Cửu Đỉnh Ký

Chương 496: Một Màn Bất Ngờ

- Vâng, sư phụ!

Lý Triều thân ảnh mơ hồ, hóa thành một luồng sáng hướng doanh trại trung quân bay nhanh.

Mà lúc này, lão tăng lông mày trắng Ma Ni Tự bị câu nói của Bùi Tam chọc tức không nói nên lời. Lão nén giận đi về chốn tập trung những hư cảnh cường giả ba phương Ma Ni Tự, Vũ Hoàng Môn và Doanh thị gia tộc.

Tuy rằng trong quá khứ bọn họ thường tranh đấu, nhưng mục đích hôm nay giống nhau.

- Sư bá!

Lão tăng lông mày trắng nhìn tăng nhân trẻ tuổi mập mạp, không kìm được lửa giận nói:

- Bùi Tam này thật ngạo mạn! Lục Tự Chân Ngôn mà y sử dụng rõ ràng là tuyệt học của Ma Ni Tự chúng ta, vậy mà y lại dám dùng trước mặt chúng ta, thật là...

- Sư bá, bây giờ làm sao?

Tăng nhân vạm vỡ bên cạnh hai mắt lóe lên, cũng hỏi tăng nhân trẻ tuổi.

Tăng nhân trẻ tuổi không đáp, đi về phía Doanh thị gia tộc, cười chào Tần Thập Thất, cười nói:

- Tần huynh, huynh vừa rồi cùng Bùi Tam tỉ thí qua. Huynh nói, Bùi Tam này thực lực thế nào? Ta dù sao vẫn không phải là động hư cường giả, khó có thể hiểu rõ.

Người của Vũ Hoàng Môn cũng nhìn Tần Thập Thất.

Bọn họ đều hiểu rõ, Tần Thập Thất này rất kiêu ngạo, sẽ không vì Bùi Tam mà nói dối.

- Ta không rõ thực lực của hắn.

Tần Thập Thất hạ giọng đáp

- Tuy rằng ta và hắn có tỉ thí, nhưng không liều mạng, cũng không dùng chiêu mạnh nhất. Hiện giờ chúng ta có thể nhận định Bùi Tam này sở học rất bác tạp. Khắp Cửu Châu, ta chưa từng nghe qua có ai phân tâm nhiều đạo mà có thể đạt tới cảnh giới động hư.

Vừa học đao pháp, lại học kiếm pháp, rồi học cả Phật tông tuyệt học, sau đó lại nghiên cứu một đạo dã thú nhất đạo, phân tâm nhiều môn như thế, loại người này cũng có. Nhưng nếu có thể đạt tới tiên thiên, xem như không tệ rồi, đừng nói tới hư cảnh. Từ trước tới nay, chưa từng nghe qua có ai phân tâm tu luyện nhiều môn như vậy mà vẫn có thể đạt tới động hư. Người phân tâm hai đạo, đạt tới động hư cũng có.

Nhưng mà Bùi Tam, tinh thông nhiều thứ quá.

- Bác tạp khó tinh.

Tần Thập Thất lạnh lùng nói:

- Nhưng hắn có thể đạt tới cảnh giới động hư. Ta chỉ có thể nói hắn không yếu hơn ta.

Tất nhiên lần này không phải là đi liều mạng, Tần Thập Thất cũng sẽ không mang tính mạng ra chém giết.

"Không yếu hơn ta." Phán đoán của Tần Thập Thất làm cho đám người Vũ Hoàng Môn, Ma Ni Tự đều nhíu mày lại.

Bọn họ đều biết Tần Thập Thất không phải mới đạt tới cảnh giới động hư. Tính ra trong những cường giả động hư trong lịch sử Cửu Châu đại lục, e rằng Tần Thập Thất là một người tương đối lợi hại.

- Các vị, chuẩn bị làm gì?

Lão giả tóc đen của Vũ Hoàng Môn đứng bên cạnh Vũ Đồng Hải nhìn đám người Doanh thị gia tộc, Ma Ni Tự.

- Đều không thể chọi lại, có thể làm gì?

Tăng nhân trẻ tuổi mập mạp cười nhẹ đáp.

- Xem thôi!

Tần Thập Thất chỉ thốt hai chữ.

