Cửu Đỉnh Ký

Chương 440: Thân phận

Khi Đằng Thanh Sơn dẫn theo rất nhiều hộ vệ cùng với và đám nhân mã vừa thuê ly khai Nam Tinh quận, hai thanh niên bên ngoài nhìn như người bình thường cũng lặng lẽ đi tới một tòa phủ đệ trông rất xa xỉ.

- Hả?

Ở cửa phủ đệ có hai tên đại hán lưng hùm vai gấu giữ cửa, trong đó một hán tử râu quai nón, y lạnh lẽo nhìn hai người.

- Các ngươi tới đây làm gì?

- Đại ca, chúng ta có chuyện quan trọng.

Hai thanh niên bẩm báo.

- À.

Hán tử có râu quai nón nhìn thoáng qua hai thanh niên lộ vẻ kinh ngạc, y hiểu rõ quy định của tổ chức. Hai tiểu tử này thuộc về đội áo xám, có địa vị bình thường nhất trong tổ chức, hẳn không tư cách bái kiến người đứng đầu tổ chức ở Nam Tinh quận, trừ phi... chúng có đại sự!

- Đi vào đi.

Tên râu quai nón vung tay lên.

Hai thanh niên tỏ vẻ vui mừng đi vào, nhưng trong lòng chúng lại thầm mắng:

- Đúng là mắt chó mà cũng tỏ vẻ khinh người! Không phải cũng chỉ là canh cửa sao, mặc dù là coi cửa cho đại nhân.., lần này lão tử lập công lớn, lên chức bạch y, sau này cỡ áo xanh như ngươi thấy huynh đệ ta cũng phải cung kính.

Trong phủ đệ xa xỉ có một gian là lương đình, một lão giả tóc hoa râm đang ngồi.

- Vương đại nhân.

Hai thanh niên lập tức cung kính hành lễ.

- Chuyện gì mà sốt ruột như vậy, trực tiếp đến gặp hộ pháp đại nhân ta? Không hiểu quy củ à?

Lão giả bất mãn nhìn hai người.

- Quả nhiên không có việc trọng yếu, hai tiểu tử các ngươi...

- Đại nhân, đại nhân.

Một thanh niên tóc ngắn có vẻ khôn ngoan, hai mắt lóe sáng, vội bẩm:

- Cấp trên không phải vẫn luôn tìm một thiếu nữ sao? Chúng tiểu nhân đã phát hiện rồi.

- Thiếu nữ gì? - Lão giả nhướng mày.

- Tìm hồi ba năm trước đây ấy, bây giờ nhiệm vụ cũng chưa huỷ bỏ phải không? - Một thanh niên thật thà phúc hậu giọng cũng kích động

Vù!

Lão giả đứng phắt dậy, ánh mắt như lợi kiếm nhìn chằm chằm vào hai thanh niên, khẩn trương hỏi:

- Các ngươi tìm được cô ta rồi à? Ở đâu?

Những nhân vật cấp thấp của tổ chức đương nhiên không biết rõ lắm về thiếu nữ mà tổ chức tìm kiếm có địa vị như thế nào, nhưng lão giả coi như là nhân vật trung tầng, lão hiểu rất rõ.

- Ở Nam Tinh quận!

Thanh niên thật thà phúc hậu vội đáp:

- Hai chúng tôi đã từng thấy, tuyệt đối không sai đâu.

- Các ngươi không nhìn lầm chứ, ở Nam Tinh quận à? - Lão giả như nín thở.

Lão hiểu rõ.

Từ sau khi vị Đại tiểu thư cao cao tại thượng năm đó ra đi, bên trong tổ chức chấn động như thế nào. Đó là nhân vật được tổ chức đặt hy vọng nhiều nhất để trở thành đại sư thuần hóa thú. Nói về địa vị, nàng còn cao hơn cường giả tiên thiên kim đan một bậc. Thuần hóa thú đại sư như thế tự nhiên mất tích, tổ chức sao có thể không tìm khắp thiên hạ chứ?

- Đúng! Ở Nam Tinh quận, hai chúng ta dám thề. - Hai thanh niên khẳng định.

- Được!

Lão giả hít sâu một hơi cố gắng bảo trì sự tỉnh táo, liếc nhìn hai thanh niên:

- Việc này còn chưa xác định, tạm thời không được nói cho hộ pháp đại nhân, hai ngươi theo ta một chuyến, dò xét cẩn thận một phen. Nếu sự thật là như vậy, hai tiểu tử các ngươi ít nhất có thể thăng hai cấp, thậm chí ba cấp.

