Cửu Đỉnh Ký

Chương 43: Cường đạo

Mặt trời vẫn đứng ở trên cao, ánh dương mùa đông không hề gay gắt mà ngược lại chiếu lên người còn cảm thấy rất thoải mái. Đám thợ săn Đằng gia trang dọc đường về cười nói rất vui vẻ và cởi mở.

"Vĩnh Giang, da thú bán được bao nhiêu bạc?" Đằng Vĩnh Phàm dò hỏi.

"Lão Vương cùng chúng ta làm ăn rất nhiều lần nên trả giá cũng không tệ, những tấm da thú kia cộng lại cũng đã bán được hơn ba trăm năm mươi lượng bạc!" Một trung niên hán tử thân hình cao lớn, tướng mạo thật thà chất phác trả lời: "Thế nhưng vẫn trả không nổi con tuyết điêu Thanh Sơn bắt được khi ấy."

"Ta hôm nay ở Vạn Tượng lâu hỏi qua một lần, một tấm da tuyết điêu hoàn hảo bọn họ nguyện ý trả bốn ngàn lượng bạc." Đằng Thanh Hổ tấm tắc khen ngợi.

"Tuyết điêu có giá mà không có người mua, tộc trưởng cũng chưa vội bán mà. Có điều đó là Thanh Sơn lập được đại công, tộc trưởng phải thưởng cho mới đúng."

Đằng Vĩnh Phàm cười liếc nhìn con trai mình, con trai mạnh thì kẻ làm cha cũng cảm thấy tự hào, Đằng Vĩnh Phàm cười ha hả: "Đủ dùng là được rồi, mọi người cùng hợp lại còn không phải vì tông tộc sao? Thế nhưng da tuyết điêu thực sự rất quý. Lần này ta cùng sư phụ liều mạng luyện chế Bích Hàn đao nhiều như vậy mà tiền kiếm được không nhiều hơn một con tuyết điêu."

Tộc nhân xung quanh không nhịn được cười rộ lên.

"Đúng rồi! Vĩnh Giang, bánh bao và bánh ngô sáng nay chúng ta mang theo đâu? Cầm ra đây chúng ta ăn một chút, gần hai canh giờ nữa chúng ta mới trở về đến nhà đó." Đằng Vĩnh Phàm vội vàng nhắc nhở.

"Tới đây nào, mỗi người hai chiếc bánh bao và hai chiếc bánh ngô."

Gã cởi túi vải đựng bánh bao, bánh ngô được gói cẩn thận ở trong túi bắt đầu phân phát cho mọi người, Đằng Thanh Sơn cũng nhận lấy bánh bao, bánh ngô.

Họ há mồm cắn, nhồm nhoàm nhai. Sau đó lấy ra ống trúc đựng nước ra uống.

"Bánh bao này mùi vị cũng không tệ." Trong lòng Đằng Thanh Sơn thầm nhủ, ăn bánh bao, bánh ngô rồi uống nước mát và cùng một đám đại hán thô lỗ trêu đùa, Đằng Thanh Sơn lại cảm thấy một sự ấm áp không hiểu nổi, "Mình thích cuộc sống như thế này!" Ngắm ánh mặt trời nóng cháy, trong tâm Đằng Thanh Sơn lặng lẽ nhủ thầm.

Đây là một đám hán tử chân thành, chất phác.

"Mọi người có biết vị Hồng tứ gia kia của Bach Mã bang vì sao gọi là Hồng Tứ không?" vui vẻ ăn xong, Đằng Vĩnh Phàm bắt đầu hỏi.

"Tên thôi mà, còn có thể có cái gì nữa?" Đám tộc nhân đều không hiểu rõ lắm.

Đằng Vĩnh Phàm cười ha hả, cũng bắt đầu nói với tộc nhân chuyện vị cao thủ Dương Phàm truy sát Hồng gia tứ huynh đệ.

o0o

Trong lúc nhóm Đằng Thanh Sơn đang đi trên đường thì ở một nơi cách con đường của bọn họ chừng năm sau thước.

Bên đường có một gò đất, trên gò đất mọc đầy cỏ dại héo vàng, đằng sau gò đất có một đám thổ phỉ đang ẩn náu.

"Nhị Cẩu Tử, ngươi đừng quýnh quáng lên như vậy, bảo ta mang người mai phục ở đây, Lãng ca kia của ngươi sẽ không truyền tin tức giả, cố ý đùa giỡn ta đấy chứ?" Một tráng hán da ngăm đen, hai mắt to như mắt trâu, lưng hùm vai gấu, mặc một áo bông rộng màu đen, cầm một thanh đại khảm đao dày, lộ ra lồng ngực mọc đầy lông đen dài, người này chính là thủ lĩnh đám thổ phỉ hung hãn.