Rõ ràng Vũ Hoàng Môn, Ma Ni Tự, Doanh thị gia tộc đều thống nhất quyết định buông xuôi. Giả sử hôm nay Bùi Tam chỉ mới bước vào cảnh giới động hư, ba thế lực lớn như Ma Ni Tự khẳng định sẽ liên thủ trực tiếp tiêu diệt, không cho phép lại xuất hiện một thế lực có thể uy hiếp bọn họ.

Nhưng mà, thực lực Bùi Tam quá mạnh. Nếu như lấy cứng đối cứng, được không bằng mất.

- Phù! Tạm thời cho hắn đắc ý một chút thì đã sao?

Vũ Đồng Hải hấp háy mắt, cười giễu:

- Năm đó Đông bắc vương Hồng Thiên chinh phục hơn nửa Cửu Châu, nhưng về sau lại co đầu ở mảnh đất U Châu, hôm nay lại gặp phải họa diệt thành. Ngàn năm trở lại đây, xuất hiện cường giả động hư quật khởi chiếm cứ ba châu không phải là không có. Nhưng chết cũng có, địa bàn thu hẹp cũng có. Thiên Thần Cung này, tạm thời cho hắn hoành hành trăm năm, trăm năm sau nhìn lại hắn, coi xem làm thế nào mà hoành hành.

Vũ Đồng Hải liếc mắt nhìn người của Thiên Thần Cung ở đằng xa.

Người của Vũ Hoàng Môn thường hay nói "đợi trăm năm sau sẽ biết" như thế. Bởi vì Vũ Hoàng Môn bọn họ là tông phái cổ xưa nhất, có tư cách để nói như thế.

- Thêm vào đó, hôm nay Thiên Thần cung muốn diệt Hồng Thiên Thành cũng không phải là một việc dễ dàng.


Vũ Đồng Hải nở nụ cười thần bí:

- Hồng Thiên thành này có thể có hơn ngàn năm lịch sử, được cho là tông phái dũng mãnh, điên cuồng nhất, không phải dễ trêu chọc.

Những hư cảnh cường giả khác cũng nhìn về chiến trường ở phía xa.

Trước đại quân khổng lồ, một cường giả tiên thiên đứng một mình, nhìn Hồng Thiên thành ở phía xa, sang sảng nói to:

- Hồng Thiên thành! Đại quân hùng hậu của Thiên Thần Cung chúng ta đã bao vây trùng trùng, các ngươi không còn đường thoát. Bây giờ chỉ có hai con đường: đầu hàng hoặc chết! Cho các ngươi thời gian mười hơi thở, nếu không đầu hàng, sẽ bắt đầu công thành.

- Mười!

- Chín!

Từng tiếng, từng tiếng, giống như tiếng chùy khổng lồ đánh mạnh vào lòng mọi đệ tử của Hồng Thiên thành.

Đằng Thành Sơn, Lý Quân đứng cùng nhau, Lý Hàng tóc bạc áo tím cười đứng bên cạnh.

Trong khi quân đội lập trận ở tiền tuyến, Thiên Thần Cung Cung chủ Bùi Tam đi tới chỗ Đằng Thanh Sơn.

- Hô Hòa.

Bùi Tam cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

- Cung chủ.

Đằng Thanh Sơn nghênh đón.

- Đợi lát nữa giao chiến.

Bùi Tam cười nói:

- Người ở U Yến, nguyện chết không phục. Muốn diệt Hồng Thiên thành chỉ sợ phí không ít công phu. Mà Hồng Thiên thành này cũng có hai cường giả hư cảnh, lịch sử Hồng Thiên thành cũng rất lâu đời, ngoại trừ tổ sư Đông Bắc Vương, còn có một vị cường giả đổng hư. Vì thế, trong Hồng Thiên thành ắt có hai bộ thần giáp. Trong đó có bộ chí cao thần giáp "Hồng Thiên thần giáp". Hô Hòa, ngươi cho ta mượn Đao Trì dùng, đợi giết chết hai hư cảnh cường giả, đoạt được hai bộ thần giáp. Hồng Thiên thần giáp ta có việc cần dùng, bộ còn lại, xem như là vì cảm ơn ngươi cho mượn Đao Trì, được không?

Lời Bùi Tam làm mọi người chấn kinh.

