Cửu Đỉnh Ký

Chương 451: Đệ Tử Thứ Ba

Trên danh sách có chín người, ai nấy nằm mơ đều nghĩ tới việc báo thù, đều muốn ăn thịt uống máu cừu nhân.

- Ủa?

Đằng Thanh Sơn nhìn tờ giấy thứ tám.

- Nghi là có quan hệ với Quy Nguyên Tông ta à?

Trên tờ giấy thứ tám miêu tả một người có tên là Tiết Tân, vốn là một nhân sĩ gốc ở Vũ An Quận - Dương Châu. Tiết gia ở Vũ An Quận cũng là một đại gia tộc xa xưa, có lịch sử hai ba trăm năm nhưng tới đời phụ thân của Tiết Tân là Tiết Thành Đạo, nam nhân của Tiết Gia tổng cộng chỉ có ba người, lần lượt là Tiết Tân cùng phụ thân và nhị thúc Tiết Tân.

Tiết Tân là con một của Tiết gia!

Thời thơ ấu khi Tiết Tân còn thiếu niên, hắn sống rất thong dong. Chịu ảnh hưởng của cha, Tiết Tân từ nhỏ đã thích đọc sách. Tại Vũ An Quận Thành, Tiết Tân là tài tử nổi danh! Nhưng năm mười sáu tuổi, phụ thân Tiết Tân là Tiết Thành Đạo tìm được một bảo bối, nghe nói là một tờ thiếp thơ của Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch - Lưu Vân Thiếp!

Lý Thái Bạch là một chí cường giả.

Bên cạnh đó, trên văn đàn thơ ca, địa vị của Lý Thái Bạch cũng là cao nhất. Một thiếp thơ của lão tuyệt đối giá trị vạn kim. Đối với người yêu thích thờ từ, một bức Lưu Vân Thiếp có thể nói là nguồn sống.

"Tiết Thành Đạo lại tìm được thiếp thơ của Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch tiền bối". Đằng Thanh Sơn thầm khen: "Nhưng đáng tiếc, cũng vì vậy mà gặp phải đủ tai ương!"

Tiết Thành Đạo sau khi tìm được Lưu Vân Thiếp thì cất rất kỹ.

Thế nhưng đệ đệ hắn là Tiết Thành Tiềm lúc say rượu, trong lúc vô ý nói ra tin tức về Lưu Vân Thiếp, dương dương tự đắc khoe khoang với đám bạn bè. Vì lần say rượu này đã làm lộ ra, nên cháu trai của chủ phủ Vũ An Quận lúc đó là Triệu Phủ, cũng là người rất yêu thi từ phải động tâm. Trong ngày liền đi tới Tiết Gia, đưa ra một số tiền lớn muốn mua Lưu Vân Thiếp!

Đáng tiếc, nếu Tiết Gia bán Lưu Vân Thiếp đi thì thôi.

Đằng này Tiết Thành Đạo coi Lưu Vân Thiếp trở thành nguồn sống, nên nhất định không bán? Khi đó lão uyển chuyển cự tuyệt Triệu Phủ, cũng nói là mình cũng không có Lưu Vân Thiếp, chỉ do huynh đệ hắn say rượu nói khoác lác linh tinh!

"Tên Triệu Phủ thật sự rất ghê gớm!" Đằng Thanh Sơn nhìn vài cây đơn giản trên giấy, không khỏi lạnh người. Ba ngày sau, đám binh vệ Vũ An Quận đuổi bắt hai huynh đệ Tiết Thành Đạo, Tiết Thành Tiềm, nhốt vào lao ngục. Hôm sau, liền vu cáo hãm hại Tiết Gia chính là dư nghiệt của Thiết Y Môn, đưa cả nhà Tiết Gia kể cả nữ nhân, tổng cộng mười tám người toàn bộ tịch thu tài sản rồi giết chết, duy chỉ có Tiết Tân là chạy trốn được.

Nhìn mấy dòng chữ này, Đằng Thanh Sơn thầm thở dài.

Trước mặt bá quyền của Thanh Hồ Đảo, một gia tộc phú hào thì đã thấm vào đâu? Chỉ cần lấy cớ dư nghiệt Thiết Y Môn đã đủ để giết sạch toàn bộ rồi.

