Rốt cuộc Vũ Đồng Hải cũng nói mục đích đến đây - Mời Kinh Ý gia nhập Vũ Hoàng môn. Đương nhiên mục đích chân thật là muốn đem Lục Túc Đao Trì phục vụ cho Vũ Hoàng môn.
- Đại lễ?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
Vũ Đồng Hải mỉm cười, rất tự tin:
- Nói vậy, Kinh Ý huynh cũng nghe nói về "thần giáp", trong lúc giao thủ với Thanh Hồ Đảo Thiết hạt tử, Xạ Nhật Thần Sơn Thân Công Đồ, huynh cũng đã thưởng thức uy lực của thần giáp rồi chứ.
Đằng Thanh Sơn sực nhớ ra.
Thần giáp?
Vũ Đồng Hải tiếp tục:
- Ở Vũ Hoàng môn chúng ta, thần giáp cũng rất hiếm. Nhưng chỉ cần Kinh Ý huynh gia nhập vào Vũ Hoàng môn ta, cho dù những Thái thượng trưởng lão khác của Vũ Hoàng môn ta không được mặc thần giáp, cũng sẽ nhượng Kinh Ý huynh một bộ thần giáp. Có thần giáp, giao chiến với cường giả hư cảnh sẽ an toàn hơn nhiều.
- Thần giáp rốt cuộc là cái gì?
Đằng Thanh Sơn đột nhiên mở lời.
Vũ Đồng Hải giật mình ngơ ngác, tựa hồ vô cùng sửng sốt.
- Kinh... Kinh Ý huynh, ngươi không biết à?
Vũ Đồng Hải hơi xấu hổ.
Đằng Thanh Sơn rất thản nhiên gật đầu nói:
- Vũ lão huynh, ta vô môn vô phái, cũng chưa nghiên cứu gì về thần giáp, ta không biết thật mà. Ta chỉ biết là thần giáp có lực phòng ngự rất cao.
- À.
Vũ Đồng Hải mỉm cười híp mắt gật đầu.
- Kinh Ý huynh, để ta nói cho ngươi nghe. Cường giả hư cảnh, sau khi đạt tới hư cảnh đại thành, một khi có đột phá sẽ bước vào cảnh giới động hư. Điểm này thì ngươi chắc đã biết?
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
- Tới cảnh giới động hư, bên trong thân thể sẽ sinh ra một hư không . Hư không này, cũng chính là thiên địa.
Vũ Đồng Hải cười nói:
- Với thần làm trung tâm, trong nê hoàn cung sẽ sinh ra một hư không. Đến lúc đó, cường giả động hư tuyệt không sử dụng lực thiên địa của Cửu Châu, mà là thế giới lực của mình.
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ ra, rồi ghi tạc trong lòng.
Lực thế giới mình?
Lúc trước ở thủy cung ngầm ở Đại Duyên Sơn, trong hình ảnh do Vũ Hoàng lưu lại cũng đã nói về việc trong cơ thể cường giả động hư sẽ sinh ra một Thế giới thiên địa rất sơ lược. Quá trình tu luyện của cường giả động hư chính là hoàn thiện Thế giới thiên địa của chính mình. Đến ngày nào đó, Thế giới thiên địa trong cơ thể mình có thể chống cự được lực áp bách của Cửu Châu Đại Địa thì thế giới thiên địa đó đã hoàn thiện.
Lúc đó, cũng đã tới cảnh giới chí cường giả rồi.
- Cường giả động hư bị Cửu Châu Đại Địa áp chế. Nhưng họ lại có thể sử dụng thế giới lực của mình.
Vũ Đồng Hải nói tiếp:
- Thế giới lực có năng lực rất thần kỳ. Tỷ như, dùng thế giới lực trường kỳ luyện hóa một bộ áo giáp, hao phí hơn mười năm thậm chí mấy trăm năm, bộ áo giáp này còn cứng hơn mấy chục tới cả trăm lần so với những bộ giáp sử dụng những loại quặng vật liệu tốt nhất trên Cửu Châu Đại Địa.
Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.
Kỳ thật, bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức, cũng như Thần Tiên Ngọc Bích do Lý Thái Bạch lưu lại, tỷ như cả tòa thủy cung do Vũ Hoàng lưu lại. Tất cả đều là họ tùy ý mà lưu lại, chưa hề chú tâm luyện hóa. Nhưng bản khắc đá, Ngọc Bích, Thủy Cung đều có năng lực tự động sửa chữa.
Còn Khai Sơn Thần Phủ, là binh khí thiếp thân của Vũ Hoàng, lại càng cứng rắn đến cực hạn.
Lúc trước Xạ Nhật Thần Sơn Thân Công Đồ sử dụng Phá Hư tiễn muốn giết mình, đã bị mặt của Khai Sơn Thần Phủ ngăn trở, thế mà Khai Sơn Thần Phủ chẳng có một vết xước.
- Chiến giáp thiếp thân do cường giả động hư hao phí mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm, dùng thế giới lực luyện ra, chính là thần giáp.
Vũ Đồng Hải giải thích tiếp:
- Thần giáp có lực phòng ngự kinh người. Cường giả hư cảnh bình thường rất khó phá vỡ thần giáp, trừ phi thần giáp là loại thần giáp cấp thấp.
- Hả, thần giáp cấp thấp?
Đằng Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.
- Ha ha!
Vũ Đồng Hải cười nói rất nhiệt tâm:
- Kinh Ý huynh, thần giáp cũng có thể bị hỏng nữa.
Một là thần giáp hơi có liên quan với chất liệu làm ra nó. Nhưng đã là cường giả động hư, chất liệu của áo giáp trên người đều không tệ, nên điều này cũng không phải là quan trọng lắm.
Thứ hai là thời gian luyện thần giáp dài hay ngắn. Thần giáp luyện hóa vài chục năm, và thần giáp luyện hóa hai ba trăm năm sẽ có uy lực khác nhau.
Điều thứ ba, liên quan tới thực lực của bản thân cường giả động hư. Giữa cường giả động hư cũng chia ra thực lực cao thấp. Có người vừa mới tiến vào cảnh giới động hư, cũng có động hư đỉnh cao, còn cách chí cường giả một bước.
- Tỷ như thần giáp do Hồng Thiên Thành, Đông Bắc Vương "Hồng Thiên" năm đó lưu lại, gọi là Hồng Thiên thần giáp, được coi là thần giáp số một số hai trong số những thần giáp.
Vũ Đồng Hải giải thích.
Đằng Thanh Sơn hoàn toàn đã hiểu.
- Vũ lão huynh, tứ đại chí cường giả cũng hẳn có lưu lại thần giáp chứ?
Đằng Thanh Sơn mở lời.
Vũ Đồng Hải cau mày, trong lòng có chút mất hứng, thầm nhủ: "Áo giáp chí cường mà để cho ngươi mặc à?"
Trong lòng tuy bất sảng, nhưng miệng lão vẫn đáp:
- Đương nhiên. Áo giáp chí cường giả lưu lại, không phải gọi là thần giáp, mà là "chí cường thần giáp". Trên Cửu Châu Đại Địa, theo ta được biết, khai sơn thuỷ tổ Vũ Hoàng của Vũ Hoàng môn ta, còn có Tần Lĩnh Thiên Đế của Doanh Thị Gia Tộc, cùng với Phật Tông Thích Gia tổ sư, hẳn là lưu lại chí cao thần giáp. Về phần Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch... Lý Thái Bạch tiền bối phiêu hốt vô định, lại không có truyền nhân, bao nhiêu năm qua, chưa hề nghe nói có lưu lại chí cao thần giáp.
- Thần giáp quả rất tốt. Nhưng, binh khí của động hư cường giả thì sao?
Đằng Thanh Sơn hỏi:
- Động hư cường giả dựa vào thế giới lực, hao phí rất lâu luyện ra binh khí, cũng phải là bảo vật chứ.
- Binh khí thì làm gì được?
