Ánh nắng mặt trời chiếu rọi khắp mặt đất. Bờ hồ Nguyệt Nha vẫn bao trùm bởi lớp băng cứng, tuyết phủ khắp nơi.
Hàn khí lạnh lẽo tràn ngập.
- Hát, cáp!
Dương Đông mặc áo da, khi thì nhảy lên, khi thì phi tới, cả người như biến thành một con dã thú. Lúc này hắn đang luyện Hình Ý thập nhị thức do chính Đằng Thanh Sơn truyền lại. Hình Ý thập nhị thức này là căn bản của Hình Ý nội gia quyền, tự nhiên phải khắc khổ tu luyện.
Sư huynh hắn Đằng Thú, từ bé sống và lớn lên trong đám dã thú, nên chỉ mấy ngày đã luyện xong Hình Ý thập nhị thức.
Cộp! Cộp! Cộp!
Tiếng chân thú vang lên. Dương Đông đang luyện tập vội dừng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy hơn mười con Hỏa Diễm Ngân Tuyến Đà đang dừng lại, trên mười tên kỵ sĩ nhảy xuống.
"Đám chiến đà này..."
Đồng tử Dương Đông không khỏi co lại, trong lòng thất kinh. Mỗi con đều rất đắt tiền.
- Vị tiểu ca này!
Tên thủ lĩnh cầm đầu đám kỵ sĩ lột mũ trụ ra, chắp tay cười nói:
- Xin hỏi Đằng tiên sinh ở đâu?
Nếu là bình thường, Đạm Đài Hoa Ngạn cao cao tại thượng há có thể khách khí với một thiếu niên bình thường như thế? Nhưng, nơi này là bờ hồ Nguyệt Nha Thần Phủ Sơn, không phải là nơi mà họ có thể vênh váo.
- Các ngươi muốn tìm sư phụ à? - Dương Đông kinh ngạc hỏi.
- Nguyên lai là môn đồ của Đằng tiên sinh.
Đạm Đài Hoa Ngạn cười nói:
- Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, chúng ta từ Đông Hoa Thành tới đây, chính vì muốn bái kiến Đằng tiên sinh, xin thông bẩm một tiếng.
Một nữ tử cạnh Đạm Đài Hoa Ngạn, vóc người cao cao, cũng lột mũ, vừa đủ lộ ra dung nhan mĩ lệ làm cho người ta mê muội. Mái tóc dài xõa ra, còn da thịt mềm mại tựa như có thể nổi trên mặt nước, đặc biệt là cặp mắt động lòng người, tựa như một hồ nước thu.
Thiếu niên này từ bé đã trải qua bao nhiêu khó khăn, trải qua đủ loại ấm lạnh thế gian, Dương Đông cũng tự nhận không vì sắc đẹp mà động tâm, nhưng lúc này cũng không khỏi nín thở.
"Thật xinh đẹp..."
Dương Đông cảm thấy đầu óc như nổ tung.
Đạm Đài Tình thấy thế, nụ cười nở rộ, nhẹ giọng nói:
- Tiểu ca, chúng ta tới gặp Đằng tiên sinh, mong tiểu ca thông bẩm.
Thanh âm ôn nhu tựa như đi thẳng vào lòng người, Dương Đông cảm giác toàn thân nhẹ nhàng. Ngay lúc này, từ trong phòng bỗng đi ra một thiếu nữ:
- Các ngươi tới gặp tiên sinh à?
- Tiểu Bình.
Dương Đông lập tức tỉnh táo lại, không khỏi thầm mắng mình lại bị nữ sắc mê hoặc.
Lúc trước Tiểu Bình chín tuổi, đi theo Đằng Thanh Sơn đã hơn một năm rồi, vì ăn no mặc ấm, cô gái lúc trước vì dinh dưỡng không tốt nên rất gầy yếu, bây giờ đã biến thành một thiếu nữ mới lớn, chỉ còn thấp hơn Lý Quân một cái đầu thôi. Con gái vốn dậy thì sớm hơn con trai, Tiểu Bình lúc này đang dậy thì cao lên.
- Các vị!
Tiểu Bình cười nhìn người của gia tộc Đạm Đài trước mặt:
- Đại nhân nhà ta đang bế quan tu luyện. Người có phân phó, trong lúc tu luyện không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy. Mấy vị xin mời trở về đi.
