tông cũng là ở Dương Châu, nhưng dù sao Quy Nguyên Tông vẫn còn ở sâu trong Dương Châu.
Cho dù Thiên Thần cung khai chiến, e rằng cũng phải đánh mấy tháng thì đại quân Thiên Thần cung mới có thể đánh tới Giang Ninh, nơi cách biên giới phía bắc gần hai ngàn dặm.
Thanh Hồ Đảo ở trên Kiếm Nhận Sơn.
Vì bây giờ đang ở thời kỳ rất gay go, do đó quyền lực cả Thanh Hồ Đảo đều chuyển về Kiếm Nhận Sơn. Đến cả đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền, cũng ở lại Kiếm Nhận Sơn xử lý các loại tin tức tình báo.
Hạt Tử Kiếm Thánh là người đầu tiên biết những tin tình báo có liên quan với Thiên Thần cung.
Nói về số lượng nhân viên tình báo, mức độ bao phủ của Thanh Hồ Đảo thì mạnh hơn Quy Nguyên Tông nhiều. Do đó, tin tình báo cũng chi tiết hơn.
- Vù.
Thiết Phiền nhìn tờ tin trong tay, thở phào một hơi.
- Thiết Phiền, Thiên Thần cung sắp dụng binh rồi à?
Gần đó Hạt Tử Kiếm Thánh khoanh chân tĩnh tọa đột nhiên hỏi.
Thiết Phiền ngồi ở dưới đình đang vô số tin tình báo, quay đầu lại cười nói:
- Sư tổ, mấy hôm trước chúng ta nghi là Thiên Thần cung sắp dụng binh, nhưng bây giờ xem ra căn bản không phải. Chúng ta nghi hai đội quân, nhưng họ cũng chỉ là đổi nơi đóng quân và chỉnh biên rất bình thường. Ít nhất, biên giới bây giờ không có quân đội tập kết!
Hạt Tử Kiếm Thánh cũng thở phào một hơi.
Thiên Thần cung muốn đánh Dương Châu, vậy tối thiểu cũng phải tập kết quân đội ở biên giới. Bây giờ căn bản không thấy quân đội tập kết, đương nhiên bất tất phải lo lắng.
- Đúng vậy, đại quân thảo nguyên Thiên Thần cung đã từ từ lui về đại thảo nguyên. Xem ra, Thiên Thần cung tiêu diệt Tiêu Dao Cung, Hồng Thiên Thành xong cũng đau đớn ê ẩm. Phải nghỉ ngơi để lấy lại sức, từ từ quản lý Thanh Châu, U Châu.
Thanh âm khàn khàn của Hạt Tử Kiếm Thánh vang lên.
- Nhưng Thiết Phiền, con ngàn vạn lần không thể sơ ý. Bây giờ chúng không động thủ, nhưng tương lai sẽ động thủ, lúc đó còn đáng sợ hơn. Do đó phải dò xét mọi động tĩnh của Thiên Thần cung. Thanh Hồ Đảo ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.
- Sự tồn tại của Thiên Thần cung tựa như một tòa núi lớn ầm ầm ép tới, làm Thanh Hồ Đảo không dám buông lỏng.
Hai đại tông phái ở Dương Châu đều khẩn trương, nhưng Vũ Hoàng môn, môn phái cổ xưa nhất Cửu Châu Đại Địa lại chẳng khẩn trương chút nào. Các đệ tử vẫn tiêu sái tự tại như lúc trước, có vẻ rất thong dong.
Theo họ, Thiên Thần cung cường đại thì đã sao? Có khi nào dám tấn công Vũ Hoàng môn không chứ?
Tất cả đệ tử Vũ Hoàng môn đều có sự tự tin mù quáng.
Ngoài Vũ Thành, sâu trong Hùng Hạt Tử sơn mạch.
- Hống!
Những con hắc hùng, có con là hắc hùng khổng lồ đã trưởng thành cao tới hai trượng, hoặc có con tiểu hắc hùng dáng điệu thơ ngây, cả đám đang đi lại, hoặc leo trèo, đùa giỡn chung quanh mười cung điện. Giữa những con hắc hùng, thi thoảng có một vài tuấn nam mỹ nữ đi lại.
