Cửu Đỉnh Ký

Chương 412: Giấc Mộng Trăm Năm

Khi Đằng Thanh Sơn rời đi Hỏa Diễm Lĩnh là vào giữa đêm. Nhưng bây giờ, khi Đằng Thanh Sơn từ Hỏa Diễm Lĩnh chạy về Ngưu Đầu Sơn thì trời đã gần sáng. Dù sao qua lại cũng phải tới mấy trăm dặm, hơn nữa Đằng Thanh Sơn tốn rất nhiều thời gian trong hồ dung nham.

Trên Ngưu Đầu Sơn, trên quả núi vô danh.

Một bóng người màu vàng đất chỉ bước hai bước đã từ dưới chân núi lên tới trên đỉnh núi.

- Tiểu Quân, A Thú, Tiểu Bình, A Đông, nhanh lên, chúng ta lập tức phải đi ngay!

Đằng Thanh Sơn vừa lên tới đình viện vội vội vàng vàng hô.

- Sư phụ.

Đằng Thú là người đầu tiên ra khỏi nhà, Dương Đông là người thứ hai.

Lý Quân và Phó Vũ Bình cũng chạy ra khỏi phòng, vừa cài cúc áo. Sáng sớm tinh mơ, còn mấy vì sao mờ mờ trên bầu trời. Đằng Thanh Sơn gọi họ rời giường sớm như vậy làm gì?

- Đằng đại ca, sao vậy?

Lý Quân hỏi.

- Nhanh chuẩn bị đồ vật, chúng ta lập tức rời đi!

Đằng Thanh Sơn nói ngay, đồng thời lao thẳng vào phòng mình.

Vừa vào phòng, trước hết Đằng Thanh Sơn đeo Luân Hồi thương lên vai, rồi đặt Khai Sơn Thần Phủ và bản khắc đá vào rương sắt. Trong rương sắt còn có một thứ trọng yếu khác là Vân Mộng Bạch Quả.

Vù! Nâng rương sắt lên, Đằng Thanh Sơn quay đầu ra khỏi phòng tới đình viện.

- Nhanh, nhanh lên!

Đằng Thanh Sơn vội thúc giục.

Lý Quân lưng đeo một cái bao to, mặt tỏ vẻ ưu tư:

- Đằng đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Tiểu Quân.

Đằng Thanh Sơn nói vẻ nghiêm trọng:

- Tối hôm qua ta chạy tới Hỏa Diễm Lĩnh, ngắt được Cửu Diệp Hồng Liên. Nhưng... tin tức này đã lan ra ngoài làm ngàn vạn người biết. Cửu Diệp Hồng Liên liên quan quá lớn, chúng ta nên lập tức ly khai. Cưỡi Thanh Loan và Cuồng Phong Ưng, tới một nơi ít có dấu vết con người. Tỷ như Vân Mộng Trạch, hay là một hải đảo hoang vu nào đó.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ, Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên gào lớn như vậy, đã làm tình thế trở nên rất xấu.

Hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tìm nơi bí ẩn khác trốn tránh.

- Cửu Diệp Hồng Liên?

Lý Quân lập tức hiểu sự tình nghiêm trọng như thế nào.

- Tiểu Quân tỷ tỷ.

Phó Vũ Bình từ ngoài đình viện lao vào, lo lắng báo:

- Cuồng Phong Ưng ở đây, nhưng Thanh Loan thì không biết đi đâu rồi.

- Thanh Loan?

Lý Quân cả kinh.

Bình thường đám người Đằng Thanh Sơn cũng không quá ước thúc với Cuồng Phong Ưng và Thanh Loan, chỉ cần ở chung quanh không xa là được.

- Nhanh, nhanh bảo Thanh Loan trở về. Chúng ta phải đi gấp.

Đằng Thanh Sơn hối thúc.

- Ừm!

Lý Quân gật đầu, lập tức ngửa đầu phát ra tiếng kêu vang dội.

- U...

Đằng Thanh Sơn nhìn về phía đó rồi phân phó cho Đằng Thú và Dương Đông bên cạnh:

- A Thú, ngươi và A Đông, cùng Tiểu Bình lên lưng Cuồng Phong Ưng đi đi. Lát nữa, ngươi phải chiếu cố cho A Đông và Tiểu Bình, ngàn vạn lần giữ cho họ đừng rơi từ lưng chim ưng xuống.

Cuồng Phong Ưng phi hành cực nhanh, gió và lực cản rất lớn. Phải cẩn thận không được rơi xuống đất. Còn Đằng Thú luyện thành cương kình, mạnh hơn tiên thiên hư đan Vũ Thánh bình thường nhiều. Có hắn chiếu cố, đương nhiên không thành vấn đề.