Vũ Đồng Hải lắc đầu nói:
- Đao thương côn bổng, chỉ cần có thể phát huy ra công kích của cường giả hư cảnh là được. Đối với một hài tử, dao sắt bình thường so với đao rèn bằng huyền thiết, ngươi nói xem có gì khác nhau không?
Đằng Thanh Sơn chỉ cười cười.
Chỉ cần binh khí có thể chịu được sức mạnh lớn nhất của người sử dụng, chất liệu dù tốt hơn nữa cũng không có tác dụng gì. Do đó binh khí của cường giả động hư, chí cường giả, chưa đủ khiến cho người trong thiên hạ cạnh tranh. Đương nhiên nó rất có giá trị kỷ niệm.
.....
Vũ Đồng Hải và Đằng Thanh Sơn hàn huyên một lúc lâu. Rốt cục, Vũ Đồng Hải không kìm được phải hỏi:
- Kinh Ý huynh, ngươi cũng đã thấy thành ý của Vũ Hoàng môn ta rồi đó. Bây giờ, ngươi nói xem... có nguyện ý gia nhập Vũ Hoàng môn ta không? Yên tâm, ta biết thê tử ngươi là Thánh nữ Tuyết Liên Giáo của Thiên Thần cung. Vũ Hoàng môn chúng ta sẽ không làm khó ngươi, tuyệt sẽ không để tương lai ngươi đối phó với Thiên Thần cung đâu.
- Vũ lão huynh.
Đằng Thanh Sơn áy náy nói:
- Vũ Hoàng môn chính là tông phái xa xưa nhất Cửu Châu, nếu ta muốn gia nhập vào một tông phái, e rằng sẽ chọn Vũ Hoàng môn. Chỉ là, ta thích tiêu diêu tự tại, nhất thời cũng không muốn gia nhập vào một tông phái nào. Lần này để Vũ lão huynh một chuyến tay không rồi, rõ là...
Vù!
Vũ Đồng Hải đứng phắt lên, chắp tay nói:
- Được, Kinh Ý huynh, không cần nhiều lời. Ta đã hiểu rõ ràng. Đợi khi nào ngươi muốn gia nhập Vũ Hoàng môn, cứ đi Vũ Thành nhé.
- Nhất định.
Đằng Thanh Sơn cũng đứng lên.
Vũ Đồng Hải bước ra khỏi đình, hóa thành một luồng lục quang bay lên trời, chẳng mấy chốc đã bay khỏi khu vực của Đằng Thanh Sơn.
.....
Trên trời cao, cặp mắt nhỏ dưới đôi lông mày chổi xể của Vũ Đồng Hải lóe hàn quang:
- Tên Kinh Ý này thật là làm bộ làm tịch. Ta nói ngon ngọt như vậy mà chẳng nể mặt ta, lại còn phải nói với hắn lâu như vậy... Rõ là phí nước miếng.
Phất tay áo, Vũ Đồng Hải dùng tốc độ cao nhất biến mất cuối trời phía bắc.
.....
"Mời ta gia nhập vào Vũ Hoàng môn à?"
Đằng Thanh Sơn lắc đầu. Mình há có thể gia nhập vào tông phái khác?
Không phải là ngươi muốn gia nhập vào một tông phái là gia nhập. Ngươi muốn phản lại là phản lại. Muốn trước gia nhập lấy thần giáp, sau đó phản lại à? E rằng Vũ Hoàng môn sẽ phát điên mà đuổi giết ngươi khắp thiên hạ. Đối với người phản tông, họ có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Đương nhiên Đằng Thanh Sơn năm đó phản lại Quy Nguyên Tông lại là chuyện khác hẳn. Tất cả những người sáng suốt, đến cả những người trong Quy Nguyên Tông vẫn hãnh diện về Đằng Thanh Sơn.
"Thần giáp."
"Nếu thật sự có một bộ thần giáp, khi giao thủ cường giả hư cảnh..." Nghĩ tới cảnh đó, Đằng Thanh Sơn rất trông mong.