Hai thanh niên nhìn nhau, trong mắt đều có vẻ kích động.


- Đi.

Lão giả lúc này dẫn theo hai thanh niên, rồi kéo theo một vài người bắt đầu điều tra về Lý phủ ở Nam Tinh quận. Với nhân số của một tổ chức cường đại âm thầm điều tra, thêm đám hộ vệ, nha hoàn của Lý phủ đều là những người Đằng Thanh Sơn mà trực tiếp đi thuê làm, nên sự trung thành cũng chẳng ra gì, tùy tiện hỏi một chút ra tra ra được những tin tức họ muốn biết.

Một lúc lâu sau, trong phủ đệ hoa lệ đó.

- Vương lão ca, ông không lầm đấy chứ?

Trung niên trông có vẻ văn nhã mở to mắt.

- Đúng, chính là Thần nữ điện hạ!

Lão giả giọng kích động:

- Tôi đã tìm hiểu rồi... Tuyệt đối không sai. Hơn nữa Thần nữ điện hạ tên là Lý Quân, phủ đệ lại gọi là Lý phủ. Với lại nữ chủ nhân trong Lý phủ có dung mạo gần như giống hệt Thần nữ điện hạ. Ngoài ra, chúng ta được đám hộ vệ, nha hoàn Lý phủ nói cho biết là trong Lý phủ thường xuyên có một con đại ưng. Mặc dù con đại ưng này rất ít khi bay lên không, nhưng... qua những kẽ hở ở cửa viện họ vẫn thường xuyên thấy trong nội viện có một con đại ưng.

- Hộ pháp đại nhân, Thần nữ điện hạ biết thuần hóa thú.

Lão giả dán mắt vào tên trung niên.

- Nữ chủ nhân của Lý phủ, phải chín phần mười là Thần nữ điện hạ rồi!

- Thần nữ điện hạ mà hơn ba năm nay Giáo chủ luôn đi tìm, không ngờ lại được chúng ta tìm được rồi.

Trung niên lộ ra vẻ hưng phấn, vỗ vai lão giả.

- Vương lão ca, lần này nếu thành công, ta e rằng ông phải rời khỏi Nam Tinh quận. Đến lúc đó, chức hộ pháp chắc không thoát khỏi tay ông đâu.

Lão giả cười ha ha.

- Ta cũng được hưởng chút hương của hộ pháp đại nhân thôi. Được rồi, hộ pháp đại nhân.

Lão giả nhíu mày nói:

- Theo điều tra trong Lý phủ thì Thần nữ điện hạ là nữ chủ nhân, đồng thời còn có một vị lão gia rất trẻ... Hai người là vợ chồng. Tin tức này...

- Thần nữ điện hạ thành thân đích thật là một đại sự. - Trung niên nhíu mày.

Phương pháp thuần hóa thú cực kỳ trọng yếu.

Dù sao cả Cửu Châu, một vài tông phái như Thanh Hồ Đảo, thậm chí cả Doanh Thị gia tộc cường đại cũng không biết cách thuần hóa thú.

Phương pháp thuần hóa thú tuyệt đối không cho phép ngoại truyền... việc hôn nhân của Lý Quân, theo đạo lý là không được lấy người bên ngoài. Muốn thành thân cũng tuyển người nội bộ.

- Dựa theo tính tình Thần nữ điện hạ, hơn nữa theo tin tình báo lúc trước.

Trung niên suy nghĩ rồi nói:

- Nam nhân của Thần nữ điện hạ phỏng chừng chính là vị cường giả được xưng là ác ma A Lạp Đạt, một trong tam đại khách khanh, Hô Hòa đại nhân đó.

- Hô Hòa đại nhân? - Lão giả giật mình.

Năm đó Đằng Thanh Sơn lấy thân phận Hô Hòa biểu hiện thực lực trên Thiên Thần Sơn, đến cả đệ nhất Thần Tướng Bột Nhật Lôi Mục Mạc cũng trở thành bại tướng dưới tay hắn, cuối cùng được Thiên Thần của Thiên Thần Sơn mời trở thành vị khách khanh thứ ba của Thiên Thần cung.

- Nếu tìm được tung tích Hô Hòa đại nhân, cũng là một đại sự.