- Tiểu cô nương, xin thông bẩm một tiếng.
Đạm Đài Hoa Ngạn cười đưa qua một cái bao đỏ dán kín.
Tiểu Bình không hề nhận, mà cười khẽ nói:
- Mấy vị... Ta đã nói rõ rồi. Đại nhân tu luyện không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy cả, chúng ta cũng không thể đi gặp đại nhân. Nếu thật sự các ngươi muốn gặp đại nhân, có thể ở đây từ từ đợi. Trong lúc đại nhân tu luyện, thỉnh thoảng ngài cũng sẽ ra ngoài. Ngoài ra... chúng ta không có cách nào khác.
Nói xong, liền quay đầu đi về phía căn nhà đá.
- Nàng nói đúng đó. Muốn gặp, các ngươi cũng từ từ mà đợi đi.
Dương Đông nói xong, lại về phía phòng mình.
Đằng Thanh Sơn đích xác từng phân phó...
Nếu là người quen, tỷ như Đại trưởng lão Húc Nhật Thương Hành, có thể cắt ngang việc tu luyện của hắn. Về phần ngoại nhân... hết thảy không để ý tới.
Đối với Đằng Thanh Sơn bây giờ, việc chuyên tâm tiềm tu sớm ngày đạt tới hư cảnh mới là chuyện trọng yếu nhất.
Về phần những sự việc của Đoan Mộc Đại Lục, hắn chẳng muốn dính dáng gì.
Dù sao, sau này hắn vẫn phải về Cửu Châu.
- Tam thúc.
Đạm Đài Tình nhìn về phía Đạm Đài Hoa Ngạn bên cạnh.
Đạm Đài Hoa Ngạn lộ vẻ khó khăn:
- Phiền toái rồi, mấy đại gia tộc Đông Hoa Vực phỏng chừng đều sẽ phái người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Thần Phủ Sơn Nam Sơn Thành. Còn gia tộc Đạm Đài chúng ta, chiếm được ưu thế địa lý, có thể là người tới đầu tiên. Nhưng... gia tộc các phương nhất định sẽ dùng thượng đẳng độc giác chiến đà, một ngày đủ để chạy mấy ngàn dặm. Nhiều nhất là họ chậm hơn chúng ta một hai canh giờ thôi.
Cùng là Đông Hoa Vực, nên khoảng cách giữa những gia tộc cũng không quá xa.
- Đằng Thanh Sơn này lại đang bế quan.
Đạm Đài Tình cau mày, tựa như một đóa hoa nhỏ yếu đuối, làm người ta phải thương tiếc, đích xác có mị lực làm cho người phải run sợ.
Thế nhưng...
Đằng Thanh Sơn đang bế quan tiềm tu, căn bản không nhìn thấy nàng.
Bên trong nhà đá, Lý Quân đang mặc áo lông dày, ngồi trên trên ghế khoác da thú, đang điềm tĩnh tươi cười dệt y phục, đây là y phục nàng dệt cho Đằng Thanh Sơn.
- Tiểu Bình, những người đó vẫn còn ở bên ngoài à?
Lý Quân dừng tay, vươn mình, lộ ra thân thể với những đường cong uyển chuyển.
Tiểu Bình nhìn qua cửa sổ, gật gật đầu:
- Tiểu Quân tỷ tỷ, những người ấy vẫn còn ở lại. Ủa...
- Sao vậy?
Lý Quân kinh ngạc.
- Lôi Đao Vũ Thánh Phó tiên sinh tới rồi.
Tiểu Bình nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài, kinh ngạc nói.
- Phó Đao tiên sinh?
Lý Quân buông y phục đang dệt trong tay.
- Đi, chúng ta ra ngoài xem.
Bất luận làm sao, Phó Đao cũng là người quen cũ, là bằng hữu của Đằng Thanh Sơn.
...
Bờ hồ Nguyệt Nha, đám gia tộc Đạm Đài vừa đợi một lát, Phó Đao đã cưỡi chiến đà một mình một người xuất hiện.
- Ha ha, Đạm Đài Hoa Ngạn, ngươi tới rất nhanh nhỉ.
Phó Đao cười ha ha nói.
- Phó Đao tiên sinh tới cũng không chậm.
