Cửu Đỉnh Ký

Chương 389: Đệ nhị môn đồ

Trên Đoan Mộc đại lục tổng cộng có hai đại chiến thần, một người thuộc Húc Nhật Thương Hành, một người thuộc Thiên Phong gia tộc. Đằng Thanh Sơn trong lòng hoàn toàn minh bạch lão Uông vì sao không mời mình xuất thủ, thậm chí còn chưa bao giờ đề cập tới việc này. Rất hiển nhiên… Lão Uông cũng không muốn Đằng Thanh Sơn phải đối đầu cùng Thiên Phong gia tộc.

Mặc dù Hách Liên Hạo Thông chỉ là đệ tử địa vị khá thấp của Thiên Phong gia tộc, nhưng bất kể thế nào cũng là người của Thiên Phong gia tộc! Còn, Đằng Thanh Sơn, đường đường là Võ thánh tối cường (mạnh nhất). Nếu như Đằng Thanh Sơn đi xử người của Thiên Phong gia tộc, khác nào tát thẳng vào mặt của Thiên Phong gia tộc! Đến lúc đó, vị chiến thần của Thiên Phong gia tộc khẳng định phải vì cân nhắc cho mặt mũi của gia tộc mà xuất thủ đối phó Đằng Thanh Sơn!

"Lão Uông hắn cả đời này... àaa..." Đằng Thanh Sơn thở dài trong lòng.

Từ nhỏ là một tên khất cái, sau đó được dưỡng phụ mẫu (cha mẹ nuôi) nuôi lớn, cùng những kẻ khác lăn lộn kiếm miếng ăn, nhờ vận khí tốt mà có được nội kình bí tịch, khổ cực tu luyện mười mấy năm, trở thành hộ vệ của đại thương gia, lại cưới được vợ đẹp, có con trai.

Thế nhưng… thảm kịch đổ xuống, dưỡng phụ mẫu có ơn dưỡng dục hắn lại cũng vì vậy mà chết.

"Lão Uông này, không hận Hách Liên Hạo Thông, không hận mụ vợ Vũ Sương mới là lạ." Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.

- Đằng đại ca..."

Lý Quân ở cạnh lên tiếng.

- Muội xem đi.

Đằng Thanh Sơn đưa tập sách cho nàng.

Đằng Thanh Sơn nghi hoặc, quay về Lục trưởng lão:

- Lục trưởng lão, dựa theo những gì viết ở đây, lão Uông trước kia trốn đi đã bị chọc mù một con mắt. Sao mà khi ta gặp lão, chân lão còn bị tàn tật nữa?

- Chúng ta chưa tra ra sao chân lão lại tàn tật.

Lục trưởng lão lắc đầu đáp:

- Có thể lão đã bị thụ thương thành què chân ở đâu đó, cũng có thể... là giả vờ tàn tật.

"Vờ tàn tật?" Đằng Thanh Sơn gật đầu suy nghĩ.

- Đằng đại ca, lão Uông này, lão...

Lý Quân ngẩng đầu nhìn Đằng Thanh Sơn, con mắt đã hơi đỏ lên, mơ hồ như đã rướm lệ: - Chắc chắn lão đã đi Thiên Phong Thành báo thù rồi, có điều hiện ông ấy vẫn chưa đạt tới tiên thiên cảnh giới, đi tìm người Thiên Phong gia tộc báo thù, sẽ vô cùng nguy hiểm...

Nàng còn chưa nói xong, Lục trưởng lão cực kỳ hoảng sợ, vội ngăn:

- Đằng tiên sinh, các ngươi ngàn vạn lần chớ đi gây hấn với Thiên Phong gia tộc.

Đằng Thanh Sơn nhìn hắn.

- Dương Vong này đi báo thù, chỉ là một võ giả bình thường mà thôi, chuyện nhỏ! Cái con quái vật lớn Thiên Phong gia tộc cũng sẽ chẳng buồn để ý. Thế nhưng nếu có tiên thiên Võ thánh, đi trêu chọc Thiên Phong gia tộc, Thiên Phong gia tộc chắc chắn sẽ phái tiên thiên Võ thánh lợi hại hơn giải quyết đối thủ.

- Nếu như là nhân vật cỡ Đằng tiên sinh người xuất thủ, thế là phiền phức rồi!

Hiện tại phóng mắt khắp thiên hạ, có thể chắc chắn thắng được Đằng tiên sinh, cũng chỉ có hai vị chiến thần.