Đáng tiếc, thần giáp quá hiếm. Đến cả Vũ Hoàng môn xa xưa, cũng đều không dám nói cho tất cả cường giả hư cảnh của mình mặc thần giáp.
Ngay lúc này...
"Ủa? Thiết Phiền? Thiết Phiền của Thanh Hồ Đảo? Hắn là đảo chủ của Thanh Hồ Đảo, làm gì lại lần mò tới Nghi thành ta. Không sợ ta giết hắn à?" Đằng Thanh Sơn hơi nghi hoặc. Trong khu vực của mình, hắn đã phát hiện rõ ràng trên quan đạo ngoài thành Nghi thành, Thiết Phiền đang cưỡi một con chiến mã thượng đẳng một mình một người đi về phía cửa thành Nghi thành.
...
Thiết Phiền tóc vàng, danh khí rất lớn. Trên Cửu Châu Đại Địa được xưng là Kim mao hùng sư Thiết Phiền. Ngày hôm nay, Thiết Phiền lại cắt mất mái tóc vàng, chỉ còn lại có ba tấc. Hơn nữa còn dùng cái mũ đội trên đầu, qua bề ngoài căn bản nhìn không ra hắn tóc vàng.
Sau khi vào Nghi thành, Thiết Phiền rất rành rẽ cưỡi chiến mã tới trước phủ đệ của Đằng Thanh Sơn.
- Người phương nào đó?
Thủ vệ phủ đệ ngăn lại.
- Đây là danh thiếp của ta. Xin truyền bẩm một chút. Ta muốn gặp Kinh Ý tiền bối.
Thiết Phiền nói xong, lấy từ trong ngực ra một danh thiếp đã chuẩn bị sẵn, trên thiếp còn có một tấm ngân phiếu.
Thủ vệ vừa thấy đã sáng mắt lên, liền cười nhận ngay:
- Ừm, chờ một chút, ta giúp ngươi đưa danh thiếp vào, nhưng... có rất nhiều người muốn gặp Kinh Ý tiền. Kinh Ý tiền bối có muốn gặp ngươi không thì ta không dám nói.
Thủ vệ nhìn tấm ngân phiếu trước mặt, giảng giải rất kỹ.
Lập tức, tên thủ vệ đưa mắt ra hiệu cho một thủ vệ khác bên cạnh, rồi lập tức chạy vào trong phủ đệ.
Trong nội viện.
- Sư phụ, sư phụ!
Đằng Thú chạy vào.
Đằng Thanh Sơn ném Luân Hồi thương trong tay ra, cắm vào giá binh khí gần đó.
- Sư phụ, người biết ai tới không?
Đằng Thú cười cầm một danh thiếp.
- Đảo chủ Thanh Hồ Đảo "Thiết Phiền", đúng không?
Đằng Thanh Sơn cười bước tới.
Đằng Thú giật mình:
- Quên mất sư phụ có thể phát hiện chung quanh ba mươi bốn dặm.
- Ngươi cho hắn vào đi. Ta muốn xem đảo chủ Thanh Hồ Đảo đến chỗ ta làm gì.
Đằng Thanh Sơn ra lệnh.
- Dạ!
Đằng Thú vội chạy ra.
Đằng Thanh Sơn đi đến đình đài, ngồi xuống rót cho mình một chén trà, thong dong uống trọn một hơi. Lúc này, Thiết Phiền đã xuất hiện ở cửa nội viện. Thiết Phiền đã bỏ mũ ra, bộ tóc vàng ngắn ngủn của hắn làm hắn có vẻ rất bưu hãn. Nhưng cả người hắn đi lại rất cẩn thận, không dám bước đi mạnh mẽ như ở Thanh Hồ Đảo.
- Thiết Phiền bái kiến Kinh Ý tiền bối.
Thiết Phiền đứng ở cửa đình, cung kính hành lễ.
Đằng Thanh Sơn bưng chén trà, liếc xéo, đột nhiên ánh mắt lạnh đi, lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng gan lắm, dám tới chỗ ta. Tên Thiết hạt tử không sợ ta giết ngươi à?