- Vâng, sư phụ!

- Nhanh, chúng ta đi.

Đằng Thú, Dương Đông, Phó Vũ Bình ba người vội nhảy lên trên lưng Cuồng Phong Ưng. Thân thể Phó Vũ Bình rất gầy, mặc dù hơi lảo đảo, nhưng vẫn ngồi được trên lưng chim ưng.

Ngay lúc này...


- Đằng huynh!

Thanh âm trong trẻo vang lên. Một luồng điện quang dừng trên tường đình viện. Chính là Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành Mục Vọng. Mục Vọng nhìn Đằng Thanh Sơn:

- Đằng huynh, Cửu Diệp Hồng Liên... chẳng lẽ... ngươi muốn một mình độc chiếm à?

Lúc này Mục Vọng hơi thất vọng.

- Mục lão ca, ngươi đợt lát nữa chúng ta bàn lại.

Đằng Thanh Sơn an ủi.

Vèo! Vèo!

Hai bóng người cơ hồ đồng thời dừng trên tường đình viện, đó là Thiết Kiếm Vũ Thánh "Hách Liên Hạo Duyên" cùng với Nữ Vũ Thánh "Giang Nhạn".

- Nữ Vũ Thánh.

Lý Quân không khỏi nhìn thoáng qua Nữ Vũ Thánh Giang Nhạn. Dung mạo cực giống, tự nhiên làm nàng chú ý tới Nữ Vũ Thánh.

- Đằng tiên sinh!

Thiết Kiếm Vũ Thánh "Hách Liên Hạo Duyên" cười nói:

- Ta thấy, ngươi nên đưa ra Cửu Diệp Hồng Liên. Chúng ta cùng phân chia.

- Chia như thế nào?

Đằng Thanh Sơn hỏi lại.

- Ngươi đưa ra Cửu Diệp Hồng Liên, ta sẽ nói về việc thương lượng như thế nào.

Hách Liên Hạo Duyên nói.

Ngay lúc này, một tàn ảnh như ngọn lửa nhanh chóng xé gió bay đến, chính là Thanh Loan.

- Tiểu Quân, lên lưng Thanh Loan.

Đằng Thanh Sơn vội phân phó. Còn hắn thì cẩn thận chú ý tới mấy người trước mắt để đảm bảo bọn người Thiết Kiếm Vũ Thánh không tập kích Lý Quân và Đằng Thú trên không trung.

...

Cuồng Phong Ưng sớm bay lên giữa không trung. Ba người Đằng Thú, Dương Đông, Phó Vũ Bình ngồi trên lưng Cuồng Phong Ưng. Về phần Lý Quân, lúc này mới nhảy lên hướng về phía lưng Thanh Loan.

- Không thể trách ta được.

Thiết Kiếm Vũ Thánh "Hách Liên Hạo Duyên" sực nghĩ ra, cho chút tiên thiên chân nguyên vào túi ngực, mò mò vào bình ngọc trong túi hắn.

Vù...

Chất lỏng hóa thành khí, vô sắc vô vị, nhanh chóng tràn ngập khắp nơi.

Đằng Thanh Sơn luôn luôn đề phòng, khi phát hiện Lý Quân đã nhảy lên lưng Thanh Loan, lúc này mới yên tâm, nâng rương sắt lớn lên, muốn nhảy lên lưng Thanh Loan. Đột nhiên...

- Hả?

Đằng Thanh Sơn cảm giác được trong cơ thể có gì không hợp lý, hơn nữa còn có thể cảm giác hơi váng đầu, không khỏi cực kỳ hoảng sợ." Không ổn! Tiểu Quân... " Trong nháy mắt hắn khống chế máu nghịch chuyển, bức khí độc vừa hút vào lập tức ra ngoài cơ thể, đồng thời vội quát to:

- Có độc, nín hơi!

- Có độc?

Bọn người Húc Nhật Vũ Thánh phản ứng chậm hơn Đằng Thanh Sơn, nhưng cũng lập tức đã nhận ra.

- Có độc!

- Có người hạ độc.

Húc Nhật Vũ Thánh Mục Vọng, Thiết Kiếm Vũ Thánh Hách Liên Hạo Duyên, Nữ Vũ Thánh Giang Nhạn cơ hồ đồng thời lớn tiếng hô. Lúc này kể cả Đằng Thanh Sơn, tứ đại Vũ Thánh trong lúc nhất thời căn bản không biết rốt cuộc là ai hạ độc.

