Đứng trước mặt ông chủ Đằng Thanh Sơn, lão Uông hơi chần chờ một chút rồi mới nói:
- Ông chủ, việc này tiểu nhân không muốn nói, xin lỗi.
Đằng Thanh Sơn thấy vẻ mặt lão Uông liền đoán ra việc này là một bí mật rất trọng yếu trong lòng lão.
- Đã không muốn nói thì thôi, không cần phải nói.
Đằng Thanh Sơn cười khẽ:
- Nhưng lão Uông, ông theo ta cũng đã hơn nửa năm. Ta cũng nhìn thấy trong lòng ông có chuyện, hơn nữa nó đang hành hạ ông khiến mỗi ngày ông đều rất bất an! Ta muốn nói với ông... Cho dù là ông gặp phải điều gì phiền toái, khó khăn thì cũng phải nhìn thẳng vào nó, đối mặt với nó! Trốn tránh không giải quyết được vấn đề.
Vẻ mặt lão Uông càng thêm phức tạp, sắc mặt không ngừng biến hóa.
- Ông chủ!
Lão Uông nhìn Đằng Thanh Sơn:
- Tiểu nhân bây giờ có hai con đường, tiểu nhân thật sự không biết phải đi như thế nào!
- Gặp tình huống này thì không cần hỏi ta.
Đằng Thanh Sơn nhìn lão Uông.
- Lão Uông, ông nhớ kỹ, bất luận ngươi chọn con đường nào, ông muốn làm gì... Tóm lại có một điều phải nhớ, sau này ngàn vạn lần không được hối hận vì lựa chọn của mình!
- Đưa ra lựa chọn không để mình phải hối hận trong tương lai là được rồi.
Đằng Thanh Sơn vỗ nhẹ trên vai lão Uông, rồi đi chỗ khác.
- Không hối hận ư?
Lão Uông đứng sững, trong đầu vẫn quanh quẩn lời nói mới rồi của Đằng Thanh Sơn.
- Đúng, không hối hận!
Lão Uông mắt sáng rực lên, vấn đề khó khăn quấy nhiễu lão bao lâu tựa hồ đã được phá giải.
- Chết thì sao, tuy chẳng cũng không hối hận!
- Ừm!
Lão Uông thấy mối lo quấy nhiễu trong lòng đã tan đi, mặt lão trở nên kiên định và lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
- Bất luận sống hay chết, ta cũng không hối hận...
...
Sáng sớm hôm sau, giữa hang núi trống trải
Sáu khối khắc đá đang được xếp hàng ngang, Đằng Thanh Sơn đang từ từ nhắm hai mắt diễn luyện quyền pháp từng chiêu từng thức. Chỉ thấy toàn thân Đằng Thanh Sơn bao phủ hào quang màu vàng, chiến khải hình thành bao giờ cương kình màu kim sắc bao phủ toàn thân.
- Đằng đại ca, Đằng đại ca!
Thanh âm thanh thúy vang vọng khắp hang núi.
- Hả?
Đằng Thanh Sơn dừng quyền pháp, cương kình màu vàng ngoài thân ẩn vào trong cơ thể. Hắn nghi hoặc nhìn Lý Quân, hắn sớm nhắc nhở Lý Quân là trong quá trình tu luyện đừng tới quấy rầy mình. Hắn cũng biết... Lý Quân rất biết chừng mực. Bây giờ cắt ngang quá trình tu luyện của mình thì khẳng định có việc trọng yếu.
- Đằng đại ca, tới đây.
Lý Quân đứng ở cầu thang thông đạo kêu lên, bên cạnh nàng còn có Tiểu Bình có vẻ hớt hải.
Đằng Thanh Sơn nghi hoặc đi tới:
- Tiểu Quân, chuyện gì?
- Lão Uông đi rồi!
Lý Quân vội vã nói.
- Đại thúc, Uông bá đã ly khai chỗ này rồi.
Tiểu Bình cũng vội vàng nói.
Đằng Thanh Sơn nhướng mày:
- Đã đi rồi? Không chào hỏi các người à?