Ba tháng sau khi cả nhà Tiết Gia bị tịch thu tài sản và chém chết, một đại sự đã làm kinh động cả Vũ An Quận

Thủ phủ Vũ An Quận bỗng phát sinh một đại án hạ độc!

Cả thủ phủ đã chết tám mươi bảy người, mà toàn là dòng họ của Triệu Phủ. Việc chết nhiều người như vậy làm cho quận thủ Vũ An quận thành vô cùng giận dữ, lập tức điều tra... Cuối cùng điều tra ra, người hạ độc lần này chính là thiếu niên "Tiết Tân" nhu nhược chỉ biết thi từ làm ra! Lúc này, cả Dương Châu bắt đầu truy nã thiếu niên có tên là Tiết Tân này.

Tiết Tân đã mai danh ẩn tích, che dấu, biến mất suốt ba năm. Ba năm này, theo như giáo ta truy ra, nghi rằng có liên quan tới Quy Nguyên Tông.

Tháng tám năm nay, Tiết Tân được một tiêu cục mời làm "tiêu sư", lại về Vũ An quận thành. Hiện giờ chính là tiêu sư ở "Trường Uy tiêu cục" của Vũ An Quận Thành, tên giả là "Vũ Nghị".

...

Nhìn những tin tức của người này.

"Tiết Tân này trước khi cửa nát nhà tan chỉ là một thư sinh à?" Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc. "Đầu tiên là dụng độc dược báo thù, ba năm sau đã trở thành một tiêu sư?" Đồng thời, Đằng Thanh Sơn cũng thán phục... lưới tình báo của Tuyết Liên Giáo thật sự rất lợi hại, có thể tra ra thân phận bây giờ của Tiết Tân.

"Biến mất ba năm à? Nghi rằng ba năm đó có liên quan tới Quy Nguyên Tông ta sao?" Đằng Thanh Sơn suy tư.

- "Ừm, xem tiểu tử này rốt cuộc là người như thế nào."

Kỳ thật trong chín người, Đằng Thanh Sơn đều có thể chọn cả. Nhưng vì vài câu "hoài nghi có liên quan tới Quy Nguyên Tông" làm cho Đằng Thanh Sơn có khuynh hướng chọn Tiết Tân.


- Hống...

Thân thể khổng lồ của Lục Túc Đao bay trong màn đêm đen kịt. Đằng Thanh Sơn đứng trên lưng Lục Túc Đao, đón gió phần phật. Cuồng Phong Ưng cũng lười biếng leo lên lưng Lục Túc Đao.

"Vũ An Quận!"

"Năm đó, ta đã thu xếp cho Tiểu Quân ở lại Vũ An Quận. Không ngờ, bây giờ lại tới Vũ An Quận." Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười.

- "tiểu tử tên là Tiết Tân này nếu là một nhân tài có thể đào tạo... Ta sẽ thu hắn làm đệ tử, có thể thay mặt cho hắn, báo thù cho hắn!"

Mục đích của Đằng Thanh Sơn là chống lại Thanh Hồ Đảo!

Thay mặt cho đồ đệ là một lý do rất hợp lý! E rằng ai cũng không nghĩ tới, lại có người cố ý trêu vào Thanh Hồ Đảo.

Vù... vù...

Lục Túc Đao xé gió lướt đi, từ Nam Tinh quận tới Vũ An Quận mất không tới nửa canh giờ.

...

Vũ An Quận Thành, trong một tửu lâu đối diện Trường Uy tiêu cục.

Vũ Nghị lão đệ, lần này áp tải hàng quả thật làm lão đệ khổ rồi. Bằng không, không dám nói có bảo trụ được mạng không, nhưng ít nhất, một chân của ta chắc chắn đã mất rồi. Cảm kích không cần nói nhiều, lão ca kính ngươi một chén!

-...

Trên lầu hai tửu lâu, có ba tên vũ giả đang uống rượu.

- "Chúng ta áp tải hàng vốn là là đầu đeo trên lưng quần. Lần này ta giúp ngươi, lần sau ngươi giúp ta... đây là việc nên làm, làm gì phải nói cảm ơn chứ."