Cho mượn Lục Túc Đao Trì một lần, thu được một bộ thần giáp?

Đương nhiên, đầu tiên là phải lấy được thần giáp.

- Đương nhiên được.

Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân, Lý Quân lập tức gầm lên 1 tiếng.

Sưu!

Mặt đất rung mạnh, một đạo ảo ảnh xuyên mặt đất chui ra, tạo nên một hố lớn, ảo ảnh rơi xuống mặt đất, toàn thân xanh thẫm, là Lục Túc Đao Trì với bốn tay đao, hai chân đao, đôi mắt màu đỏ máu lướt qua mọi người có mặt, sau đó rống nhẹ với Lý Quân.

Lý Quân cũng trò chuyện với nó.

- Ừ, nó đồng ý rồi.

Bùi Tam mỉm cười.

Bùi Tam cũng hiểu thú ngữ. Thú Vương chính là do y dạy dỗ. Bùi Tam cũng nhìn Lục Túc Đao Trì gầm nhẹ.

Lục Túc Đao Trì nhìn Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn nhẹ gật đầu.

Sưu! Sưu!

Bùi Tam và Lục Túc Đao Trì đồng thời hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất.

- Ha ha, Kinh Ý huynh.

Lý Hàng bên cạnh không nhịn được cười nói:

- Kinh Ý huynh có Lục Túc Đao Trì, có thể nói là có được bảo tàng a. Huynh xem Vũ Hoàng Môn, Doanh thị gia tộc, Ma Ni Tự, lần này bọn họ tới đều có ý tranh đoạt thần giáp của Hồng Thiên thành. Nhưng huynh thì không cần ra tay, liền có ngay một bộ.

-Tranh đoạt thần giáp?

Đằng Thanh Sơn bất giác nhìn nhân mã mấy người phe Vũ Hoàng Môn.

- Đương nhiên.


Lý Hàng cười nói:

- Hôm nay bọn họ tới, nếu ngăn được Thiên Thần Cung thì ngăn, nếu làm không được, tự nhiên sẽ nhân tiện hôi của. Nếu không, mấy người Vũ Hoàng Môn mang hư cảnh yêu thú Liệt Phong Long Chuẩn (chim cắt) tới làm gì? Liệt Phong Long Chuẩn, theo như ta biết, là yêu thú phi hành nhanh nhất trên Cửu Châu đại địa. Ài, có lẽ Bất Tử Phượng Hoàng trong truyền thuyết có thể vượt qua nó. Nhưng Bất Tử Phượng Hoàng đã mấy ngàn năm nay không thấy rồi.

-Liệt Phong Long Chuẩn?

Đằng Thanh Sơn nhìn yêu thú phi hành dáng thon ở phía xa, nhận ra thân hình một loại thú thiên về phi hành.

- Liệt Phong Long Chuẩn này có lẽ là con đã theo Vũ Hoàng năm xưa. Sau khi Vũ Hoàng không còn, Liệt Phong Long Chuẩn liền ở lại Vũ Hoàng Môn cho tới tận bây giờ.

Lý Hàng nói tiếp.

- A?

Ánh mắt Đằng Thành Sơn, Lý Quân, Lý Hàng đột nhiên đều hướng tới Hồng Thiên thành phía xa.

- Một!

Đã đếm tới số cuối cùng.

Ầm ầm... Cửa thành đông của Hồng Thiên thành đột nhiên mở toang, khiến cho những người đứng xem đều ngạc nhiên, không lẽ Hồng Thiên thành đầu hàng? Bằng không, họ mở thành làm gì.

Cửa thành đã mở.

Hí! Hí!

Tiếng ngựa hí vang rộn lên, chỉ thấy từng kị sĩ mặc hắc sắc trọng giáp, cỡi chiến mã mang chiến giáp đen xông ra. Một lượng lớn kị sĩ từ trong thành xông ra, không có ai lên tiếng, tất cả kị sĩ đểu chỉnh tể đứng thứ tự bên ngoài tường thành.

Đội hình chữ Nhất kéo dài ba dặm!

Hồng Thiên thành nổi danh về thiết kị, bên ngoài bốn tường thành đều đầy kị binh bình tĩnh đứng.

Một hàng dài ba dặm, mà xếp hơn mười hàng.