- Đằng tiên sinh người xuất thủ, Thiên Phong gia tộc chẳng còn biện pháp nào khác, chắc chắn Thiên Phong chiến thần sẽ xuất mã! Đến lúc đó cho dù là Vân Mộng chiến thần của Húc Nhật Thương Hành chúng ta cũng không có cách nào nhúng tay.

Lục trưởng lão miễn cưỡng giải thích.

- Húc Nhật Thương Hành chúng ta và Thiên Phong gia tộc có hiệp nghị giữa hai bên. Nếu như Thiên Phong chiến thần vô duyên vô cớ tới giết tiên sinh, Vân Mộng chiến thần có thể hỗ trợ, nhưng người đi trêu chọc người ta... chúng ta chịu không thể nhúng tay rồi.

Đằng Thanh Sơn gật đầu.

Thực lực khác biệt, tầm quan trọng gây nên cũng khác biệt.

Dương Vong, một tiểu nhân vật chẳng chút tiếng tăm trong thiên hạ đi giết Hách Liên Hạo Thông, với tầng lớp trên cao của gia tộc Thiên Phong đáng sợ căn bản sẽ chẳng cần để ý. Cho dù truy sát, phỏng chừng cũng chỉ tùy tiện phái một ít người mà thôi.

Nhưng Đằng Thanh Sơn lại khác.

Không nói chuyện Đằng Thanh Sơn đi giết người, chỉ cần Đằng Thanh Sơn đến Thiên Phong Thành, có lẽ sẽ khiến tất cả các nhân vật cấp cao của Thiên Phong gia tộc chú ý tới. Nhất cử nhất động của Đằng Thanh Sơn, đủ để dẫn tới sự quan tâm của tất cả các đại gia tộc trong thiên hạ. Nếu hắn đi giết người của Thiên Phong gia tộc, Thiên Phong gia tộc lại không phản kích, sẽ rất là mất mặt.

- Ta rõ rồi.

Đằng Thanh Sơn gật đầu, trong lòng bất đắc dĩ.

Bản thân dù sao ngay cả Hư Cảnh cũng chưa đạt tới, đi giúp lão Uông chính là làm hại lão.

- Húc Nhật Thương Hành của ngươi có thể giúp lão Uông không?


Đằng Thanh Sơn hỏi.

- Chỉ có thể âm thầm giúp.

Lục trưởng lão trịnh trọng đáp:

- Thế nhưng trước tiên, chúng ta phải tìm được lão đã. Nhưng hiện tại, không biết lão ở đâu.

- Kể cả là Húc Nhật Thương Hành chúng ta, ở nơi có tới trăm vạn nhân khẩu như Thiên Phong thành, muốn tìm được một người cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa ta đoán Dương Vong này muốn giết Hách Liên Hạo Thông, chắc chắn sẽ ngụy trang tầng tầng lớp lớp. Điều đó khiến việc tìm được lão càng khó khăn gấp bội.

Lục trưởng lão cũng không nắm chắc.

Đằng Thanh Sơn hiểu ra gật đầu.

- Lục trưởng lão, tận lực đi, tìm được lão hãy âm thầm hỗ trợ.

Đằng Thanh Sơn cất tiếng.

- Cứ vậy đi, hy vọng có thể tìm được lão trước khi lão động thủ.

Lục trưởng lão gật đầu.

Đằng Thanh Sơn âm thầm thở dài.

"Lão Uông, chỉ có thể trông vào chính ngươi thôi."

Đằng Thanh Sơn yên lặng chúc phúc, hắn rất hiểu Lão Uông. Có lúc, tử vong căn bản không có gì đáng sợ, chỉ cần không hối hận là được.

Tiễn Lục trưởng lão đi rồi, tâm tình mấy người bọn Đằng Thanh Sơn đều không tốt lắm.

Thiếu niên "Dương Đông" đọc cuốn sổ này rồi cũng ngồi trên bờ Nguyệt Nha Hồ đầy tuyết phủ, yên lặng không nói. Còn Lý Quân nghe Lục trưởng lão nói vậy, cũng minh bạch Đằng Thanh Sơn thực sự không có biện pháp nào hỗ trợ.

- Dương Đông!

Đằng Thanh Sơn mặc áo bông trắng, đứng trên mặt tuyết.

Dương Đông đang ngồi quay đầu nhìn lại.

- Qua đây!

Đằng Thanh Sơn bảo.

- Vâng.

Dương Đông lập tức đứng dậy, lại gần.

Đằng Thanh Sơn nhìn Dương Đông:

- Ngươi chưa luyện qua nội kình?

- Mới luyện được một năm.