Đối với việc đột nhiên lão Uông ly khai, mặc dù hơi đột ngột nhưng Đằng Thanh Sơn cũng không cảm thấy lạ. Hơn nửa năm nay, với sự quan sát của Đằng Thanh Sơn sớm đã phát hiện lão Uông này có tâm sự rất nặng nề.
Hôm qua hắn nói vài câu với lão Uông...
- Xem ra những gì ngày hôm qua ta nói đã làm lão làm quyết định rồi.
Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.
- Lão Uông không chào hỏi chúng ta. Khi muội vừa ra ngoài chuẩn bị điểm tâm đã phát hiện ra lão Uông không có tại đó, nhưng trong phòng ở bờ Nguyệt Nha hồ, muội phát hiện một bức thư, lão lưu thư này lại cho Đằng đại ca.
Nói rồi Lý Quân liền đưa tới một tờ giấy gấp kỹ.
- Thư à?
Đằng Thanh Sơn tiếp nhận, mở tờ giấy ra.
Ông chủ.
Xin thứ cho tiểu nhân không một lời từ biệt đã ra đi. Dù sao một khi mấy người hỏi tiểu nhân tại sao ta phải đi, tiểu nhân thật sự không biết phải trả lời ra sao. Do đó tiểu nhân lựa chọn lặng lẽ bỏ đi! Ngày hôm qua được nói chuyện với ông chủ, chỉ cần sau này đừng hối hận vì lựa chọn của mình là được rồi. Do đó, tiểu nhân đưa ra lựa chọn... bây giờ trong lòng tiểu nhân rất thoải mái.
Ông chủ, xin thứ cho tiểu nhân lâu nay luôn luôn lừa gạt mấy người. Kỳ thật tên của tiểu nhân không phải là Uông Dương, mà là Dương Vong! Ha ha… Tên chỉ là một cách xưng hô, bất luận là Uông Dương hay Dương Vong, tiểu nhân vẫn là lão Uông ở chợ Đông Doanh là mã phu lão Uông của ông chủ.
Nếu giải quyết xong chuyện của tiểu nhân, chỉ cần ông chủ không chê, lão Uông nguyện ý cả đời dắt ngựa đánh xe cho ông chủ, làm mã phu cho ông chủ.
Lão Uông lưu bút.
Nhìn bức thư, Đằng Thanh Sơn mỉm cười.
- Đại thúc, nguyên lai Uông bá tên là Dương Vong, chứ không phải Uông Dương. Lão cố ý gạt chúng ta, quả là không có suy nghĩ.
Tiểu Bình hừ hừ nói, nhưng mắt nó lại hơi đỏ lên.
Từ khi đi theo Đằng Thanh Sơn, thời gian Tiểu Bình và lão Uông ở chung rất dài, lão Uông cũng rất quan tâm tới tiểu nha đầu này. Lão Uông ly khai làm trong lòng Tiểu Bình cũng rất chua xót.
- Lão Uông là một cao thủ nội kình nhưng lại cam tâm làm mã phu. Rõ ràng là cao thủ dùng kiếm nhưng lại đeo một thanh chiến đao. Hiển nhiên có bí mật... không dùng tên thật cũng không có gì lạ.
Lý Quân cất giọng cảm thán:
- Nhưng lão Uông trước khi đi đã nói cho chúng ta biết tên thực của lão, chứng tỏ lão Uông thật sự tin chúng ta.
- Thôi, được rồi. Chà...
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:
- Lão Uông có tâm sự nhưng nhưng vẫn không nói cho chúng ta biết, hiển nhiên không muốn chúng ta biết! Bây giờ lão Uông đã được mở tâm kết, đối diện với mình, đã ra quyết định. Chúng ta cũng nên cảm thấy cao hứng cho lão... Ừm! Tiểu Quân, điểm tâm làm xong chưa?
- Sắp rồi.
Lý Quân có chút kinh ngạc.
- Đi, ăn điểm tâm đi.
Đằng Thanh Sơn cười nói:
- Đợi chút nữa lại tu luyện.