Đạm Đài Hoa Ngạn nhìn thoáng qua, nhưng chỉ là mặt cười mà tâm không cười.
Ngay lúc này, Lý Quân dẫn Tiểu Bình cùng đi ra. Mặc dù Đạm Đài Tình xinh đẹp động lòng người, nhưng, Lý Quân có khí chất đặc biệt, hơn nữa Tiểu Bình bây giờ đang lớn, đã triển lộ vài khí chất tao nhã. Hai cô đi cùng nhau, đồng dạng cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người.
- Phó tiên sinh.
Lý Quân cười nghênh đón.
- Lý cô nương.
Phó Đao cười chào lại.
Gia tộc Đạm Đài đứng bên cạnh, cả Đạm Đài Hoa Ngạn lẫn Đạm Đài Tình đều sắc mặt khẽ biến. Hai người biết... người mà Đằng Thanh Sơn quan tâm thân cận nhất chính là cô nương tên là Lý Quân.
- Ra mắt Lý cô nương.
Đạm Đài Hoa Ngạn và Đạm Đài Tình đồng thời mở lời. Là một phụ nữ mỹ mạo, Đạm Đài Tình tự nhiên phải so sánh đối phương với mình. Trong lòng Đạm Đài Tình càng thêm tự tin. Nàng hiển nhiên phán định nữ nhân thân cận với Đằng Thanh Sơn trước mắt rõ ràng là kém mình.
- Phó tiên sinh cũng tới gặp Đằng đại ca à?
Lý Quân cười hỏi.
- Ừ, có chuyện quan trọng.
Phó Đao trịnh trọng gật đầu.
- Rất trọng yếu.
- À?
Thấy Phó Đao trịnh trọng như thế, Lý Quân liền gật đầu:
- Vậy Phó tiên sinh xin chờ một chút, ta đi mời Đằng đại ca.
Nói rồi Lý Quân liền đi về phía rừng cây phía nam. Cảnh này làm người của gia tộc Đạm Đài đều hiểu... Đằng Thanh Sơn tuyệt không phải ở trong nhà đá, mà là ở một nơi khác bế quan tu luyện.
Chỉ một lát sau.
Một nam tử mặc áo xanh, tóc xõa tung, hơi râu ria cùng Lý Quân sóng vai đi tới. Thanh niên nam tử này vừa xuất hiện, lập tức đã hấp dẫn sự chú ý của Đạm Đài gia tộc và Phó Đao. Không ít người của Đạm Đài gia tộc như nín thở, đôi mắt Đạm Đài Tình sáng ngời lên.
Vũ Thánh Tối cường trong truyền thuyết…
Một cường giả cực kỳ thần bí…
Tên hắn là Đằng Thanh Sơn!
- Ha ha, Phó Đao, lâu rồi không gặp.
Từ thật xa vang đến tiếng cười sang sảng của Đằng Thanh Sơn.
- Thật lâu rồi không thấy tiên sinh, nhưng cái xấu hổ là ta lần này tới đây để mời tiên sinh hỗ trợ.
Phó Đao có vẻ rất khiêm tốn hành lễ.
Nhìn thấy cảnh này, Đạm Đài Hoa Ngạn thầm than. Lời đồn đãi quả nhiên không phải không có căn cứ, chỉ cần thấy tiên thiên kim đan Vũ Thánh Phó Đao cung kính hành lễ như thế, là có thể đoán ra thực lực Đằng Thanh Sơn này kinh người như thế nào.
- Mấy vị này là...?
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn lướt qua Đạm Đài Tình, cười nói:
- Đây là Đạm Đài Tình cô nương mà, lần trước, ta đã gặp ở buổi đấu giá ngốc thạch.
- Lần trước ta còn muốn được nói chuyện với tiên sinh vài câu, nhưng tiên sinh bận đi lấy hoàng kim mua bộ ngốc thạch, làm ta không có cơ hội cùng tiên sinh tâm sự.
Đạm Đài Tình mỉm cười, tựa hồ cả cảnh sắc chung quanh cũng sáng lên vì nàng.
- Lần này, cuối cùng cũng thể cùng được nói với tiên sinh vài câu rồi. Có thể được nói chuyện với Vũ Thánh Tối cường trong truyền thuyết, ta cũng cảm thấy rất tự hào.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
Không thể phủ nhận, được nói chuyện với thiếu nữ tuyệt đẹp quả thật rất vui vẻ thoải mái, hơn nữa thiếu nữ tuyệt đẹp này còn rất biết điều.