Một thanh niên trên mặt có một vết đao sẹo cũng giơ chén rượu nói.

Ba vũ giả này, ăn thịt uống rượu nhồm nhoàm, hiển nhiên đều vừa áp tải hàng về, đều rất vui vẻ.

Ở một góc tửu lâu, có một nam tử áo bào trắng lưng đeo trường kiếm đang thong dong uống rượu.

"Tiết Tân này." Đằng Thanh Sơn liếc mắt nhìn tên tiêu sư tên là "Vũ Nghị": "Chẳng trách, người của quận thủ Vũ An Quận không nhận ra Tiết Tân... nhìn vậy sao nhận ra một thiếu niên vốn nhu nhược chỉ biết đọc sách? Nếu không phải nhờ vào tin tình báo, ta cũng không dám tin việc ba năm trước hắn chỉ là một thiếu niên nhu nhược."

Tiêu sư tên là "Vũ Nghị" cũng chính là Tiết Tân.

Hắn lúc này cao bảy thước ba tấc, bắp tay tráng kiện, lưng hùm vai gấu, trên mặt còn có một vết sẹo dữ tợn vắt ngang qua mũi, che kín nửa mặt, hai mắt sắc như dao.

"Ba năm, chỉ ba năm, từ một thư sinh nhu nhược, biến thành một cao thủ vũ giả." Đằng Thanh Sơn chú ý cách ăn nói, ánh mắt của Tiết Tân, rồi âm thầm gật đầu.

...

Đằng Thanh Sơn lặng yên quan sát Tiết Tân ba ngày. Trong ba ngày này, có một việc làm Đằng Thanh Sơn quyết định thu Tiết Tân làm đệ tử là: "Một đêm, Tiết Tân đi tới một ổ khất cái rách nát, cho đám khất cái đang run rẩy giữa mùa đông lạnh lẽo chút bạc vụn."

"Tiết Tân này năm mười sáu tuổi bị Thanh Hồ Đảo truy nã, chạy trốn khắp thiên hạ... Phỏng chừng, hắn cũng đã giả làm khất cái. Có thể vì nguyên nhân này nên mới có trái tim mẫn cảm với đám khất cái."

Đứng trong góc tối, hướng mắt nhìn Tiết Tân làm như vậy, Đằng Thanh Sơn rốt cục quyết định thu Tiết Tân làm đệ tử.

...

Sau đó, Đằng Thanh Sơn bỏ ra thời gian một ngày, bỏ ra hơn mười vạn lượng bạc mua một tòa phủ đệ xa xỉ bên trong Vũ An Quận Thành. Lục Túc Đao Trì và Cuồng Phong Ưng đêm đó, dùng tốc độ như chớp đáp xuống trong phủ đệ xa xỉ. Phủ đệ được Đằng Thanh Sơn đặt tên là "Kinh Phủ".


"Hình Ý quyền... Hình Ý Hình Ý, ta đánh với Thanh Hồ Đảo, nên lấy cái tên "Kinh Ý" cũng được." Đằng Thanh Sơn mua tòa phủ đệ này, thu xếp cho Lục Túc Đao Trì và Cuồng Phong Ưng xong, đêm đó lặng lẽ đi tới Trường Uy tiêu cục.

Trường Uy tiêu cục.

Bằng vào khu vực cảm ứng của cường giả hư cảnh, Đằng Thanh Sơn dễ dàng tìm được Tiết Tân.

"Hả? Chẳng trách ngắn ngủn ba năm đã có thể trở thành một tiêu sư hơi có thân phận." Đằng Thanh Sơn đứng trên một nóc nhà, toàn thân tựa như ẩn vào trong bóng tối, đang nhìn bao quát xuống phía dưới, trong sân có một thanh niên đang luyện đao, đó là Tiết Tân!

Phốc! Phốc! Phốc!

Tiết Tân trần nửa người, tay nắm một thanh trảm mã đao, đang đi lại như chớp giữa sân. Trảm mã đao trong tay khi thì bổ ra, khi thì chém xéo, khi thì ngăn cản, mỗi đao đều như có địch nhân. Thậm chí còn mỗi đao bổ ra, đều có thể nghe tiếng rít rất mạnh.