Đằng Thanh Sơn cũng biết việc lão Uông bỏ đi, chỉ sợ Lý Quân, Tiểu Bình và Đằng Thú cảm thấy bần thần khó chịu. Dù sao ở chung với nhau lâu như vậy họ đã sớm trở thành bằng hữu rồi.
...
Lão Uông bỏ đi chỉ là vết gợn trong lòng mọi người. Mấy người vẫn sống an bình trên bờ Nguyệt Nha hồ.
Đằng Thanh Sơn chuyên tâm đắm chìm vào tu luyện, tìm hiểu kia sáu bức điêu khắc.
Giữa quá trình tu luyện, Đằng Thanh Sơn nhân dịp Lý Quân đi Nam Sơn Thành mua đồ ăn đã thông báo cho người của Húc Nhật Thương Hành tới, đưa bản khắc đá thứ chín vốn của Giang gia đi! Dù sao bản khắc đá thứ chín đó không còn hữu dụng với Đằng Thanh Sơn nữa.
...
Trong bóng đêm tại hang núi trống trải.
Đắm chìm trong tu luyện, căn bản không cảm giác đến thời gian trôi qua. Nếu không phải Lý Quân thường xuyên nói cho Đằng Thanh Sơn về thời gian, sợ Đằng Thanh Sơn cũng không biết rốt cuộc đã qua bao lâu rồi.
Sáu bản khắc đá này, bức thứ nhất là thức thứ sáu chỉ mất hai tháng Đằng Thanh Sơn hoàn toàn hiểu được rồi!
Bản khắc đá thứ hai là thức thứ mười hai, Đằng Thanh Sơn mất ba tháng mới lĩnh ngộ được một bộ phận, rồi rốt cuộc không thể lĩnh ngộ nhiều hơn nữa.
Do đó Đằng Thanh Sơn chuyển sang nghiên cứu thức thứ mười bảy, thức thứ mười tám... bốn thức liên tục.
- Khai Sơn Tam Thập Lục Thức lấy hành Thổ chi đạo nhập môn, theo quá trình tu luyện dần dần dung nhập hành Kim chi đạo. Càng về sau, đợi đến thức thứ mười bảy tới thức thứ hai mươi thì đã dung nhập Hành Hỏa Chi Đạo trong đó. Ba đạo dung hợp vào một thức, muốn lấy hành Thổ chi đạo, hành Kim chi đạo, Hành Hỏa Chi Đạo từ trong đó ra thì quả là rất khó!
Bốn thức liên tục, tuy nói tổng hợp ba đạo nhưng tuyệt không phải là dung hợp tất cả ý cảnh của hành Thổ chi đạo, mà chỉ ẩn chứa một bộ phận thôi.
Tỷ như thức thứ mười bảy, Hành Hỏa Chi Đạo làm chủ, hành Thổ chi đạo và hành Kim chi đạo chỉ có một bộ phận trong đó thôi.
Đằng Thanh Sơn bây giờ muốn làm là…
Từ một chiêu một thức lấy được nội dung hành Thổ chi đạo, Hành Hỏa Chi Đạo, hành Kim chi đạo hỗn hợp trong đó ra ngoài. Lấy ra càng nhiều, Đằng Thanh Sơn càng lĩnh ngộ nhiều, rồi sau đó lại dung nhập vào quyền pháp của mình.
- Đáng tiếc, nếu ta có bản khắc đá Khai Sơn Tam Thập Lục Thức về mười hai thức đầu tiên thì hay quá.
Đằng Thanh Sơn cảm thán.
Công pháp mặc dù có ba mươi sáu thức, nhưng cơ sở đầu là mười hai thức đầu!
Mười hai thức đầu, căn cứ vào tìm hiểu của Đằng Thanh Sơn về nội dung thức thứ mười hai, mười hai thức đầu đều là hành Thổ chi đạo và hành Kim chi đạo. Chỉ có hai loại, dung hợp còn ít lấy ra cũng dễ hơn nhiều. Càng đi sâu vào càng khó!
- Đáng tiếc bản khắc đá lưu lạc trong thiên hạ, không thể tập hợp như ý của mình được.