Trung niên lắc đầu nói:

- Nhưng căn cứ vào tin tức của ông lúc trước và theo sự miêu tả của những nha hoàn, hộ vệ thì Lý lão gia hơi khác với Hô Hòa đại nhân... Nhưng việc dùng mặt nạ da người cũng có trong thiên hạ.

- Cũng khó nói, không biết chừng chính là Hô Hòa đại nhân!

Lão giả cười vui vẻ:

- Như vậy chúng ta lại lập một công lớn nữa!

- Ừm, nhanh chóng đưa tin tức này thông báo cho Giáo chủ.

Đêm đó có một con chim bồ câu đưa thư bay khỏi Nam Tinh quận, bay về phía Thanh Châu.

...

Khi bồ câu đưa thư bay đi Thanh Châu, đám người Đằng Thanh Sơn đang tiến về quận Giang Ninh. Gấp rút đi mất ba bốn ngày, rốt cuộc tới buổi chiều ngày thứ tư, đội ngũ này mới đến được Giang Ninh quận thành. Trên đường đi Đằng Thanh Sơn thật ra rất thong dong tự tại, một đường ngồi trên xe ngựa tĩnh tâm tiềm tu.


Tâm hòa hợp với đại địa rộng lớn, cảm thụ khí tức của mặt đất.

Hắn đã sáng chế ra quyền thứ tám trong Hành Thổ Chi Quyền, chỉ còn một chút nữa là có quyền thứ chín.

...

Quận Giang Ninh, trong một cái kho âm u ở Quy Nguyên Tông.

Ầm!

Một tiếng động lớn, cái rương gỗ khổng lồ thứ ba cũng được hạ xuống.

- Xoẹt xoẹt...

Những cây đuốc nhựa thông được đốt lên. Có sáu cây đuốc làm sáng cả cái kho lớn. Gia Cát Nguyên Hồng mặc áo choàng xanh nhạt rộng thùng thình hạ lệnh:

- Các ngươi toàn bộ đều ra ngoài.

- Vâng, Tông chủ.

Lúc này tám gã đệ tử Quy Nguyên Tông khiêng rương lập tức rời đi. Còn Vũ trưởng lão thì vung tay lên, cửa kho tự động đóng lại.

Nhất thời trong kho chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn, Vũ trưởng lão, Gia Cát Nguyên Hồng.

- Thanh Sơn, đây là Hỏa Lưu Thiết mà con nói à?

Gia Cát Nguyên Hồng đi đến một cái rương gỗ khổng lồ, nhè nhẹ vỗ nắp rương, mấy cái đinh đóng trên nắp rương bị bắn tung đi, sau đó dễ dàng mở bung cả cái rương lớn.

Gia Cát Nguyên Hồng dùng sức bóp mạnh khối Hỏa Lưu Thiết trong tay nhưng nó lại không hề thay đổi. Lão buộc phải bóp mạnh hơn.

Rắc...

Khối Hỏa Lưu Thiết lúc này mới nứt ra.

- Chậc chậc... Thật là cứng, chỉ lấy tay nắm mà ta cũng phải đem hết toàn lực mới có thể nắm vỡ được.

Gia Cát Nguyên Hồng lộ ra vẻ vui mừng.

- Nếu sử dụng kiếm để đâm, đích xác phải đạt tới cảnh giới tiên thiên thực đan mới có thể đâm thủng được.

- Sư phụ, Vũ trưởng lão, bây giờ quan trọng nhất là phải có... phương pháp luyện chế!

Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói:

- Ở Cửu Châu con cũng không có kinh nghiệm luyện chế Hỏa Lưu Thiết, còn việc chế tạo Hỏa Lưu Thiết cũng không dễ dàng, phải mất chút thời gian.

Quặng khác nhau thì việc chế tạo thành binh khí cũng phải dùng phương pháp khác nhau. Có kim loại có lẽ rất cứng rắn, nhưng điểm nóng chảy lại không nhất định cao hơn những kim loại không cứng lắm.

- Trong Quy Nguyên Tông chúng ta có không ít thợ rèn chế tạo binh khí lợi hại. Việc đem Hỏa Lưu Thiết chế tạo thành chiến khải, nhất định có thể làm được.

Gia Cát Nguyên Hồng nói...