- Tiểu Quân.

Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn lên. Đúng, nàng không có năng lực bức độc khí ra như Đằng Thanh Sơn.

- Có độc, nín hơi!

Khi tiếng quát của Đằng Thanh Sơn truyền đến thì Lý Quân đã cảm thấy đầu mê muội: "Có độc? Ta trúng độc rồi!"

Đang trên lưng Thanh Loan, nàng lập tức lảo đảo, trông như say rượu. Mặc dù không hoàn toàn mất ý thức, nhưng căn bản không có biện pháp nào có thể khống chế thân thể, rồi thân thể đổ nghiêng, từ lưng Thanh Loan rơi xuống.

Lý Quân chỉ cảm thấy choáng váng... "Trúng độc? Ta... ta phải chết à?"

Trong đầu nàng hiện lên những cảnh đã qua.


Hồi nhỏ sống trong gia đình đầy đủ sung túc, có cha thương, có mẹ yêu, chỉ là một tiểu thư nhà giàu cả ngày vô ưu vô lự. Rồi một đêm một cơn ác mộng xảy ra. Vẻn vẹn chỉ một đêm, gia tộc bị đồ sát, nàng và mẫu thân vội chạy trốn, khi đó nàng chỉ có thể dựa vào mẫu thân nàng...

Mẹ ruột bị cường đạo một tiễn bắn chết. Lúc đó nàng cảm thấy tất cả đều hết rồi, trời đã sụp đổ. Khi nàng tuyệt vọng nhất, Đằng Thanh Sơn xuất hiện, một thanh chiến đao như chớp giết sạch tất cả cường đạo. Một khắc đó, nàng cảm thấy nàng có chỗ nương tựa. Hoặc là vì cảm ơn, cũng có lẽ vì tâm tư khác, nàng lúc đó đã nghĩ tới việc đi theo Đằng Thanh Sơn, cho dù chỉ làm một thị nữ...

Nàng có sư phụ, hơn nữa trở thành đệ tử hạch tâm cao cao tại thượng của Thiên Thần cung, rồi học được thú ngữ. Chỉ trong một thời gian ngắn, từ một cô nhi đáng thương nàng biến thành thành viên quan trọng của Thiên Thần cung, địa vị có thể so được với cường giả tiên thiên kim đan. Nhưng nàng cũng không vui, bởi vì nàng vẫn luôn luôn ưu tư về Đằng Thanh Sơn...

Một tin tức về Đằng Thanh Sơn cũng làm nàng khẩn trương lo lắng.

Rốt cục, trên đại thảo nguyên, nàng gặp Đằng Thanh Sơn! Nàng rất vui, vui tới mức trước đó chưa từng có.

Đằng Thanh Sơn phải đi, muốn ra biển. Nàng cuối cùng quyết định... Bất luận đi đâu, cho dù là biển rộng mênh mông không một bóng người, nàng cũng muốn đi theo Đằng Thanh Sơn. Núi đao biển lửa, nàng cũng nguyện đi theo. Cho dù... Chỉ có thể lặng lẽ hầu hạ hắn, chỉ làm một thị nữ.

...

Bất luận là thời gian là tiểu thư nhà giàu, hay ngày làm Thần Nữ ở Thiên Thần Sơn, chưa bao giờ nàng phải hầu hạ ai.

Nhưng nàng nguyện ý đi theo Đằng Thanh Sơn.

Giặt áo quần cho Đằng Thanh Sơn.

Nấu cho Đằng Thanh Sơn những món ăn ngon miệng.

Nhìn Đằng Thanh Sơn luyện quyền.

Nhìn Đằng Thanh Sơn đại chiến với cường giả khác.

Đằng Thanh Sơn dạy nàng tiên pháp.

- Tiểu Quân!

Một thanh âm lo lắng vọng vào tai Lý Quân.

Đằng đại ca gọi ta. Là Đằng đại ca.

Lý Quân đã gần như vô thức, nàng muốn mở miệng nhưng căn bản không có biện pháp mở miệng. Thậm chí mắt cũng không thể mở ra được.

- Tiểu Quân, em không có việc gì đâu! Không sao đâu!

Thanh âm lo lắng bên ngoài vẫn tiếp tục từng đợt dội vào rất ấm áp làm Lý Quân cảm thấy vui vẻ, an lòng.

- Đằng đại ca lo lắng cho ta. Đằng đại ca hẳn là đang ôm mình.

Bộp!

Một giọt nước mắt rơi xuống mặt Lý Quân.