Tại đây dã thú và con người rất thân thiện.
Giữa thánh điện cao nhất trong hơn mười cung điện.
Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ như một luồng gió ập vào tầng thứ bảy của thánh điện, lướt nhanh theo thang lầu, chẳng mấy chốc đã lướt đến tầng thứ bảy.
- Sư bá thật sự quá cẩn thận. Hai ngày trước, tin tình báo đều nói là Thiên Thần cung đã bỏ tên của Kinh Ý ra khỏi vị trí khách khanh. Sư bá vẫn còn lo…
Vũ Đồng Hải cảm thấy bất mãn, nhưng lúc bay đến tầng thứ bảy, mặt y lập tức hiện ra nụ cười, không dám biểu hiện tí bất mãn nào.
Tầng thứ bảy. Đây là nơi tĩnh tu của Hoàng Thiên Cần, người có bối phận cao nhất Vũ Hoàng môn.
- Ngồi đi.
Cường giả hư cảnh Hoàng Thiên Cần trông trẻ măng, mặc áo vàng, mái tóc bạc ở thái dương, đang khoanh chân ngồi, lạnh nhạt mở miệng.
Liễu Hạ và Vũ Đồng Hải nhìn nhau, rồi đều ngồi xuống.
- Điều tra rõ rồi chứ?
Hoàng Thiên Cần hỏi.
- Vâng!
Vũ Đồng Hải gật đầu báo cáo:
- Sư bá, hai ngày trước tình báo không rõ, bây giờ đã hoàn toàn xác định rồi. Kinh Ý có thể do tính tình quá cứng đầu, nên đã chống lại cung chủ Thiên Thần cung Bùi Tam, khiến cho Bùi Tam giận dữ. Bùi Tam triệt mất vị trí khách khanh, thậm chí còn bỏ vị trí Thánh nữ của thê tử Kinh Ý là Lý Quân.
- Hả?
Hoàng Thiên Cần khẽ gật đầu.
- Không biết vì chuyện gì mà Kinh Ý chống lại Bùi Tam nhỉ?
- Chẳng biết.
Vũ Đồng Hải lắc đầu, rồi lập tức cười.
- Nhưng sư tổ, Bùi Tam là cường giả động hư và cũng là cung chủ Thiên Thần cung. Khẳng định hắn rất cao ngạo... Lần trước tên Kinh Ý đoạt được hai bộ thần giáp, nhưng lại lấy bộ tốt cho mình, đưa bộ kia cho Thiên Thần cung. Điều đó khẳng định khiến cho Bùi Tam không vui. Với cá tính Kinh Ý, việc song phương trở mặt cũng không lạ.
- Sư bá, hai bộ thần giáp đó vốn nên phải thuộc về Vũ Hoàng môn.
Liễu Hạ cũng trầm giọng tiếp lời:
- Nếu không có Kinh Ý truy đuổi, Lục Nhĩ Toản Địa Thử mang theo Vưu Thạch Kim tới, tự nhiên rơi vào tay chúng ta rồi. Đáng hận, Kinh Ý thân là cường giả hư cảnh lại không có sĩ diện. Dám nói là không tìm được thần giáp.
Trên mặt Hoàng Thiên Cần lộ ra nụ cười lạnh, nhẹ giọng nói:
- Đoạt bảo của Vũ Hoàng môn ta, tuyệt không thể buông tha.
Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ cũng đồng ý.
- Không động thủ thì thôi.
Giọng Hoàng Thiên Cần lạnh buốt:
- Nếu động thủ, nhất định phải để Kinh Ý hào vô lực hoàn thủ, giết chết ngay.
- Tên Kinh Ý này có con yêu thú giỏi về phi hành và khoan đất. Các ngươi có phương pháp ứng phó không?
Hoàng Thiên Cần nhìn hai người.
Vũ Đồng Hải nheo mắt, tự tin:
- Sư bá, con có phương pháp nắm chắc mười thành có thể diệt trừ được Kinh Ý, đoạt được Hồng Thiên Thần Giáp.