"Chỉ tính riêng ngoài cửa thành đông đã có hai, ba vạn kị binh." Đằng Thanh Sơn đứng xa nhìn, cảm giác được khí thế bức nhân. Trên vạn người như biển người xếp thành hàng dài ba dặm, đủ xếp hơn mười hàng, giống như hồng thủy đáng sợ không ngừng tích tụ. Chỉ trong chốc lát đã tạo thành một con đê hai, ba vạn kị sĩ.

Kỵ sỹ mười hàng đầu đều mặc hắc sắc trọng giáp, chiến mã cũng mang hắc sắc giáp.

Ở giữa là hơn mười hàng kị binh, đều mặc huyết sắc chiến giáp, chiến mã cũng mang huyết sắc giáp.

Đứng cuối cùng là hàng hàng kị binh, mặc chiến giáp màu xanh (lục) đậm, chiến mã cũng có giáp màu xanh (lục) đậm.

Cà hai, ba vạn kị binh không ai nói lời nào, yên tĩnh như đã chết. Điều giống nhau trên thân bọn họ là trên tay trái mỗi người đều mang vải trắng, những cặp mắt so với ác lang còn đáng sợ hơn. Trong đôi mắt đầy sát khí, tử khí, cũng có sự cuồng bạo muốn thôn phệ tất cả.

Hai đạo ánh sáng từ Hồng Thiên thành bay ra.

Oanh! Oanh! Giống như hai khối thiên thạch, hai đạo ánh sáng đáp xuống trước trận tiền, thẳng lưng mà đứng.

Một người mặc huyết hồng sắc thần giáp, tay cầm hai thanh thiết côn.

Người còn lại mặc thanh sắc thần giáp, tay cầm chiến đao. Hai người đều mang vải trắng ở bên cánh tay trái, trước trán có một nhúm tóc.

- Thiên Thần Cung!

Hán tử hói đầu tay cầm thiết côn, mặc huyết sắc thần giáp thanh âm sôi sục, giống như tiếng Lôi thần:

- Hai huynh đệ chúng ta ở đây!

-Trọng sơn kị mươi một ngàn lẻ hai người!

Một kị binh toàn thân hắc sắc trọng giáp dưới tường thành phía đông cao giọng báo.

-Huyết sắc kị bảy ngàn sáu trăm mười tám người!

Một kị binh toàn thân huyết sắc chiến giáp dưới tường thành phía đông cao giọng.

- Thiết yến kị sáu ngàn hai trăm sáu mươi bảy người!

Một kị binh mặc chiến giáp màu xanh lục sẫm dưới tường thành phía đông cao giọng báo.

Lúc này, ở ba phía tường thành khác đều có những giọng nói tương tự vang lên.

Trong đám kị binh này có rất nhiều người trên mặt đầy nếp nhăn, có rất nhiều người già.

- Tất cả đệ tử Hồng Thiên thành của ta đều đã di tản, đây đều là những người tự nguyện ở lại cùng Hồng Thiên thành cùng sống chết. Trọng sơn kị, huyết sắc kị, thiết yến kị, ba đội kị quân, tổng cộng có bảy vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi hai thiết kị.

Thanh âm của hán tử hói đầu mặc huyết sắc thần giáp vang rền:

- Bảy vạn tám ngàn ba trăm sáu mươi hai vị huynh đệ, thêm hai huynh đệ bọn ta, thề sống chết cùng Hồng Thiên thành!

- Thề sống chết cùng Hồng Thiên thành!

Mọi kị binh hô vang, có người già, có tráng hán.

- Thề sống chết cùng Hồng Thiên thành! Thề sống chết cùng Hồng Thiên thành!

Tiếng hô vang trời, giống như cả trời đất đều run rẩy trước gần tám vạn kị binh.

- Đánh đi, không ai có thể dễ dàng tiêu diệt Hồng Thiên thành của chúng ta!

Tráng hán hói mặc huyết sắc thần giáp quát to.

- Đánh! Đánh!

Gần tám vạn người hò hét vang trời, tiếng hô giống như sóng lớn quét sạch cả đất trời, thậm chí làm cho không ít quân sĩ phe Thiên Thần Cung trong lòng phát lạnh.

Nhìn đội quân cảm tử thật là đáng sợ.