Dương Đông trả lời, đồng thời trong lòng lại có chút nghi hoặc, sợ hãi.

Vị chủ nhân này của phụ thân hắn, đám trưởng lão của Húc Nhật Thương Hành đều phải cung kính giữ lễ, còn là tối cường Vũ Thánh trên toàn bộ Đoan Mộc đại lục. Nhân vật như vậy lại hỏi hắn chưa luyện qua nội kình để làm gì?

"Thu làm môn đồ?"

Dương Đông không khỏi tim đập thêm nhanh. Hắn biết rõ, nếu như có thể trở thành môn đồ của vị tối cường Vũ Thành này, sẽ chẳng khác gì cá vượt long môn! Từ nay về sau số phận sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đằng Thanh Sơn hờ hững nói:

- Dùng kiếm pháp của chính ngươi công kích ta.

- Vâng.

Dương Đông gật đầu.

Dương Đông tay trái nắm cây gậy trúc chống đất:

- Đằng tiên sinh, kiếm pháp của vãn bối kỳ thực cũng chính là dần dần từ nhỏ --


Nói được phân nửa, tay phải hắn vuốt trên đầu gậy trúc cực nhanh, rút ra cây thứ kiếm (kiếm đâm) quỷ dị đó, cùng với động tác rút kiếm cực nhanh, chính là nhát chém ngang theo đường vòng cung uốn lượn kỳ lạ.

"Thì ra là thế."

Đằng Thanh Sơn thân thể quỷ đị một hóa thành hai, thứ kiếm xẹt qua một bóng người trước mặt, bóng người chậm rãi tiêu tán.

"Lần trước không chú ý lắm, không nghĩ thanh thứ kiếm này thân kiếm thì tròn nhẵn, nhưng đầu nhọn lại dẹt và sắc bén, có chút tương tự như đầu thương. Đầu nhọn hoàn toàn có thể cắt đứt cổ họng người ta."

Một nhát chém ngang không thành, Dương Đông rất tự nhiên tiến lên một bước, đồng thời xoay người đâm thẳng.

"Xeo--"

Đằng Thanh Sơn cũng mơ hồ nghe thấy âm thanh không khí bị đâm vỡ, nhìn nhãn thần sắc bén của thiếu niên Dương Đông này, Đằng Thanh Sơn lộ vẻ tươi cười.

Nhát đâm không thành, Dương Đông cước bộ khẽ động, thứ kiếm dọc theo đường vòng cung của một chiêu trước đó, không ngờ đột ngột đảo ngược đường vòng cung, lại lần nữa đâm hướng Đằng Thanh Sơn.

"Vù." Đằng Thanh Sơn không ngờ đồng thời biến ra ba bóng người.

Không ngờ Dương Đông thu kiếm đứng lại.

- Hết rồi à?

Đằng Thanh Sơn cười hỏi:

- Còn chiêu nào nữa thì tiếp tục đi.

- Không còn nữa, ta chỉ có ba chiêu này. Nếu tiếp tục nữa, lại là đâm kiếm như cũ.

Dương Đông lắc đầu đáp.

Đằng Thanh Sơn nhìn Dương Đông đầy hứng thú:

- Nói một chút xem, ba chiêu vừa rồi, ngươi làm sao có được?

- Không ai dạy vãn bối. Khi còn bé sức yếu, vãn bối không vung nổi trường thương, cho nên mới dùng một cây gậy gỗ, đem gọt đầu gậy gỗ ngắn thành mũi thương. Vãn bối dùng đầu gậy gỗ đâm các côn trùng nhỏ trên mặt đất. Cha lúc đó đi vắng, gởi nuôi vãn bối trong một thôn trang. Những đứa trẻ thường khi dễ vãn bối.

- Suốt ngày đánh lộn, vãn bối đã hiểu... đánh nhau, thứ nhất phải bất ngờ, không để người chuẩn bị. Thứ hai, chiêu thức phải nhanh, nhanh đến mức kẻ khác không kịp phản ứng. Thứ ba, chiêu thức phải đặc biệt khiến người ta không nghĩ tới nổi. Như vậy là có thể thắng.

- Cho nên, từ năm sáu tuổi vãn bối đã khổ luyện bạt kiếm (rút kiếm)! Bạt kiếm phải nhanh, phải bất ngờ!

- Vãn bối rút kiếm vung chém, cũng không phải theo đường cong bình thường mà là đường cong uốn lượn.