Hai mắt Tiết Tân sắc như dao, không ngừng luyện tập.

"Hả? Tiểu tử này không sử dụng nội kình?" Đằng Thanh Sơn hơi kinh ngạc. Với sự cảm ứng lực thiên địa của Đằng Thanh Sơn, rõ ràng có thể phán đoán ra việc này. Điều này làm Đằng Thanh Sơn mỉm cười, "tiểu gia hỏa này lại dùng sức mạnh thân thể!"

Đao của Tiết Tân rất nhanh, rất độc!

"Đúng vậy, ba năm trước đây, hắn căn bản là không biết võ công. Lúc đó hắn đã mười sáu tuổi... Mười sáu tuổi mà chưa tu luyện nội kình, cho dù có bí tịch nội kình cho hắn luyện, e rằng cũng không có thành tựu gì." Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, việc tu luyện nội kình tốt nhất phải tu luyện từ bé.

"Hơn nữa, lúc đó hắn trốn chết, không ai tới cứu cả, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể để vung đao. Bây giờ ta cảm giác uy lực một đao của hắn, thấy hắn tối thiểu cũng có khí lực mấy ngàn cân rồi." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

"Nhưng tại sao, trên tin tình báo lại nói là, có lẽ có liên quan tới Quy Nguyên Tông?"

Mặc dù rất nghi hoặc, nhưng Đằng Thanh Sơn cũng không suy nghĩ nhiều, lẳng lặng đợi Tiết Tân luyện đao xong.

- Vù!

Tiết Tân thu hồi trảm mã đao, trên nửa người để trần đẫm mồ hôi. Hắn không ngừng thở hào hển, hai mắt mờ ảo lóe sáng: "Ông nội, phụ thân, mẫu thân, nhị thúc... đại tỷ, nhị tỷ, ta nhất định sẽ giết đám Triệu Phủ khốn khiếp, báo thù cho các ngươi, nhất định sẽ làm được!"

Cừu hận, mỗi ngày đều làm Tiết Tân không dám buông lỏng chút nào.

Thế nhưng...

Hắn và địch nhân chênh lệch quá lớn.

...

Đêm đen kịt, Tiết Tân thu hồi trảm mã đao rồi chuẩn bị về phòng. Ngay lúc này...

Vèo!

Một bóng người tựa như thuấn di bỗng xuất hiện phía trước Tiết Tân. Thân ảnh quỷ dị ngưng thành thực thể. Chính là Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng lưng đeo kiếm.

Tiết Tân chấn động, vội lui về phía sau một bước.

- "Ông... ông là ai?" - Tiết Tân cố tỉnh táo lại.

- "Tiểu gia hỏa."

Đằng Thanh Sơn mỉm cười nhìn Tiết Tân.

- "Đêm qua, ngươi đưa chút bạc vụn cho đám khất cái phải không?"

Trong lòng Tiết Tân càng khiếp sợ.

- "Ngươi dùng đao của ngươi mà công kích ta."

Đằng Thanh Sơn cười nhìn hắn.

- "Nhớ kỹ, dùng đao pháp lợi hại nhất của ngươi... không biết chừng, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ đó."

- "Ông muốn xem đao pháp của ta à?"

Tiết Tân không kìm được sự kinh hỉ. Mặc dù hắn không biết người hắn vừa tới rốt cuộc là ai, nhưng chỉ cần khinh công đáng sợ đột nhiên xuất hiện đó, hắn đã chưa bao giờ thấy cả, cũng chưa bao giờ nghe nói qua... Nếu có thể thật sự bái người này làm sư phụ, vậy việc báo thù e rằng đã có thể làm được rồi.

- "Yên tâm, ta sẽ không rút kiếm. - Đằng Thanh Sơn cười nhìn hắn."

- "Không rút kiếm? Ta... nếu ta làm ông bị thương thì sao?" - Tiết Tân hơi lo.

Đằng Thanh Sơn phì cười:

- "Đánh ta bị thương à? Nếu ngươi có thể đánh ta một chút thương tích, ta sẽ làm cho ngươi trong vòng một năm đạt tới cảnh giới tiên thiên."