Hán tử mắt cheo kia vội vàng thấp giọng nói: "Yên tâm đi, lão Đại, tuyệt đối không sai. Huynh đệ kia của đệ chính là thuộc hạ làm việc trong Đại Diêm Thương, hắn gạt đệ làm gì? Mười phần nắm chắc nên đệ mới cưỡi ngựa chạy tới chỗ huynh bảo huynh ra tay sao?"

"Ta nghĩ ngươi cũng không dám." Thủ lĩnh thổ phỉ cười lạnh: "Ngươi đến trước xem một chút, người đến lập tức nhắc ta một tiếng."

"Được." Hán tử gày gò mắt cheo thân hình linh hoạt, trực tiếp chạy ra hơn mười trượng nhìn chằm chằm vào con đường.

"Ca, đám người chúng ta đủ hay không?" Bên cạnh người tên thủ lĩnh một thanh niên tuấn tú hỏi.

"Yên tâm đi, lão tam. Theo lời Nhị Cẩu Tử báo đối phương tổng cộng có ba mươi mốt người. Trong đó còn có một đứa chỉ là một thằng nhóc nên trên thực tế chỉ có thể tính là ba mươi người, chúng ta có một trăm linh ba huynh đệ. Mẹ nó, chúng ta cho bọn chúng nếm thử vài mũi tên trước, lúc đó bọn chúng gục xuống quá nửa, chỉ sót lại mười một mười hai người, chúng ta đồng thời xông lên còn không dễ dàng giết sạch chúng sao? Hừ, nếu không phải dê béo có vạn lượng ngân phiếu, ta cũng chẳng thèm mang theo nhiều huynh đệ đến thế." Tên thủ lĩnh cắm đại khảm đao phía sau lưng vào trong bùn đất, cất giọng cười nhạo.

"Ca, cứ cẩn thận chút, đối phương dù sao cũng là thợ săn." Thanh niên tuấn tú kia nhắc nhở.


"Sợ gì? Một mình ca của đệ chém một đao liền có thể khiến cho bọn chúng khóc cha gọi mẹ!" Tên thủ lĩnh hung hăng phun một bãi nước bọt, hùng hùng hổ hổ.

Qua một hồi lâu.

"Lão Đại." Hán tử mắt cheo ở nơi không xa vội vàng khom người lủi ra sau, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng, "Dê béo tới rồi, đại khái còn xa khoảng trăm trượng, đám người đó mặc da thú nên từ rất xa đệ liền nhận ra."

Mắt tên thủ lĩnh sáng lên, từng tên thổ phỉ xung quanh đều rất hưng phấn, thế nhưng mỗi tên đều không lên tiếng. Những tên thổ phỉ này đều là thổ phỉ chuyên nghiệp, rất rõ ràng…Vào lúc này, ngàn vạn lần không thể bại lộ hành tung.

"Các huynh đệ." Tên thủ lĩnh hạ giọng, sắc mặt dữ tợn, "Chờ lát nữa đám thợ săn kia đi tới gần, đợi ta hạ lệnh các huynh đệ cùng nhau ra sức bắn bọn chúng. Tốt nhất ngay từ đầu phóng tên bắn chết quá nửa, chờ cướp được bạc chúng ta lập tức tới đi Xuân Hương viện vui vẻ!"

Cả đám thổ phỉ đều cười, trong đôi mắt lại lộ ra quang mang tàn ác giống hệt như một đàn mãnh thú chuẩn bị công kích.

o0o

Nhóm Đằng Thanh Sơn lại không hề biết phía trước có người mai phục, đám cường đạo thổ phỉ này đã bắt đầu rút tên chuẩn bị công kích.

Động tác đám cường đạo thổ phỉ rất nhẹ nhàng, theo đạo lý người bình thường vốn không thể nghe thấy được.

"Hửm?" Vành tai Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên giật giật, hắn liếc mắt nhìn về gò đất phía xa.

Thân là cường giả nội gia quyền, hơn nữa được huấn luyện từ nhỏ nên lục thức của Đằng Thanh Sơn cực kỳ linh mẫn, người bình thường còn chưa tới gần hắn đều đã phát hiện ra. Lúc ở Nghi Thành, tên hán tử mắt cheo đã từng liếc qua đám người Đằng Thanh Sơn mấy lần ở rất xa, nhưng dù sao người trong Nghi Thành quá đông nên hắn không hề chú ý đến.