Dương Đông biết Đằng Thanh Sơn đang khảo hạch hắn, cho nên tiếp tục nói:

- Cao thủ chân chính có thể trong nháy mắt cải biến phương hướng công kích. Thế nhưng vãn bối làm không được, cho nên phải khổ luyện, biến động tác vung chém theo đường cong uốn lượn thành thói quen tự nhiên. Đến thời điểm tự nhiên xuất thủ nhanh. Địch nhân cho là vãn bối vung chém nơi cổ hắn, nhưng đột nhiên, nhờ vào đường cong uốn lượn, kiếm thế trầm xuống lại bổ vào ngực hắn.

- Còn đâm kiếm, phải vừa nhanh, giản đơn, làm người ta nghĩ không ra.

Dương Đông nói tiếp,

- Sau này, vãn bối lại nghĩ đến việc đem kiếm giấu đi, làm cho người ta không lường trước được.

Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.

Kỳ thực Dương Đông này, Đằng Thanh Sơn cũng đã nhận biết không ít... Tỷ như, khi lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên tên gọi Dương Đông này, Đằng Thanh Sơn cũng cho rằng đây là một thiếu niên hồn nhiên chất phác. Nhưng là vũ giả tu luyện nội gia quyền, lục thức linh mẫn, nên khi Dương Đông tới gần, hắn liền phát hiện một chút mùi máu tanh trên cây gậy trúc của Dương Đông.

Để ý kỹ, hắn lại phát hiện đầu gậy trúc mơ hồ như có một cái khe. Thủ pháp giấu ám khí kiểu này, trong huấn luyện sát thủ ở kiếp trước thuộc loại non kém nhất.

Có điều ba chiêu kiếm pháp của Dương Đông… Rút kiếm, đâm kiếm, rồi lại đâm kiếm.

Chỉ vẻn vẹn ba chiêu, nếu như là cao thủ nội kình bình thường, thật đúng là có thể trúng đòn rồi.

"Ngụy trang, đột nhiên công kích... tất cả đều nhập vào đến tận xương tủy."

Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ, "Sáu tuổi bắt đầu đã hiểu được những thứ này, còn có thể luyện ra kiếm pháp như vậy. So với người thành niên bình thường đã biết ngụy trang, lại thêm trầm ổn. Mới bắt đầu sáu tuổi đã khổ luyện kiếm pháp này, nghị lực cũng cực cao. Tự nghĩ ra ba chiêu đơn giản này, nhưng là ba chiêu hiệu quả cực tốt. Ngộ tính cũng là cực cao. Bất kể tâm tính, nghị lực, ngộ tính đều là tuyệt vời." Đằng Thanh Sơn âm thầm gật đầu.

Kỳ thực sau khi biết chuyện của lão Uông, bản thân lại căn bản không thể đi giúp lão, khiến Đằng Thanh Sơn trong lòng nảy sinh áy náy, cho nên hắn muốn bù đắp cho Dương Đông một chút.

Nếu như Dương Đông thiên phú bình thường, hắn tùy tiện truyền mấy chiêu, để nó đủ dùng phòng thân là được rồi.

Nếu như thiên phú cao… liền dạy dỗ cho tốt.

Mà lần này kiểm tra, biểu hiện của Dương Đông hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Đằng Thanh Sơn.

"Bất kể tư chất thế nào, nếu tâm tính, nghị lực, ngộ tính đều là tốt thượng đẳng, có ba thứ này, hoàn toàn có thể trở thành một cường giả." Đằng Thanh Sơn thầm gật đầu.

Tư chất? Tư chất kém có thể dùng thiên địa linh bảo vật cải biến. Như Lý Quân, trước đây ngay cả nội kình cũng không thể tu luyện, nhưng khi kinh mạch được thiên địa linh bảo vật cải biến gần như thông toàn bộ.

Tư chất có thể sửa, nhưng nghị lực... muốn sửa, lại rất khó.

- Dương Đông, có nguyện bái nhập làm môn hạ ta không?

Đằng Thanh Sơn hỏi.

Dương Đông lộ vẻ vui mừng, vội vã quỳ xụp xuống, cung kính đáp:

- Dương Đông nguyện vào làm môn hạ sư phụ.

Đằng Thanh Sơn lộ ra vẻ tươi cười, nhìn Dương Đông quỳ gối trên mặt tuyết:

- Từ hôm nay trở đi, Dương Đông, ngươi chính đệ tử thứ hai của Đằng Thanh Sơn ta.

Trên bờ Nguyệt Nha Hồ Thần Phủ Sơn, Dương Đông chính thức bái sư, thành đệ tử thứ hai của Đặng Thanh Sơn.