Sau khi chứng thực đặc tính của Hỏa Lưu Thiết, lão hiểu rằng một đội thiết kỵ cưỡi chiến giáp Hỏa Lưu, e rằng còn đáng sợ hơn cả đám thiết kỵ của Đông Bắc vương Lý phủ Hồng Thiên Lý phủ năm đó nhiều! Đến cả cường giả tiên thiên hư đan một kiếm cũng không thể đâm thủng. Loại kỵ binh cỡ này một khi có trên một ngàn người thì ai có thể ngăn được?

Sợ rằng trong số những bảo vật mà Đằng Thanh Sơn mang đến, Hỏa Lưu Thiết không nghi ngờ gì chính là thứ quan trọng nhất!

...

Buổi tối cùng ngày, Quy Nguyên Tông an bài sáu thợ rèn binh khí có kinh nghiệm phong phú, cẩn thận nghiên cứu Hỏa Lưu Thiết. Nhiệm vụ của họ là sử dụng Hỏa Lưu Thiết chế tạo ra một bộ chiến khải.

- Không đúng, Hỏa Lưu Thiết sao lại không hề nóng chảy?

- Chất xúc tác này không đúng.

Quả thật như Đằng Thanh Sơn nói, việc chế tạo Hỏa Lưu Thiết vô cùng khó. Đám thợ rèn binh khí sử dụng nhiều biện pháp, nhưng điểm nóng chảy của Hỏa Lưu Thiết lại rất cao. Lúc ở Đoan Mộc Đại Lục, Đằng Thanh Sơn cũng đã hỏi biện pháp sử dụng và còn ghi nhớ, nhưng một vài vật liệu cần thiết thì ở Cửu Châu căn bản không thể tìm được.

- Xem ra có vẻ hơi phiền toái.

Đằng Thanh Sơn đứng một góc, cau mày nhẹ giọng nói với Gia Cát Nguyên Hồng

- Một cái rương to như vậy, lại có rất nhiều Hỏa Lưu Thiết, tám đệ tử tinh anh lại có thể dễ dàng đưa tới đây chứng tỏ Hỏa Lưu Thiết này rất nhẹ.

Vũ trưởng lão cũng đi tới lấy ra một khối Hỏa Lưu Thiết đỏ như máu. Hỏa Lưu Thiết có mày đỏ thuần túy, không có lấy một chút tạp sắc, trông tuyệt đẹp.

- Rất nhẹ.

Vũ trưởng lão ước lượng vài lần.

- So với sắt bình thường thì nhẹ hơn rất nhiều. Xem ra một bộ chiến giáp này đích xác sẽ rất nhẹ.

- Sư phụ, Vũ trưởng lão.

Đằng Thanh Sơn nhìn đống quặng Hỏa Lưu Thiết chất đầy trong rương mỉm cười:

- Bây giờ cả Cửu Châu, xét về quặng cứng rắn nhất, ngoại trừ một vài thiên địa linh bảo ra, cũng chỉ có Vạn Niên Hàn Thiết vốn ở đáy biển Bắc Hải mới có, cùng với Ô huyết cương ở Man Hoang trong mới so được.

Vạn Niên Hàn Thiết ở Bích Hàn Đàm Đại Duyên Sơn cũng có, nhưng lại không có biện pháp khai thác.

- Nhưng bất luận là Vạn Niên Hàn Thiết, hay Ô Huyết Cương thì số lượng cũng rất hiếm. Hơn nữa cũng rất nặng.

Đằng Thanh Sơn cầm lấy một khối Hỏa Lưu Thiết.

- Xét về độ cứng của Hỏa Lưu Thiết thì chỉ kém Vạn Niên Hàn Thiết một chút, nó còn cứng hơn cả Ô huyết cương nhiều. Đến cả cường giả tiên thiên hư đan dùng một kiếm cũng không thể đâm thủng được!

Gia Cát Nguyên Hồng gật gật đầu, trông lão có vẻ bồn chồn.

- Không có việc gì đâu. Năm đó lần đầu tiên phát hiện ra Ô huyết cương, Vạn Niên Hàn Thiết, cũng phải hao phí không ít thời gian mới tìm được biện pháp chế tạo ra binh khí. Đến cả một vài thiên tài địa bảo rất hiếm cũng có thể chế tạo thành binh khí được. Hỏa Lưu Thiết hả? Trong vòng mười ngày nhất định có thể tìm được biện pháp.

Gia Cát Nguyên Hồng nói.