- Ừm! Tiếp tục tìm hiểu mấy tháng tìm hiểu liên tục bốn thức, cũng làm Hành Thổ Chi Quyền của ta hơi có đột phá, còn Hành Thổ Chi Quyền trước nay đã lĩnh ngộ ra quyền thứ năm, bây giờ đã hoàn hảo rồi.
Đằng Thanh Sơn rất quý trọng cơ hội như vậy, có Khai Sơn Thần Phủ và bản khắc đá kết hợp, cũng giống như Vũ Hoàng tự mình dạy!
Còn đưa mỗi thức hóa giải thành hơn mười thức nhỏ dạy rất tận tình!
Vũ Hoàng chính là chí cường giả! Là chí cường giả đầu tiên trong thiên hạ! Lại sáng chế ra hai đại tuyệt học là Cửu Đỉnh Thiên Thư và Khai Sơn Tam Thập Lục Thức. Lão giải thích về đạo đã đạt tới cực điểm rồi.
Một sư phụ như vậy đi đâu tìm đây?
Còn Đằng Thanh Sơn... lúc trước không có ai dạy có thể lấy thiên địa làm thầy, sáng chế ra sáu chiêu Hành Thổ Chi Quyền.
Nhận thức như thế cũng ít có.
Đồ đệ vốn đã có cấp độ cao, Sư phụ dạy lại rất dễ hiểu, hai bên kết hợp... tốc độ tiến bộ của Đằng Thanh Sơn cực nhanh.
Bờ Nguyệt Nha hồ tràn đầy tuyết băng, lúc này vô số chiến đà đang đi tới bờ Nguyệt Nha hồ.
- Ha ha… Tiểu Quân cô nương.
Lão giả mập nhảy vù từ chiến đà xuống.
Lý Quân dừng luyện tập tiên pháp, kinh ngạc nhìn người vừa tới:
- Nhị trưởng lão.
Nàng lập tức nói:
- Nhị trưởng lão, mời ngồi. Tiểu Bình, mời trà.
- Ha ha… không cần.
Nhị trưởng lão cười hà hà nói:
- Tiểu Quân cô nương, ta lần này tới đây là phụng mệnh người tới mời Đằng tiên sinh.
- Phụng mệnh? Phụng mệnh của ai?
Lý Quân nghi hoặc.
Nhị trưởng lão làm vẻ trịnh trọng, thấp giọng nói:
- Vân... Mộng... Chiến... Thần.
Lý Quân vừa nghe thấy nhất thời lộ vẻ vui mừng, thấp giọng hỏi:
- Vì Vân Mộng Bạch Quả à?
- Ừm.
Nhị trưởng lão gật đầu thừa nhận:
- Đúng rồi, chính là Vân Mộng Bạch Quả... Vân Mộng Bạch Quả đã trưởng thành rồi.
- Năm ngoái Đằng đại ca đi Vân Mộng Cổ Thành, đến giờ đã khoảng chừng một năm rồi. Hồi đó Đằng đại ca nói... Vân Mộng Bạch Quả cũng sắp trưởng thành. Không ngờ Vân Mộng Bạch Quả chín lại mất thời gian lâu như vậy.
Lý Quân cũng cảm thán.
Đằng Thanh Sơn đã nói với nàng về việc này.
Lúc trước Vân Mộng Bạch Quả đã gần to bằng nắm đấm, chỉ là chưa chín thôi. Coi như gần chín rồi.
Nhưng chu kỳ sinh trưởng của Vân Mộng Bạch Quả hiển nhiên rất dài, một năm rồi mới hoàn toàn trưởng thành.
- Không biết Đằng tiên sinh bây giờ ở đâu?
Nhị trưởng lão hỏi.
- Đằng đại ca đang tu luyện.
Lý Quân vội nói:
- Để ta đi thông báo cho Đằng đại ca một tiếng... Huynh ấy luôn quan tâm tới việc này. Nhị trưởng lão, ông chờ ở một chút.
- Ta không vội
Nhị trưởng lão cười hà hà.
Lý Quân lúc này chạy về phía hang núi ngầm mà Đằng Thanh Sơn bế quan tu luyện.