Nhưng đây là vùng ngoại thành hoang vắng!

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mà sau gò đất ở xa lại ẩn náu hơn trăm người đều bắt đầu chuẩn bị công kích, cho dù ẩn nấp có tốt hơn nữa Đằng Thanh Sơn vẫn phát hiện được.

"Cha." Đằng Thanh Sơn đột nhiên mở miệng nói.

"Sao vậy?" Đằng Vĩnh Phàm nghi hoặc hỏi.

"Mọi người dừng lại." Đằng Thanh Sơn nhướng mày, đám tộc nhân lập tức nhìn về phía hắn, Đằng Thanh Sơn thấp giọng, "Mọi người thấy gì không? Cái gò đất ở trước mặt kia, ta có một cảm giác… Phía sau gò đất đó hẳn có người ẩn nấp. Hơn nữa số lượng người còn không ít!"

Đám tộc tộc không khỏi biến sắc.

Đằng Thanh Sơn lại nhìn thoáng qua gò đất, trong đầu suy nghĩ cực nhanh.

Lúc ở kiếp trước, những đặc công chuyên nghiệp cũng đừng mong tới gần Đằng Thanh Sơn mà không khiến hắn phát hiện, mà đám cường đạo này mặc dù khá chuyên nghiệp nhưng không giống đặc công kiếp trước là sát thủ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, về phương diện ẩn náu thì vẫn còn kém xa. Cộng thêm việc hơn trăm người ở một chỗ mà không phát ra một chút thanh âm nào thì rất không khả thi.

"Phàm ca, làm sao bây giờ?" Không ít tộc nhân xung quanh nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm.

Đằng Vĩnh Phàm nhìn chằm chằm vào gò đất, thấp giọng hạ lệnh: "Chẳng có biện pháp nào khác, chúng ta bắt buộc phải quay lại! Thế này đi, chúng ta đi vòng từ đám ruộng bên cạnh vượt qua gò đất ở xa kia, nếu đối tượng của chúng là chúng ta thì chúng sẽ không nhẫn nhịn được mà xông ra. Nới khoảng cách ra xa cũng là cách phòng ngừa chúng tập kích."

"Được, cứ làm như thế đi."

Đám tộc nhân cũng không có cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy.

Đám người Đằng Thanh Sơn đi xuống đường, tiến vào trong cánh đồng và duy trì khoảng cách chừng ba bốn mươi trượng với gò đất đó, xa như vậy cung tên bình thường cho dù có thể bắn tới thì uy lực cũng giảm đi rất nhiều.

o0o

"Mẹ nó!" Tên thủ lĩnh phát hiện một màn này liền biến sắc, "Đám thợ săn này không ngờ lại phát hiện ra chúng ta."


"Lão Đại, chúng ta làm sao đây?" Tên hán tử mắt cheo vội hỏi.

"Còn có thể làm gì nữa?" Tên thủ lĩnh vẻ mặt dữ tợn, trong mắt xẹt qua một tia điên cuồng, "Lão tử hơn trăm người còn sợ mấy tên đó ư? Các huynh đệ, nghe cho kỹ! Chờ lát nữa cùng lão tử đồng loạt xông lên, cung thủ tới gần lập tức dốc sức bắn giết sạch toàn bộ bọn chúng."

Đám thổ phỉ từng tên sát khí đầy mình, trên tay bọn chúng tên nào chẳng có vài cái mạng?

o0o

Đằng Thanh Sơn cố ý đi ở tận cùng bên trái, bởi vì gò đất kia chính là ở bên trái.

"Đám cường đạo thổ phỉ này hẳn không phải tới đánh cướp chúng ta chứ." Đằng Thanh Hổ thấp giọng nói.

"Đừng nói nhảm, mặc kệ có phải đối phó chúng ta hay không, tất cả hãy chuẩn bị sẵn sàng." Đằng Vĩnh Phàm vẻ mặt nghiêm nghị, đám tộc nhân tất cả đều tập trung tinh thần cao độ, hoặc nắm trường thương, hoặc cầm trường cung. Chuyện thế này không phải xảy ra lần đầu tiên, trong thế giới này muốn sống tốt thì bắt buộc phải tàn nhẫn.

Cả đám đều nín thở.

"Sát!" Một tiếng hét hung ác từ sau gò đất vang lên, chỉ thấy một tên tráng hán lưng hùm vai gấu, da ngăm đen cầm một thanh đại khảm đao dày, dẫn đầu xông tới. Theo phía sau hắn không ngờ lại là một đoàn người, đám người này như sói đói, từ trên gò đất lao xuống dưới.