- Phó Đao, ngươi và gia tộc Đạm Đài tới đây là vì cùng một việc à? - Đằng Thanh Sơn hơi đoán ra, liền hỏi.
- Tiên sinh lợi hại thật.
Phó Đao gật đầu.
- Không biết tiên sinh có nghe chưa. Nghe nói, bây giờ ở Đông Hoa Vực bên kia phát hiện một mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết.
- Mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết?
Đằng Thanh Sơn hơi nghi hoặc, hắn chưa bao giờ nghe nói về loại vật chất này. Ít nhất, ở Cửu Châu Đại Địa không hề có "mỏ quặng Hỏa Lưu Thiết".
- Ừm, chúng ta vào nhà rồi bàn lại.
Đằng Thanh Sơn thật chẳng vội vã chút nào, cũng nhìn thoáng qua gia tộc Đạm Đài.
- Các ngươi cũng vào đi.
Đạm Đài Hoa Ngạn và Phó Đao nhìn nhau, hai người đều cười, cùng theo Đằng Thanh Sơn tiến vào phòng.
Một căn phòng chuyên chiêu đãi khách nhân rất trống trải, vách tường có điêu khắc rất nhiều thứ, vài cây cột đá cũng có cả những phù điêu thần long uốn lượn. Một cái bàn rộng đặt chính giữa phòng. Đằng Thanh Sơn, Phó Đao, Đạm Đài Hoa Ngạn, Đạm Đài Tình chia nhau ngồi xuống.
- Phó Đao, cái thứ Hỏa Lưu Thiết ngươi vừa nói là cái gì? Ta thật sự chẳng biết nó là gì cả.
Đằng Thanh Sơn mở lời.
Đạm Đài Tình nghe thế không khỏi liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, thầm nhủ:
- Không hổ là cường giả cường đại nhất, còn thanh niên như vậy đã thành Vũ Thánh tiên thiên rồi, cũng có hy vọng nhất trở thành Chiến Thần, quả nhiên vô cùng khắc khổ. Phỏng chừng bình thường hắn chỉ chuyên tâm nghiên cứu tu luyện, cũng không thèm để ý tới những việc vặt.
Đằng Thanh Sơn vô tri nhưng lại được Đạm Đài Tình thầm khen.
Đời người là như vậy.
Một tiểu nhân vật, cho dù nói chân lý, cũng sẽ bị người ta cười nhạo.
Nhưng nếu là một đại nhân vật, cho dù nói những lời ngu ngơ, những người khác cũng sẽ cho đó là chân ngôn.
- Hỏa Lưu Thiết là vật liệu phi thường trân quý dùng để luyện chế chiến giáp, binh khí.
Phó Đao giải thích:
- Nói về độ cứng, nó cứng hơn huyền thiết nhiều. Chỉ cần một chiến giáp bằng Hỏa Lưu Thiết mỏng manh, cho dù tiên thiên hư đan Vũ Thánh cũng khó có thể đâm thủng được. Hơn nữa, nó rất nhẹ, so với huyền thiết thì nhẹ hơn nhiều. Một bộ áo giáp Hỏa Lưu Thiết, chỉ nặng ba bốn mươi cân.
Đằng Thanh Sơn vừa nghe thế, không khỏi chấn động.
"Áo giáp nặng ba bốn mươi cân? Đến cả cường giả tiên thiên hư đan cũng không phá được?"
Lòng Đằng Thanh Sơn dậy sóng.
"Nếu Quy Nguyên Tông ta dùng Bắc Hải Chi Linh bồi dưỡng được trên vạn vũ giả hậu thiên đỉnh phong, rồi cho trên vạn vũ giả hậu thiên đỉnh phong này mặc cái thứ áo giáp nhẹ nhàng mà cứng tới độ tiên thiên hư đan cũng không thể phá vỡ, vậy ai có thể ngăn cản được đội quân một vạn người này?"
"Đạp bằng Thanh Hồ Đảo cũng không phải là việc khó."
Đằng Thanh Sơn lập tức thấy ngay ý nghĩa quan trọng của chiến giáp Hỏa Lưu Thiết trong việc tranh bá.