"Trời mưa à? Hay... nước mắt của Đằng đại ca..."

"Đằng đại ca, rơi lệ vì ta?"

"Rơi lệ rồi..."

Lý Quân rốt cuộc không còn ý thức nữa.

...

Lý Quân từ trên lưng Thanh Loan ngã xuống thì Đằng Thanh Sơn cảm thấy đáy lòng tê rần. Hắn lao ra như trong tiềm thức, ôm lấy Lý Quân đang ngã xuống.

Cô nương luôn luôn cùng mình dãi nắng dầm mưa...

"Hơi thở của Tiểu Quân đang yếu đi! Tim đập cũng đang yếu đi!" Đằng Thanh Sơn luống cuống.

Hắn cảm thấy đầu muốn nổ tung.

Khi ra biển, Đằng Thanh Sơn rất lấy làm kiên quyết, nói: "Được rồi, từ hôm nay trở đi ta là đại ca ngươi!"

Đằng Thanh Sơn vẫn luôn luôn nghĩ như vậy...

Mình chỉ có tình cảm anh em với Lý Quân. Chỉ quan tâm nàng như người nhà. Về phần những cảm tình lờ lờ với Lý Quân... Có đôi khi muốn ôm Lý Quân, có đôi khi hơi muốn hôn đôi môi nàng... Đằng Thanh Sơn vẫn cho rằng, đó là vì mình coi Lý Quân như thê tử kiếp trước Tiểu Miêu.

Phàm là có cảm giác này, Đằng Thanh Sơn đều nghĩ rằng, đó là vì Lý Quân và Tiểu Miêu có dung mạo giống nhau!

Nhưng..

Lúc này Đằng Thanh Sơn lại cảm thấy toàn thân như tê liệt, điếng hết ruột gan, trong đầu đầy hình ảnh về thiếu nữ lặng lẽ phục vụ mình. Mình muốn đi Thần Phủ Sơn, nàng đi theo Thần Phủ Sơn. Mình muốn ở Ngưu Đầu Sơn khổ tu, nàng là một thiếu nữ cao quý, cũng ở nơi hoang vu này chờ đợi.

Dệt áo cho mình... nhìn mình mặc bộ y phục do nàng dệt…

Nấu ăn cho mình... Cười nhìn mình ăn.

Những cảnh ấm áp chợt hiện lên trong óc.

Nhà, là nhà, có Lý Quân ở cùng, mình có cảm giác ở nhà!

"Tại sao, tại sao tim ta đau như vậy!"

"Ta có cảm tình đặc thù với nàng, không phải vì Tiểu Miêu sao?"

Thân thể Đằng Thanh Sơn khẽ run lên, ánh mắt không khỏi nhìn qua Nữ Vũ Thánh "Giang Nhạn" phía trước. Người kia cũng tương tự như thê tử mình.

"Giang Nhạn và Tiểu Miêu có dung mạo cũng giống như đúc. Tại sao, tại sao ta chưa bao giờ có cảm giác muốn ôm ấp Giang Nhạn? Tại sao, ta không phát sinh cảm tình đặc biệt gì với nàng?"

"Không!"

Thân thể Đằng Thanh Sơn run bần bật, mắt mở trừng trừng.

Lúc này, Đằng Thanh Sơn ý thức được...

"Ta... ta... ta yêu Tiểu Quân rồi à?"

Yêu, nói không rõ thì không rõ.

Lý Quân, nhìn như người có thủ đoạn tàn nhẫn, kì thực tâm tư nàng là của một thiếu nữ cực kỳ đơn thuần, thậm chí còn không bằng một tiểu cô nương. Phó Vũ Bình tư vấn cho nàng, nàng không hiểu phải làm sao bắt được trái tim của nam nhân. Nàng chỉ biết là lặng lẽ phục vụ, chờ đợi lặng lẽ. Đằng Thanh Sơn lại trong lúc vô tình đã yêu đối phương, song... hắn lần lượt tự ru ngủ mình, mình không yêu Tiểu Quân, mà là yêu Tiểu Miêu.

Ru ngủ bao nhiêu lần, làm Đằng Thanh Sơn vẫn luôn luôn cho rằng như thế!

Mình không yêu Tiểu Quân, chỉ yêu Tiểu Miêu!

Thậm chí còn nói với Lý Quân: "Từ hôm nay trở đi, ta là đại ca ngươi!" Làm Lý Quân chỉ có thể lặng lẽ đợi...

Nhưng lúc này, Đằng Thanh Sơn đã bừng tỉnh!