"Tấn công!" Đằng Vĩnh Phàm quát to.

"Hưu!""Hưu!""Hưu!" …….

Bên Đằng gia trang tiên phong bắn tên ra, chỉ là khoảng cách hai bên quá xa, hơn nữa bên Đằng gia trang người quá ít, mang theo cung tên cũng chỉ có mười hai người, đợt tên đầu tiên chỉ làm bị thương cánh tay một tên thổ phỉ mà thôi.

"Phàm ca, người bên chúng quá nhiều, làm sao đây?" Không ít tộc nhân hỏi giọng hoảng sợ.

"Phàm ca, huynh cầm ngân phiếu chạy về trước đi, chúng ta ở đây ngăn cản." Cũng có tộc nhận đối mặt với cái chết lại trở nên điên cuồng.

o0o

Tên thủ lĩnh cầm đại khảm đao thấy đám thợ săn bắt đầu hoảng loạn, không khỏi đắc ý cười rộ lên: "Khoảng cách xa như vậy mà còn bắn, một đám ngu ngốc. Hừ, có điều lực tay cũng không nhỏ thì mới có thể bắn xa đến thế." Đúng vào lúc này, tên thủ lĩnh giật mình phát hiện, một tên thợ săn nhỏ tuổi bên đối phương không ngờ lại cầm một thanh trường thương lao đến cực nhanh.

Tốc độ cực nhanh!

"Tìm chết!" Tên thủ lĩnh cười lạnh, "Cung thủ, bắn!"

Hiện tại khoảng cách đã ở trong tầm bắn, trong hơn trăm tên cường đạo thổ phỉ này mang theo cung tên có chừng hơn bốn mươi người. Bởi vì Đằng Thanh Sơn là người đầu tiên xông về phía chúng nên có nhiều cung tên bắn về phía Đằng Thanh Sơn.

"Tiểu tử rất có dũng khí, nhưng lại ngu xuẩn." Tên thủ lĩnh cười nhạo.

"Vút! vút!"

Chỉ thấy Đằng Thanh Sơn đang lao tới cực nhanh, tấn thiết thương trong tay đột nhiên múa lên phảng phất như bánh xe xoay tròn, hễ mũi tên nào tới gần hắn thì toàn bộ đều bị đẩy ra. Một làn tên qua đi, trên người Đằng Thanh Sơn không hề có một chút thương tích, ánh mắt của hắn khóa chặt vào tên thủ lĩnh.

Tên thủ lĩnh thừ người ra.

Nhiều tên như vậy không ngờ không thể thương hại một người?

Đám cường đạo thổ phỉ lúc này đang điên cuồng xông về phía đám thợ săn Đằng gia trang. Còn có không ít thổ phỉ lại rút tên lần nữa.

"Tiểu tử, chết đi." Đám cường đạo hỗn loạn xông đến, có kẻ xông về phía Đằng Thanh Sơn trên mặt từng tên tràn ngập vẻ hung ác. Đám cường đạo khác lại xông về phía những tộc nhân khác, hiển nhiên trong mắt bọn chúng ba mươi thợ săn trưởng thành này mới là sự uy hiếp lớn nhất.

Đối mặt với khảm đao của đám cường đạo, tốc độ Đằng Thanh Sơn không hề giảm chút nào.

"Phốc!""Phốc!""Phốc!"

Tấn thiết thương trong tay tựa như độc xà xuất động, chỉ liên tục chớp hiện ba lần liền lưu lại ảo ảnh mơ hồ.

"Ôi..." Ba tên cường đạo tới gần Thanh Sơn trợn trừng mắt ôm lấy yết hầu, phát ra thanh âm ú ớ, liều mạng muốn hít thở nhưng máu tươi từ trong lỗ thủng nơi yết hầu đã phụt ra.

Ba tên thổ phỉ ầm ầm đổ xuống.

"Phốc!""Phốc!""Phốc!"

Thương ảnh thoáng hiện như dải lụa đỏ bay múa, vài giọt máu tươi tung bay trên thiên không.

Trong nháy mắt, Đằng Thanh Sơn xông qua năm trượng, đám cường đạo thổ phí lại đổ xuống mười ba người, toàn bộ đều bị đâm thủng yết hầu, không tên nào ngoại lệ.

"Cái gì?" Sắc mặt tên thủ lĩnh đại biến, hắn đã nhìn nhầm, thiếu niên này mới là kẻ đáng sợ nhất trong đám thợ săn.